Nhìn thấy anh ta lén lén lút lút mua thứ gì đó, ngoài xe là một cô gái đang ngồi ghế phụ.
Trong đầu cô có chút nghi hoặc, có lẽ là bạn gái mới của anh ta.
Tất cả chỉ là suy đoán và không có bằng chứng nên Viên Tịch không dám hành động vội.
- Thanh toán cho tôi.
Cô mở ra xem, là băng vệ sinh sao ? Thật sự anh ta mua thứ này sao ? Điều này làm chiều hướng suy nghĩ của cô bị lệch đi, có vẻ cô đã quá nhạy cảm rồi.
Dù sao thì anh ta cũng từng là bạn trai cũ của chị gái, không có nghĩa là anh ta từng làm hàng động xấu.
- Anh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ ?
- Thẻ.
Thanh toán xong vừa bước ra, một người khách khác đẩy cửa vào, vô tình làm rơi món đồ Yến Huân đang cầm trên tay.
Anh ta cúi người xuống nhặt, Viên Tịch đưa mắt nhìn qua phần sau gáy của anh ta, đúng là quyến rũ thật.
- Xin lỗi.
- Không sao?
Vừa mới khen thầm, Viên Tịch đột nhiên di chuyển ánh mắt về phía cô gái đang ngồi trong xe kia, nảy ra mộ ý nghĩ điên rồ, đó là theo dõi.
Chỉ cần tìm một chút manh mối về anh ta thì chắc sẽ giúp ích cho cô khá nhiều.
Nhìn vào đồng hồ treo tường, Viên Tịch nhìn xung quanh chỉ thấy có một mình ông chú đang mua hàng, cô lanh miệng đuổi khéo.
- Chú à, cháu xin lỗi nhưng bây giờ cửa hàng tiện lợi của cháu phải đóng cửa rồi ạ.
Chú ghé quán khác cho cháu nhé.
- Ừ, không vấn đề.
Nếu con mồi mà mình nghi ngờ đã tới trước mặt thì tại sao lại bỏ qua cơ hội này chứ.
Viên Tịch nhìn thấy chiếc xe kia đi xa, cô thong thả ngồi vào chiếc xe máy chở hàng, đội mũ bảo hiểm và phóng ga.
Ngoài việc làm nhân viên ở đây, sau khi tan học Viên Tịch liền làm thêm bằng cách trở thành shipper giao hàng.
Thoáng chốc đã đuổi sát chiếc xe nổi nhất đường cao tốc, cảnh sát có đứng ở đó cũng không dám đắc tội.
Gia đình anh ta đều là người quan chức, làm việc cho nhà nước và được người dân ủng hộ cao.
Nhưng không ngờ Yến gia lại có một đứa con hư hỏng như anh.
Bản tính thích gì làm nấy được coi là cách sống của anh ta.
Chiếc xe sang dừng trước một khách sạn cao cấp, Viên Tịch dừng xe ở gần đó, đứng sau góc khuất, từ xa cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của một cô gái và Yến Huân bước vào trong.
Cô cũng theo họ đi vào, đóng giả là người giao hàng nhanh chóng vào được khách sạn.
- Cho hỏi số phòng của Yến Huân là bao nhiêu ạ.
- Xin lỗi chúng tôi không thể để lộ thông tin khách hàng.
Nhưng mà hình như cô là nhân viên giao hàng, cô biết địa chỉ khách mà phải không ?
- Tôi có để trong túi áo nhưng mà lười lấy ra thôi, cảm ơn.
Cầm theo túi hàng, Viên Tịch leo thang bộ từng tầng một, tuy là cao cấp nhưng chỉ vỏn vẹn 5 tầng.
5 tầng khách sạn, cứ nghĩ xác suất tìm thấy bọn họ sẽ thấp nhưng vừa lên đến hành lang tầng hai đã thấy bóng dáng Yến Huân đang mở khóa phòng.
Bộ dạng anh ta rất khác so với lúc nói chuyện với cô ở cửa hàng tiện lợi.
Khi ấy anh ta giọng lạnh vô cùng, ánh mắt sắc như lưỡi dao găm, Viên Tịch