Mặc dù Yến Hoa nhìn rõ dáng vẻ khó chịu của anh đối với mình, anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng dù sao có ông nội bảo vệ, Yến Hoa một mạch khai ra hết.
- Ông nội, khi ông cấp cứu, anh Huân lo cho ông quá nên hiểu lầm ông bị đột quỵ là do cô gái đó gây ra, còn nói lời hung ác, dọa người ta chạy mất rồi.
Ông nội nhìn Yến Huân chẳng vừa mắt, sức lực chẳng còn để lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ nhẹ để bảo tồn cơ thể.
- Có thật không ?
Yến Huân lườm em gái một cái rồi nhìn ông nội với ánh mắt thảm thương, giọng điệu nũng nịu như đứa trẻ.
Anh đi đến nắm lấy bàn tay nhăn nheo già đi của ông...
- Ông nội, chẳng phải lúc đó là cháu quá lo cho ông sao ? Hơn nữa cháu cũng đâu lớn tiếng lắm.
- Lo, cháu lo cho ta và nóng giận vì ta, vậy nên đi trách người khác sao ? Điểm này không được.
- Lão sư à, cháu sai rồi.
Ông thở dài rồi suy nghĩ một lúc, trước nay ông ấy chưa từng nợ nần ai bất cứ việc gì, cũng không giúp ai không công cả.
Cho dù người ta có chạy mất thì cũng phải tìm cho bằng được.
- Người do cháu đuổi đi thì phải tìm về cho ta, cho cháu 2 ngày.
Yến Huân nghe vậy khuôn mặt liền rạng rỡ.
- Không cần 2 ngày đâu ông, 2 tiếng là dư với cháu rồi.
Dù sao ngày nào cũng gặp Viên Tịch ở trường, khó gì để đưa cô về đây chứ.
Ông nội nghe cháu trai nói vậy, khuôn mặt liền hớn hở.
- Nhớ đó, 2 tiếng, bắt đầu đi.
Yến Huân đưa mắt nhìn Yến Hoa, mạng xã hội không phải là vấn đề quá khó đối với con gái.
Cho dù bạn là ai, bạn làm gì, ở đâu, chỉ cần chút thông tin là sẽ tìm ra Instagram và địa chỉ của đối phương.
Ngay từ đầu cô cũng tính giúp, nhưng mà không hiểu sao cảm xúc thất thường, bây giờ thì lại không thích nữa.
- Không.
- Mày...
- Anh tự tìm đi, em không rảnh.
Tức giận được mấy giây liền hạ xuống.
Không sao, anh ta có tiền, tìm một người điều tra về tung tích của Viên Tịch chẳng phải rất dễ dàng sao.
- Được lắm, không có mày, anh vẫn sống tốt.
Nói xong Yến Huân đi ra ngoài phòng bệnh, ngồi vào trong xe, anh nhấn điện thoại gọi cho một cô gái.
Trong tích tắc, đầu dây bên kia nghe máy, giọng nói vô cùng điệu đà và cuốn hút, chẳng giống với đứa em gái trời đánh chút nào.
- Alo, Hàn Diệp anh cần em tìm giúp anh một người, tiền bạc không thành vấn đề.
- Tìm ai chứ ? Mà tiền bạc gì ở đây, anh là bạn thân của bạn trai em, em giúp được em sẽ giúp, không cần tiền nong gì đâu.
- Em tìm giúp anh địa chỉ nhà của cô gái tên Viên Tịch, học chung trường với anh, khối 10.
Chậm nhất là một tiếng đó.
- ok anh, không thành vấn đề.
Đầu dây bên kia cúp máy, cô gái đó xinh đẹp trẻ trung, học sinh trường quý tộc lớp 11, cô vốn không nổi tiếng như bạn trai Vương Nhậm, tuy nhiên cô vẫn được nhiều người để ý.
Sau khi đồng ý, cô trở về phòng ngủ, từ nhà bếp đến phòng ngủ đã mất 5 phút đi bộ rồi.
Dù sao thì đây vốn không phải việc gì khó, hơn nữa Hàn