Những ngày đến trường tiếp theo, Viên Tịch không thấy bóng dáng Yến Huân, có thể anh ta đang ở lớp học nhưng không muốn ra ngoài, đã cả tuần, tung tích của anh ta dường như bằng không.
Ăn trưa ở canteen cùng Thẩm Hy, đã mấy ngày Viên Tịch bày ra bộ dạng đờ đẫn như người mất hồn, cô liền mở miệng hỏi han.
- Làm sao ? Đã mấy ngày rồi, muốn tôi tò mò đến chết à ? Nói.
Đồ ăn như báu vật như mạng sống, cuối cùng lại bị Viên Tịch vứt như đồ bỏ đi, nhìn là biết tâm trạng của cô đang tệ hại cỡ nào.
- Tôi đang rối não lắm...
- Chuyện liên quan đến Yến Huân ?
- Ừm.
- Sao hả ? Nói nghe xem, không chừng chị đây giúp cưng được vài việc.
Nghe đến Yến Huân, Thẩm Hy liền bày ra bộ dạng thích thú.
Cô bĩu môi...
- Giúp ? E là không được.
Vừa dứt lời, bên ngoài chợt có tiếng ồn lớn, Thẩm Hy là người chuyên hóng chuyện, tất cả những vụ drama trong trường học không thể không có mặt cô.
- Tiểu Tịch, đi xem không ?
Thật sự thì cô không có hứng thú chút nào nhưng thấy mọi người trong nhà ăn ai ai cũng hùa nhau lao ra ngoài, Viên Tịch không khỏi tò mò nên đã đồng ý ngay.
Vừa đứng dậy khỏi ghế, một dòng tin nhắn từ người con trai mà mấy ngày nay cô suy nghĩ đột nhiên gửi đến, nội dung cũng hết sức kì lạ " Ở yên trong Canteen." Viên Tịch nhìn quanh, không thấy bóng dáng của Yến Huân, nơi đây dần thưa thớt người hơn nhưng cô vẫn chọn cách nghe lời, vẫn tiếp tục ở lại.
- Cậu đi đi, tôi không hứng thú, tôi chờ cậu.
- Chán nhỏ này thật, vậy ở đây chờ tôi, tôi về ngay.
- Ừm.
Thoáng chốc, trong nhà ăn chỉ có mình Viên Tịch và mấy cô nhân viên ở quầy Canteen, chưa kịp định thần lại, giọng nói nửa quen nửa lạ đột nhiên vang lên bên tai, có cả thù có cả hận.
- Tôi muốn nơi này chỉ có một mình Viên Tịch.
Cả khắp Canteen vang vọng tiếng nói của anh ta, hai chữ " Viên Tịch " sau cùng được Lưu Khang Hựu nhấn nhá đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đàn em của anh ta đưa những người nhân viên ở đây tống ra ngoài, cửa nhà ăn cũng dần khóa lại từ bên trong.
Cô nghe âm thanh đàn ông sặc mùi nguy hiểm, lập tức đứng dậy quay đầu, hai bả vai chợt đau nhói khi có ai đó giữ chặt lấy cô từ phía sau, bắt ép cô ngồi xuống ghế, là đàn em của tên Lưu Khang Hựu.
Anh ta đi đến trước mặt, ngồi ngay lên bàn ăn của Viên Tịch, nụ cười cũng trở nên kì quái và méo mó.
Thực ra nội tâm Viên Tịch đã vô cùng sợ hãi bởi từ nhỏ tới lớn cô chưa gặp tình huống này bao giờ, tuy vậy sợ hãi chỉ khiến đối thủ càng thêm phấn khích mà