Ông ấy giọng điệu nhã nhặn như một bậc trưởng bối, âm thanh không cao không thấp đi đến bên cạnh Viên Tịch.
- Cháu có phải là Viên Tịch không ?
- Dạ...!là cháu ạ.
Cô hơi bối rối nhưng vẫn lễ phép trả lời, tuy gặp nhau có một lần những Viên Tịch vẫn nhớ rõ dáng vẻ ôn nhu của ông.
- Thời gian qua ta bận nhiều việc, sức khỏe không tốt nên không thể cảm ơn cháu, nhờ cháu mà sức khỏe của ta có chuyển biến tốt, nếu không cái mạng già này bây giờ đang ở quỷ môn quan rồi.
- Dù sao cũng là một mạng người, tất nhiên cháu nên giúp ạ.
- Hôm nay mời cháu đến đây để cảm ơn cũng như để cháu biết ta quý cháu thế nào.
Ta tổ chức tiệc ở dinh thự, cháu cứ thoải mái ăn uống nhé.
- Vâng ạ.
Ông nội đưa mắt nhìn Yến Hoa, thấy cả hai trạc tuổi bèn tò mò hỏi.
- Cháu có quen biết Tiểu Hoa nhà ta không ?
- Bọn cháu học chung khối ạ.
- Vậy thì tốt, sau này nếu ở trường có chuyện gì thì nhớ nói với ta một tiếng, ta sẽ giúp cháu.
- Vâng ạ.
Đối mặt với một người đàn ông gần 70 tuổi, Viên Tịch có chút e ngại nhưng cô vẫn cảm nhận rõ được tấm lòng của ông ấy dành cho mình không hề giả dối.
Ông nội được quản gia trong nhà dẫn đi chào hỏi khách quý, ở đây chỉ còn lại ba người, bầu không khí ngột ngạt cộng thêm sự im lặng của hai con người kia, Yến Hoa quả thực là không chịu nổi.
Chưa mở miệng phá tan bầu không khí, Lục Hữu Diên, Vương Nhậm cùng Hàn Diệp đi đến, ngoại trừ Viên Tịch thì 5 người kia đều là những cậu ấm cô chiêu, tiêu tiền như nước, giàu có hơn cô gấp vạn lần.
Viên Tịch không muốn để ý đến bọn họ, quay người đi chỗ khác, ngay cả ánh mắt cũng không muốn nhìn, từ đầu đến cuối chỉ có một biểu cảm "lạnh lùng" đối với họ.
Chỉ khi nói chuyện với người lớn tuổi thì cô mới buông bỏ sự lạnh nhạt kia.
Vương Nhậm đưa mắt nhìn Yến Huân, lúc ấy anh đang nhìn Viên Tịch, cảm thấy Yến Huân tuy nói lời cay độc với cô nhưng trái tim thì hoàn toàn ngược lại, muốn tác thành cho cả hai, chưa kịp mở lời thì tên khốn Lục Hữu Diên đã cướp lời.
- Cọp Cái, đi đâu vậy ? Xinh đẹp như vậy có muốn làm bạn gái tôi không ? Trái tim tôi nhiều ngăn, có thể để dành cho Cọp Cái một ngăn.
Viên Tịch đưa mắt nhìn Lục Hữu Diên như hình viên đạn, có mặt anh ta ở đây khiến tâm trạng cô chỉ còn là số âm, nay lại dám trêu chọc cô, tưởng mình anh ta có thể trêu đùa tình cảm người khác chắc.
- Lắm mồm.
- Này, ngoài con Cọp Cái như cô ra thì hàng tá em vẫn xách dép chờ tôi đó hiểu không ? Cô được tôi nâng niu như vậy mà không biết hưởng...! haizzz, tôi buồn lắm đó.
Lục Hữu Diên chậc lưỡi, Viên Tịch lạnh mặt nhìn dáng vẻ kiêu căng của anh ta không vừa mắt.
- Tôi mặc váy, có thể sẽ không làm sưng mặt anh như hôm trước nhưng có thể làm sưng đồ đệ của anh đó biết chưa ?
Dứt lời, Viên Tịch đưa mắt nhìn đũng quần của Lục Hữu Diên với ánh mắt ghét bỏ.
Từng câu từng chữ mà Viên Tịch nói ra khiến Lục Hữu Diên không tin vào tai mình, cái biệt danh Cọp Cái cũng xứng với cô phết.
Anh ta đưa mắt nhìn Yến Huân, bề ngoài thì giả vờ thì thầm nhưng thực chất là cố ý nói lớn để cô nghe thấy.
- Cọp