Giọng điệu của Yến Huân lạnh như băng, gần như âm độ, khuôn mặt anh ta cũng giống với giọng nói của mình, sát khí nổi lên, nhìn cứ như có một cơn bão sắp đổ bộ.
Viên Tịch bị Yến Huân kéo ra bên ngoài, là một khuôn viên gần đó, có nhiều hoa và cây, có ánh đèn chiếu rọi, có điều nơi này rất ít người qua lại.
- Làm gì vậy ? Anh bị điên sao ?
Viên Tịch hất tay mình ra khỏi tay anh, khuôn mặt trở nên nhăn nhó, cô thực sự không quen với thái độ này của Yến Huân.
Bình thường anh ta không nguy hiểm như vậy.
Anh nhìn chằm chằm vào Viên Tịch, hai tay đưa vào túi quần, trong ánh mắt anh ta chỉ có hai loại cảm xúc đó chính là tức và ghen.
Đứng yên vài giây thấy Yến Huân không mở miệng, chỉ nhìn mình chăm chăm, Viên Tịch quay người bỏ đi, đúng lúc ấy bị Yến Huân nắm lấy cổ tay, một tay khác ôm trọn lấy thắt lưng nhỏ bé của cô, kéo Viên Tịch vào sát cơ thể mình.
Cả cơ thể Viên Tịch như thế dính chặt vào Yến Huân, cả khuôn mặt cũng sát gần nhau, nếu anh cúi xuống một chút sẽ chạm môi ngay.
Viên Tịch muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng hoàn toàn không thể, hơi thở của cả hai hòa trộn vào bầu không khí, cô cố ý né tránh ánh mắt của anh ta đang nhìn mình.
- Viên Tịch, em không ngốc, em thực sự nhìn ra tình cảm của anh mà.
Lần đầu tiên chính tai cô nghe một người con trai thường ngày lạnh nhạt hôm nay lại nói chuyện ngọt ngào với cô.
Ngay cả ánh mắt nhìn Viên Tịch cũng tràn ngập chữ "tình", giọng nói dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn, vừa an ủi lại vừa tủi thân.
Đúng như Yến Huân nghĩ, cô nhìn ra tình cảm của anh, nhưng có lẽ tình cảm của cô không nhiều như anh hoặc là cuộc sống của cô quá tăm tối, cả đời cũng không cho ai đặt chân vào dù chỉ là một bước.
5 tuổi mất cha lẫn mẹ, hai bên nội ngoại đều bỏ rơi, người dì hiện tại nuôi cô cũng chỉ vì tiền bảo hiểm của ba mẹ để lại, chị gái ruột cũng đã mất cách đây vài năm.
Lúc nhỏ cô có bạn, nhưng bị họ phản bội, dường như trong thế giới tăm tối của Viên Tịch, chữ "tình" hoàn toàn đã chết.
Mười mấy năm nay có ai từng đối xử tốt với cô bao giờ, chính vì vậy nên Viên Tịch mới trở nên cứng rắn và mạnh mẽ.
Cô sợ mình sẽ phải đối mặt với sự bỏ rơi một lần nữa vì những người cô yêu thương đều bỏ rơi cô một mình.
Viên Tịch không dám đối mặt, cô muốn né tránh điều đó.
- Tôi..
tôi không biết.
Cô dùng sức lực nhỏ bé của mình đẩy Yến Huân ra khỏi cơ thể, nhưng dù sao anh ta là đàn ông con trai, sức lực dĩ nhiên mạnh hơn.
Nếu cô đã không muốn nói, Yến Huân cũng không ép, anh chuyển chủ đề nhưng lần này anh bắt buộc cô phải nói rõ cảm xúc của mình.
- Viên Tịch, em nhìn Hàn Đông với ánh mắt say đắm như vậy có phải là muốn chọc tức anh không ? Vì anh đã nặng lời với em, làm tổn thương em lúc sáng.
- Tôi không hề để bụng chuyện đó.
- Vậy thì nói cho anh nghe, em thực sự rung động với tên đó, em thích hắn ta ?
Đối với con gái, khi gặp một người đàn ông tuấn tú đẹp trai, ai mà không rung động, nhưng đó chỉ là nhất thời, không phải rung động vì thích mà chỉ rung động trước nhan sắc của họ.
Viên Tịch đâu phải là thần thánh, cô cũng chỉ là người bình thường, nhìn người đẹp như vậy thì có gì là lạ.
- Bỏ ra đi, nếu không tôi la lên đó.
- Trả lời câu hỏi của anh.
Đánh trống lảng cũng không xong, Viên Tịch nhìn vài đôi mắt anh, nhẹ giọng.
- Không, tôi đã có lựa chọn cho mình, tôi muốn sống cô độc cả đời.
Tình cảm là gì chứ, rồi cũng sẽ bị thời gian vùi lấp thôi.
Viên Tịch không giãy giụa nữa, cô buông những lời cay đắng với anh nhưng chỉ tiếc Yến Huân là người cố chấp, anh đâu thèm nghe.
- Em làm cho anh thích em, bây giờ lại nói muốn sống cô độc, em không có quyền đó.
Em biết