Ngày nhập học đầu tiên Viên Tịch cầm một hộp cơm tự làm, tuy không mấy sang trọng mà chỉ là đơn sơ tầm thường nhưng cô không cảm thấy xấu hổ, mọi người phán xét điều gì, cô không quan tâm.
Đến trường, chưa kịp làm gì đã là tâm điểm chú ý.
- Nhìn kìa, cô ta đến rồi.
- Nhìn mặt vênh lên như vậy chắc nhà giàu lắm.
- Cũng không rõ nữa, nhưng mà nhìn hơi láo nhỉ.
Trên miệng cô vẫn còn ngậm kẹo mút, đôi tai nghe rõ những gì bọn họ nói nhưng cô chẳng để vào đầu.
Video của một cô tiểu thư học cùng lớp đã quay lại cuộc nói chuyện giữa Viên Tịch và giáo viên chủ nhiệm ngày hôm qua.
Ở trường cấp 2 cô ta vẫn là nhất, cứ nghĩ lên trường cấp 3 quý tộc mình vẫn sẽ là nữ vương mà muốn làm gì thì làm sao.
Viên Tịch nhìn những cậu ấm cô chiêu đang đàm tiếu mình với vẻ vô cùng khinh thường bọn họ.
Về lớp, cô được bạn cùng lớp nói cho không còn một chút thể diện nào.
Bây giờ cô mới biết, bản thân quá nổi tiếng cũng là một cái tội, thảo nào chị gái cô từng là hoa khôi có tiếng cũng phải tự kết liễu đời mình.
- Viên Tịch, học sinh nghèo vượt khó của chúng ta đến rồi.
- Hahaha...
Thấy bọn họ ngồi nhởn nhơ trên bàn học của mình, ánh mắt cô trở nên tức giận, giọng nói lạnh lẽo còn ghê rợn hơn cả ma quỷ khiến đám người đó có chút rén nhẹ.
- Cút xuống.
- Ôi trời, có ai làm gì đâu mà căng vậy ?
Chỉ là những kẻ giàu có và có gan trời mới dám bắt nạt cô như vậy, chứ như những học sinh khác họ không muốn theo phe ai, chỉ có thể cầu nguyện "không liên quan đến mình".
- Đừng để tôi nhắc lại lần hai.
Viên Tịch nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn, ánh mắt sắc hơn bao giờ hết, cả người thả lỏng, không một chút sợ sệt.
Cuộc đời cô đã mất đi người thân quá đủ đau khổ, trên thế giới này không còn gì quan trọng để cô phải hối tiếc cả, không sợ điều gì có thể uy hiếp mình.
Không thể cưỡi lên đầu lên cổ thì ít nhất cũng không được để bọn chúng bắt nạt.
- Mày biết tao là ai không ?
Trần Mạc Nhu, cũng chính là cô gái quay video lại rồi gửi vào group chat trong trường.
Cô ta ngồi ngay vị trí đắc địa trên bàn học, hai chân thả lỏng, tay khoanh trước ngực, phía sau còn có kẻ massage cho.
Viên Tịch không mấy quan tâm, cô cầm ngay chai nước lọc của cô gái bên cạnh tạt thẳng vào mặt Trần Mạc Nhu.
Khuôn mặt không mấy sợ hãi, vô cùng hài lòng mãn nguyện trước hành động của mình.
Cô tiểu thư xảo trá kia trừng mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, thể diện của cô ta như cá rời khỏi nước, thật chẳng ra làm sao.
Vẻ mặt đầy nộ khí nhưng không thể làm được gì, bàn tay ngứa ngáy muốn đánh người, cuối cùng không muốn rước họa vào thân mà phải nhịn nhục.
- Con nhỏ này mày bị điên rồi sao ? Có biết chị Trần là ai không ?
Những kẻ tiểu thư đầy tớ bên cạnh liền mang khuôn mặt lo lắng, lấy khăn giấy lau nhẹ khuôn mặt dày đậm lớp trang điểm của cô ta.
- Tôi đã nói rồi đừng để tôi nhắc lại lần hai, đừng để tôi nóng.
Nếu mà tôi nóng thì tôi sẽ thiêu rụi các người ra thành tro đó.
Lần sau sẽ