Kiều Niệm nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn sang, tuy trên mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng thì đã nhảy nhót vui mừng.
Cho dù cô ta không làm gì thì cũng có người xử lý người đó.
Nghĩ đến đây, cô ta lấy di động ra nhắn tin cho Tần Vịnh Mai.
Rất lâu sau khi Lương Mẫn nói xong, Kiều Khanh mới gấp sách lại: “Lý do đuổi em là gì?”
“Em còn không biết xấu hổ mà hỏi lý do?” Lương Mẫn lạnh lùng cười: “Lần trước em nói em không thoải mái thì thôi đi, trong chớp mắt em lại không hề xem người lớn ra gì, ngay trước mặt tôi mà về sớm không có lý do! Em đếm thử xem, học kỳ này, em trốn học bao nhiêu lần rồi?”
Kiều Khanh “A” một tiếng: “Trường học có quy định trốn học nhiều lần thì bị đuổi học ạ?”
“Đúng thế!” Phía dưới đã bắt đầu có học sinh bất bình.
“Em cũng cúp cua đây, sao không thấy ai nói gì em? Giáo viên tiếng Anh của chúng ta sao cứ chăm chăm bắt bẻ chị Khanh thế?”
Lạc Thâm nói: “Số lần Khanh Khanh trốn học sao có thể so với em được? Nói vậy thì có phải em cũng nên bị đuổi học không?”
“Ở đây không có việc của em!” Lương Mẫn mắng Lạc Thâm, lại nhìn Kiều Khanh nói: “Em cho rằng không đủ điều kiện thì tôi không thể khiến ban giám hiệu đuổi học em? Quy định của trường học là, học sinh không được phép ẩu đả đánh nhau, chỉ cần phát sinh thì nhất định sẽ bị đuổi học.
Em ngẫm lại xem bản thân đã đánh nhau bao lần rồi? Ở cổng trường một lần, làm tay của Liêu San San lớp 11 bị thương.
Một lần khác là tụ tập đánh nhau trong con hẻm nhỏ gần cổng phía đông của trường.
Em thực sự nghĩ là không ai bắt gặp được, hay là không có ai giám sát đấy à?”
Lạc Thâm nghe vậy thì đáy lòng lạnh lẽo, thậm chí còn muốn tự tát mình một bạt tai.
“Cái lần ở con hẻm gần cổng phía đông của trường là do em dẫn người chặn đường cậu ấy, cậu ấy ra tay chỉ vì tự vệ mà thôi.
Sao có thể xem là tụ tập đánh nhau được? Nếu ai tham gia cũng tính thì em là người khởi xướng tụ tập, vậy lỗi của em còn lớn hơn nữa?”
Tiếng nói của cậu ta vừa dứt, trong nháy mắt, bạn học cả lớp đều dồn mắt nhìn sang.
Một bạn học ngạc nhiên nhìn cậu ta, thì ra anh Thâm và chị Khanh từng có quá khứ yêu nhau lắm cắn nhau đau như thế à?
Lương Mẫn hoàn toàn bị Lạc Thâm chọc giận: “Nếu em đã tự bới móc sai lầm của mình như vậy thì cùng em ấy cút đi đi! Thật sự tưởng là trường học này không