"Ha ha, cho tới bây giờ chưa từng có ai dám đánh tôi, còn là đánh vào mặt.''
Tiếng cười trầm thấp quỷ dị lạnh như hàn băng mang theo khí tức nguy hiểm lan tràn khắp không gian.
Chân Lộ Sanh cúi thấp đầu, chỉ có thể thấy rõ nửa bên mặt trắng nõn sưng đỏ dấu năm ngón tay phá lệ chói mắt.
"Bởi vì cô đáng đánh, cô suýt nữa đã hại chết chị ấy."
Tịch Sư Tử tuyệt không sợ hãi, cô biết người phụ nữ trước mặt có bối cảnh thâm bất khả trắc [1] rất khó dây vào, cô có thể đoán ra cô sớm sẽ bị người này trả thù.
Nhưng cô tuyệt không hối hận.
"Giỏi lắm."
Chân Lộ Sanh ngẩng đầu đôi mắt hẹp dài như hồ ly tràn đầy tà mị cười lạnh.
"Muốn trả thù thì cứ xông lại đây."
Tịch Sư Tử hừ lạnh một tiếng không hề nhượng bộ chút nào giương mắt nhìn thẳng vào Chân Lộ Sanh.
''Bây giờ tôi phải tới bệnh viện cô tốt nhất đừng đến, cô hẳn phải biết học tỷ không muốn nhìn thấy cô, chớ chọc người chán ghét.''
Chân Lộ Sanh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tịch Sư Tử.
Năm dấu tay trên mặt cô ta chậm rãi sưng phồng lên, khắc ở trên gương mặt diễm lệ mềm mại khiến ai thấy cũng đau lòng.
Nhưng ánh mắt của cô ta lại kiềm nén sự tà ác cùng băng lãnh khiến người ta không rét mà run.
Lưng Tịch Sư Tử thẳng tắp từng bước từng bước vòng qua Chân Lộ Sanh, đi xuống lầu.
Hứa Thanh Khê vẫn còn há to miệng không ngậm lại được nhìn Tịch Sư Tử bước xuống lầu, vội vàng tiến lên dùng sức níu cánh tay của cô lại , lo lắng oán giận.
''Cậu có phải điên rồi hay không, cậu còn đánh cô ta, người như thế có thù tất báo , chúng ta không nên trêu vào cô ta đâu.''
"Mặc kệ cô ta, tới bệnh việc trước.''
Tịch Sư Tử không hề để tâm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lãnh đạm và bình tĩnh.
"Aizzzz."
Thạch Bách Hợp thán một hơi, quay đầu ánh mắt phức tạp nhìn Chân Lộ Sanh vẫn không nhúc nhích đứng ở trên lầu , bước nhanh đi theo Tịch Sư Tử cùng Hứa Thanh Khê.
Tịch Sư Tử giống như ngựa không ngừng vó trực tiếp chạy tới bệnh viện trung tâm.
Quả nhiên, ở nơi đó, cô gặp được Tô Phùng Tần.
Tô Phùng Tần đang trong phòng cấp cứu, vết thương của nàng bị nhiễm trùng cộng thêm mất máu quá nhiều, tình huống có chút nguy hiểm.
Nghe y tá bị giữ chặt tay thuật lại tình hình, Hứa Thanh Khê khẩn trương lo lắng nhìn về phía Tịch Sư Tử.
"A."
Tịch Sư Tử kêu lên, buông tay cô y tá ra, mặc kệ tất cả vội vàng rời đi.
Tịch Sư Tử luôn xem trọng sự bình tĩnh, thậm chí không khẩn trương và lo lắng như khi tìm kiếm Tô Phùng Tần, mà chỉ dựa vào cửa phòng giải phẩu , đứng an tĩnh, không nói một lời, nháy mắt một cái cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt.
Giống như cô đang nhìn vào một khoảng không vô định.
''Cô ấy sao vậy? Sao không thấy lo lắng chút nào?'' Thạch Bách Hợp kéo ống tay áo Hứa Thanh Khê , nhỏ giọng hỏi vào tai nàng.
''Cô thì biết gì? Lo lắng trong mắt cô phải nên thế nào? Cuồng loạn lăn lộn trên mặt đất hay là khóc trời đập đất?''
Hứa Thanh Khê đẩy đầu Thạch Bách Hợp ra , cau mày cắn môi nhìn Tịch Sư Tử.
''Tâm tình của Sư Tử cho tới bây giờ chưa từng biểu lộ ra ngoài, trước kia tôi vẫn nghĩ không có điều gì có thể khiến cậu ấy quan tâm, vô luận cậu ấy được người tán dương hay bị người gièm pha, cậu ấy cũng chưa từng quan tâm. Nhưng những ngày gần đây, cảm xúc của cậu ấy biểu hiện ra ngoài còn nhiều hơn những cảm xúc mà tôi từng thấy trong tám năm qua, quan tâm và lo lắng của cậu ấy là từ đáy lòng, không phải ở trên mặt.''
''Hiểu rõ vậy? Người không biết, còn tưởng em yêu thầm cô ấy.''
Ánh mắt Thạch Bách Hợp mang theo ghen tuông nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê.
''Đã tới nước này rồi mà cô còn nói mấy lời dư thừa, cô có nhân tính không vậy?''
Hứa Thanh Khê nổi giận.
Nàng nghiêng đầu tức giận trừng mắt nhìn Thạch Bách Hợp.
''Rồi rồi, tôi sai được chưa? Tôi im miệng một câu cũng không nói.''
Thạch Bách Hợp xấu hổ cười cười lấy lòng, vươn tay lên miệng mình kéo một phát, giống như kéo khóa miệng lại.
Ca giải phẫu tiến hành rất lâu, từ xế chiều tới tận đêm khuya, đồng hồ trên tường quay hơn nửa vòng.
Tịch Sư Tử không hề thay đổi một tư thế khác, không nhúc nhích lặng người trước cửa, nhìn thấy y tá ra ra vào vào phòng giải phẫu , có khi trên người y tá còn dính một chút máu, mới có thể khiến đồng tử của cô chuyển động một chút.
Hứa Thanh Khê cùng Thạch Bách Hợp mệt mỏi, hai người ngồi trên