Đã rất lâu Viên Tịch không còn cảm giác được người khác chăm sóc, cô cứ như vậy lủi thủi một mình, dường như đã mất đi cảm giác được người khác trân trọng.
Cô biết Yến Huân rất tốt với mình, cũng rất thích mình, nhưng cô không nghĩ anh lại có thể bỏ mặc tất cả để chăm sóc cô khi đau ốm, còn thức trắng cả một đêm để khi cô tỉnh lại sẽ có cảm giác ấm áp.
Anh chỉ cười, nhẹ nhàng quay người về phía cô, đặt cái tô xuống bàn, hai tay ôm ấp lấy cơ thể cô.
- Muốn cảm ơn anh thì không thể nói suông như vậy được.
Nhắc đến chuyện này cô cũng hiểu Yến Huân muốn nói gì, chắc chắn anh muốn đề nghị cô làm bạn gái anh.
Cô đã nghĩ kĩ rất nhiều những việc xảy ra vào mấy ngày trước, cô đã thẳng thừng từ chối tình cảm của anh, giống như tạt thẳng vào mặt anh một gáo nước lạnh.
Viên Tịch cảm thấy áy náy rất nhiều, cũng muốn bù đắp, nhưng không phải chiều theo đề nghị hẹn hò của anh.
- Anh muốn gì ?
- Muốn em làm bạn gái anh.
Yến Huân trả lời không do dự, hai tay giữ chặt cơ thể yếu ớt của Viên Tịch vì sợ cô sẽ đứng không vững.
- Nhưng...
- Không nhưng, là em nói mà.
Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn anh, vẫn không hiểu lời anh vừa nói là có ý gì.
Yến Huân mỉm cười, một tay vẫn ôm cô, một tay mở điện thoại từ túi áo mà sáng nay vẫn giữ khư khư bên người.
Ngón tay thon dài nhấp nhẹ vào đoạn ghi âm, giọng nói đầu phát ra là của cô.
- [ Yến Huân...]
- [ Anh đây, sao lại gọi anh ?]
Lúc đó cô nhớ không lầm thì chắc là cô đang nửa tỉnh nửa mê, trong trí nhớ của Viên Tịch vẫn mang máng giọng nói của một người đàn ông đang hỏi mình.
Viên Tịch trông chờ xem cô đã nói gì, không ngờ...
- [ Tất nhiên là em thích anh nên mới gọi.]
Cô biết thừa Yến Huân dở trò ghi âm, nhưng không thể trách một mình anh ta được, cô không biết núp mặt vào đâu, chỉ có thể xấu hổ cúi đầu vào lồng ngực anh, hai tay bịt kín tai.
- Nghe tiếp đi, thú vị lắm.
- Tắt đi.
Giọng Yến Huân có ý cười, trên khuôn mặt anh chỉ hiện hai chữ "đắc ý".
Anh nghe lời cô, tắt đoạn ghi âm đi, vẫn tiếp tục nhỏ giọng.
- Sao ? Nói dối nữa không ?
Viên Tịch không đủ sức để đánh anh cũng như mắng anh, chỉ lầm bầm.
- Là anh dụ dỗ tôi, lợi dụng tôi nửa tỉnh nửa mê thì hỏi tôi.
- Nhưng em thích anh thật nên mới trả lời như vậy mà, em nghe kĩ đoạn ghi âm không ? Anh còn chưa hỏi em việc em thích anh hay không thì em đã tự nhận rồi.
- Đáng ghét.
Viên Tịch vẫn không ngẩng mặt nhìn anh, cô biết những lời mình nói xuất phát từ trong tiềm thức, từ trong trái tim, bị anh phát hiện như vậy cô cũng không muốn tiếp tục chối nữa.
Anh ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc có chút