Lưu Khang Hựu đưa mắt nhìn Yến Huân, trong đôi mắt tỏ vẻ là kiên cường kia lại có sự sợ hãi.
Hắn ta đưa tay chạm nhẹ vào vai Viên Tịch, chưa kịp mở miệng, Lưu Khang Hựu bị ăn một nắm đấm đau điếng vào mặt rồi ngã lăn ra đất.
Khóe môi anh ta chảy máu, ánh mắt tức như không thể tức giận hơn nhìn Yến Huân, miệng thốt ra toàn là những lời lẽ thô tục.
- Mẹ kiếp, mày quên gia thế của tao rồi sao ? Mày dám đánh tao à tên nhãi ranh này.
Trước nay hai bên chưa từng đụng chạm, chỉ là lời qua tiếng lại một khoảng thời gian dài, hơn nữa Lưu Khang Hựu là ai, hắn ta nào dám động đến Yến Huân, anh cũng không ngu ngốc tự rước họa vào thân mình, cứ để hai bên dây dưa như vậy cũng tốt.
Không ngờ Lưu Khang Hựu chỉ động tay động chân với Viên Tịch, anh ta đã bị hành ra bộ dạng như vậy rồi, thử nói xem nếu cô bị thương, có khi Yến Huân đem xác anh ta nhào thành đất nặn.
Lưu Khang Hựu lọ mọ đứng dậy, ngay lập tức nhận một cú đá từ Lục Hữu Diên, ngay sau đó hai tên đàn em đang giữ chặt Viên Tịch cũng bị Yến Huân đá ra xa mấy bước.
Không phải tốn nhiều thời gian, chỉ vài chiêu đơn giản đã khống chế được bọn chúng.
- Có sao không em ?
Yến Huân ôm lấy Viên Tịch vào lòng, lòng bàn tay vỗ về tấm lưng nhỏ bé của cô, giọng nói thì thào, vừa dịu dàng vừa an ủi.
- Ừm...
Viên Tịch nhẹ giọng, cảm thấy thật ấm áp khi được anh ôm.
Anh đưa mắt nhìn vào ba tên người ngợm không ra gì ở trước mặt, ánh mắt thoáng chốc sắc bén.
- Viên Tịch, em quyết định đi.
Chuyện bọn họ gây ra người chịu thiệt lúc đó chỉ có Viên Tịch, dĩ nhiên Yến Huân vẫn sẽ nắm 30% quyết định trong đó.
Cô biết đám người này không sớm thì muộn sẽ bị Yến Huân dẹp hết, hơn nữa Viên Tịch không để tâm chuyện này, chỉ là một đám người điên chưa uống thuốc.
- Anh quyết định đi.
- Được, nghe em.
Thật ra hai người anh em của Yến Huân từ nãy đến giờ đã nóng máu lắm rồi, chỉ cần một cái gật đầu thì đảm bảo bọn chúng sẽ thương tích đầy mình ngay.
Anh phất tay ra hiệu, ngay lập tức ba người đang la lết trên đất cầu xin.
Nghe bọn họ lải nhải cũng giống như nghe chó hoang sủa ngoài đường, thật chẳng thể lọt tai.
Để mặc cho hai người bọn họ đấm đá gì đó, Yến Huân bế cô lên, men theo đường nhà kho rời khỏi nhà ăn trường học.
Canteen cửa trước cửa sau đều bị học sinh vây quanh kín mít cả rồi, chỉ có một đường phụ đó là đường nhà kho.
Nằm trong lòng Yến Huân, hơi thở sát gần anh, không thể nghĩ có ngày cô lại được Yến Huân bế như vậy, nghĩ đến cũng đã cảm thấy ngại rồi.
- Đi đâu đây ?
- Tới phòng y