Ăn xong Nhã Phong đứng dậy rồi rời đi, lên trên phòng để lại mình tài xế đang đứng ở sau lưng mình.
Nhìn hai người ăn xong rồi rời đi ông không nói gì thêm chỉ nhắn mắt thở dài một chút rồi nói.
"Không biết liệu tình huống này cô ấy sẽ phải đối mặt như thế nào nữa Cửu Ly? Dù sao quyết định là do cô tôi không muốn xen ngang vào.
"
Phía bên nam nhân ăn sáng xong anh đi lên trên phòng mình, ra bên ngoài cửa sổ nhìn một hồi lâu cả người từ lúc nào đã bất động, suy ngẫm lại.
’Haizz bây giờ mình nên làm gì được, chỉ có thể chịu được sao?
Chán nản không biết bây giờ mình nên làm gì? Nam nhân chỉ có thể thở dài ra một hơi trong đầu suy nghĩ lại hình bóng đó, nhỏ nhắn thướt tha.
Có lẽ điều mà Nhã Phong muốn là nhìn khuôn mặt, nhưng kết thúc lại chỉ có là nụ cười.
Lúc anh còn đang phiền não từ đâu có ai đó đặt tay lên vai anh, theo phản xạ anh vội quay đầu lại nhìn.
"Việc gì mà cậu phải tránh tôi như vậy, Nhã Phong?"
Nghe thấy tiếng nói anh nhìn về phía trước, một nữ nhân với mái tóc đen mặc bộ đồ cộc tay đang ở trước mặt mình.
Nhìn thoáng qua anh cũng biết người đang đứng trước mặt mình là cô, tò mò mà hỏi.
"Chị…Sao lại ở hình dạng con người vậy?"
"Hửm?"
Cô cúi đầu xuống nhìn bộ đồ mình mặc một lúc quay đầu sang nhìn anh rồi nói.
"Có sao đâu cậu cảm thấy lạ sao?"
Nhã Phong gật đầu nhẹ ánh mắt nhìn về phía cô mà nói.
"Em cứ nghĩ chị sẽ ở bộ dạng hồ ly chứ? Sao bây giờ lại thành con người rồi?"
Nhìn vẻ mặt bất ngờ cộng thêm vào là không dám tin Cửu Ly im lặng một lúc không nói gì chỉ giải thích.
"Thật ra cũng một phần là vì nếu xuất hiện được bộ dạng thật thì chỉ có ở buổi tối thôi, ban ngày tôi thường không thể xuất hiện được còn lý do vì sao đơn giản là vì phải giấu sức mạnh của hồ ly đi, để bộ dạng như vậy sẽ có người nghi ngờ.
"
Nam nhân nghe cô giải thích cũng cảm thấy có đúng một chút, rồi hỏi.
"Mà sao chị lại đến phòng em vậy? Có chuyện gì sao?"
Thấy anh hỏi vậy cô có chút khó xử không biết nên nói gì.
"À thì…thật ra tôi định rủ cậu đi chơi chút xíu à…với cả nay cũng là chủ nhật nữa chẳng đi học nên muốn rủ cậu…không biết cậu có thể đi được không?"
Nhìn bộ dạng khó xử của cô Nhã Phong cũng biết Cửu Ly vốn không hề có ý định rủ mình, nhưng có thể do chán nên cô mới rủ.
"Nhưng sao chị lại muốn nay di chơi vậy? Em nghĩ thường chị phải ở nhà chứ?"
Cô nghe anh nói vậy cảm thấy chán nản cúi đầu xuống vẻ mặt hiện rõ sự thất vọng, nam nhân nhìn qua thấy cô làm vậy cũng biết những lời vừa rồi mình nói ra có lẽ khiến cô càng thất vọng vô cùng hơn.
’Làm sao đây? Hay bây giờ mình nên làm theo quyết định của chị ấy?
Không nghĩ gì nhiều Nhã Phong trực tiếp quay lại nhìn cô không nghĩ gì nhiều hai tay nắm lấy rồi nói.
"Thôi chị đừng vậy nữa, em biết những lời vừa rồi mình nói ra khiến chị thấy vọng, bây giờ em sẽ đi chơi cùng chị được không?"
Nghe anh nói vậy Cửu Ly dần ngẩng đầu lên vẻ mặt ngây thơ như những đứa trẻ mới lớn lắp bắp hỏi.
"Thật…Thật sao?"
Nam nhân gật đầu nhẹ ánh mắt trìu mến mà nhìn cô rồi nói.
"Em đã nói là đi chơi với chị thì nhất định sẽ đi, em không thất hứa đâu.
"
Nhã Phong nói những gì mình suy nghĩ ra như không muốn cô phải buồn bã, Cửu Ly cũng cảm nhận được lời nói vừa rồi cũng chỉ gật nhẹ đầu.
"Vậy cậu thay đồ đi có gì tôi sẽ đợi cậu ở dưới nhà.
"
"Dạ?"
Dứt lời không nghĩ gì nhiều cô vội vàng rời đi để mình anh ở trên phòng, nhìn hành động của Cửu Ly vừa trưởng thành xen lẫn với trẻ con, bất giác không kìm được kẽ cười nhẹ.
"Thú thật lẽ ra mình phải nên gọi là cụ mới đúng hơn, dù sao cũng là hồ ly sống ngàn năm với cả hình dạng y chang con người…nhưng tính cách vừa rồi có chút giống y hệt trẻ con vậy.
"
Nghĩ lại hành động vừa rồi làm nũng hơn nữa còn phồng má nhìn dễ thương lẫn đáng yêu, ai mà không chịu nổi cho được? Cả anh cũng vậy.
Bị thu hút bởi vẻ bề ngoài không chỉ có vậy cũng một phần là do tính cách, Nhã Phong biết rằng trong cơ thể mình có viên linh đan việc của cô chỉ đợi cơ hội lôi nó ra mà thôi.
Loanh quanh luẩn quẩn nghĩ lại một lúc, nam nhân quay đầu đi đến cửa tủ quần áo chọn đại một bộ đồ.
Còn Cửu Ly đang ở dưới nhà vẻ mặt có chút tức giận, vừa nhìn lên trên vừa nhìn đồng hồ đang đeo trên tay mình.
"Lâu vậy chỉ thay quần áo thôi là xong mà, sao giờ vẫn chưa thấy xuống? Hay liệu là đang cố ý né tránh mình sao?"
Nghĩ vậy bỗng chốc cô cũng tức nhưng vẫn cố chèo đợi.
Chỉ vừa mới nói xong từ đâu một bàn tay của ai đó đặt nhẹ vào vai, khiến Cửu Ly giật mình từ từ quay đầu lại nhìn.
"Em xin lỗi…tại phải tìm một số thứ nên giờ mới xuống được.
"
Nam nhân vừa nói một tay đặt nhẹ ở đằng sau đầu mình, tay còn lại để thẳng hàng.
Nhìn anh xuất hiện phút chốc sự giận dữ vừa rồi liền biến mất.
"Cậu…sao mà xuống lâu vậy? Định trốn đi sao?"
Nói rồi cô không hề nghĩ gì nhiều trực tiếp quay đầu đi chỗ khác, Nhã Phong thấy vậy cũng biết là cô giận dỗi vì mình không xuống dưới bất lực anh chỉ đành đi tới hai tay dang lấy ôm thân thể mỏng manh của cô.
Bị ôm một cách bất