Nghe cô nói từ "cút", Yến Huân một lần nữa cau mày nhìn cô, mới mấy ngày không gặp mà đã dở cái thói bố láo ra rồi, thật chẳng ra thể thống gì nữa.
- Em nói gì ? Nói lại anh nghe...
Yến Huân nhỏ giọng, khuôn mặt của anh ta là đang nhịn hết mức có thể rồi.
Ngoại trừ ông nội, ngoại trừ em gái, ngoại trừ ba ruột và ngoại trừ cả thêm hai tên khốn Lục Hữu Diên và Vương Nhậm thì chẳng ai dám lằng nhằng mắng nhiếc anh.
Nhịn mắng, nhịn cáu gắt, tăng thêm sự cưng chiều, nhưng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh thực sự khiến cô lạnh sống lưng, Viên Tịch chỉ có thể giả ngốc đánh trống lảng.
- Làm gì mà ghé sát vào mặt tôi như vậy, đây là phòng y tế đó.
- Thì sao ?
Viên Tịch không chịu nổi đẩy anh ra, khuôn mặt cô đã trở nên đỏ ửng rồi.
Không phải riêng cô mà cả Yến Huân cũng vậy, đôi tai đã đỏ hồng lên thấy rõ, chỉ là anh giỏi che dấu thôi.
Anh đưa tay xoa đầu cô, vào mùa đông cơn mưa trở nên liên miên, bệnh vặt cũng bắt đầu xuất hiện, ốm đau cũng là chuyện bình thường.
Vậy nên Yến Huân rất lo cho cô, một đứa trẻ mồ côi lại càng khiến anh lo lắng hơn.
- Hôm nay anh ở lại đây với em, xong tiết này anh đưa em về.
Ban đầu Viên Tịch đồng ý nhưng rồi chợt nghĩ lại, đầu óc cô có chút không bằng lòng.
- Chúng ta như vậy có thể gọi là cúp tiết không ?
- Ừm.
- Cuối tuần giáo viên chủ nhiệm sẽ xử trảm tôi mất.
- Không phải lo, có anh cùng em cúp học, sợ gì chứ ?
- Tôi sợ, bà đó dữ.
Nhắc đến giáo viên chủ nhiệm là cô liền đau đầu, hơn nữa sắp tới tháng sau là đến kì thi học kì 1 rồi.
Cả học kì này Viên Tịch chẳng học hành lấy một chữ, suốt ngày dính dáng tới năm người này chỉ khiến cô đau đầu thêm, tuy có họ cũng vui, cũng giải tỏa tâm trạng được phần nào nhưng phiền phức thì cũng không hề ít.
Nghĩ lại điểm số tụt dốc không phanh vào tối hôm qua cô giáo gửi về, trong toàn khối thì Viên Tịch là người có số điểm nằm trong TOP 10 từ dưới lên, cũng đang nằm trong danh sách học sinh cá biệt của các thầy cô giáo.
Lúc đi học còn được giáo viên thân thiết gọi với cái tên "chị" thì hiểu rõ mình bị ghim tới mức nào rồi.
Không chỉ