Bí mật của ‘Tất Tử Hạo’
Tất Tử Hạo kéo Phương Quý Bắc đến thư phòng. Sau khi ấn anh ngồi trên ghế, cậu quỳ xuống mà tựa đầu lên gối anh.
“Quý Bắc, đừng buồn quá, đây là chuyện không tránh được…”
“Muốn làm đại sự không thể sợ chết, bất kể người chết có là bên mình hay bên địch.” Phương Quý Bắc nhìn thẳng phía trước, nhẹ nhàng nói, “Ta biết, ta thừa biết chứ. Tử Hạo, ngươi không cần lo cho ta.”
Sao cậu có thể không lo cho được?
Tất Tử Hạo còn muốn nói gì nữa, nhưng có tiếng bước chân vọng từ ngoài thư phòng vào cắt ngang hai người.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng? Ngươi không sao chứ?!” Chưa thấy người đâu mà tiếng đã vọng đến trước. Tiếng gọi của Khổng Chi Cao biểu lộ sự lo lắng cực độ, tiếng bước chân bấn loạn thoáng chốc đã xông vào phòng.
Tất Tử Hạo đã đứng lên, quay lại nhìn hắn, “Khổng tướng, Hoàng thượng không sao cả.”
Khổng Chi Cao thấy hai người họ bình yên ngồi trong thư phòng thì thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may… Ta nghe tiếng nổ lớn bên kia nên mới chạy tới, dọc đường cứ lo. May mà ngươi không sao…”
Hắn cẩn trọng nhìn Phương Quý Bắc, thấy anh không có thương tích gì mới nói, “Hoàng thượng, sau này hãy đưa mấy chuyện nguy hiểm đó ra ngoài cung làm đi. Cho nhiều người vào cung như vậy thì chính mình cũng dễ gặp chuyện rủi. Nổ chết người ngoài thì đã đành, nếu Hoàng thượng mà xảy ra chuyện gì…”
“Cái gì là ‘người ngoài thì đã đành’ chứ?” Bỗng sắc mặt Phương Quý Bắc sầm xuống mà gằn lớn, anh trừng mắt nhìn Khổng Chi Cao. “Những người trồng trọt và chế tạo hỏa dược… họ còn quan trọng hơn ta gấp mấy lần. Lão Khổng, ngươi—”
“Có lẽ trong ngành nghề thì họ quan trọng hơn người khác. Nhưng trong Đại Nhạc này không ai quan trọng hơn ngươi cả!” Khổng Chi Cao nhìn thẳng anh. “Hoàng thượng, thân thể ngươi dính dáng đến cả quốc gia, an toàn của ngươi quan trọng hơn hẳn kẻ khác. Bởi vậy… hoàng cung có thể thu nhỏ lại, có thể đập tường thành làm đường đi rộng hơn. Nhưng nhất định phải đổi cái Tạp Học Viện đó đi chỗ khác!”
Phương Quý Bắc nghiêng đầu nhắm mắt lại. “Ta biết rồi…” Cuối cùng anh lên tiếng, quay sang nhìn về Tất Tử Hạo. “Tử Hạo, hãy nghĩ ra cái tên nào hay, ta sẽ trích bạc từ quốc khố ra xây một Tạp Học Viện ở ngoại ô kinh thành.”
“Hoàng thượng, sợ là bạc của nội vụ không còn lại nhiều lắm.” Tuy Khổng Chi Cao không trực tiếp quản lý chuyện trong cung, nhưng việc lớn nhỏ gì của triều đình cần phải thông qua tay hắn nên hắn biết rõ điểm này.
“Bạc là dùng để xài, dù sao ta cũng không làm gì. Quốc khố có vừa đủ là được rồi.” Phương Quý Bắc nói, “Kỳ thật phần lớn bạc trong quốc khố và những phủ địa phương đều là khi khởi nghĩa tịch thu tài sản mà có được. Những năm cuối của triều cũ, tham quan ô lại hoành hành dữ dội nên kẻ có tiền đa phần cũng không phải là người tốt, chúng ta làm vậy cũng không sai. Nhưng về sau không thể dựa vào cách đó, vẫn phải cố gắng hơn thôi.”
Tuy anh thường nói tiết kiệm, nhưng số dè dặt trong hoàng cung chỉ là món tiền mọn. Phương Quý Bắc cũng biết đạo lý ‘tiềm tàng ở trong dân.’ Có điều những năm cuối triều cũ dân chúng đã gánh quá nặng nề, gần như kiệt sức sắp chết. Tuy trong thời loạn thế thì đi phân phát tiền tài bất nghĩa, nhưng ít có sĩ tử nào biết cách làm giàu chân chính cho đất nước.
Quân tử khinh bỉ câu lợi lọc. Theo quan điểm đó mà bàn thì Phương Quý Bắc và Khổng Chi Cao không phải là quân tử, họ hiểu rõ tầm quan trọng của cái lợi lọc đó, nhưng không có giải pháp nào tốt hơn.
Tất Tử Hạo cũng không phải quân tử. Ánh mắt cậu lấp lóe ra tính toán nhưng sắc diện lại hơi khó xử.
Khổng Chi Cao lại nói tiếp, “Hoàng thượng nói ta mới sực nhớ có chuyện nhỏ này tính bẩm. Ở Giang Nam có một thương gia làm ăn rất lớn đến hơn nửa tỉnh. Đợi năm mới xong nếu có thời gian, ta rất muốn đi gặp chủ quản ở đó.”
Hắn nói thế cũng là vì Phương Quý Bắc. Cần nên nhớ thân phận của hắn là tể tướng một quốc gia, có thương nhân nào lại giàu có hơn quốc gia chứ, căn bản không có khả năng làm phiền đích thân tể tướng đến nơi. Nhưng Khổng Chi Cao rất muốn tận lực ra sức giúp đỡ anh trị quốc, thế nên nhất định cần chiêu hiền đãi sĩ. Ai bảo bọn họ và phần lớn đại thần trong bộ Hộ không có mấy ai am hiểu chuyện tiền tài chứ.
Tất Tử Hạo thầm thở phào, nhưng trong lòng lại thấy hơi có lỗi.
Dĩ nhiên cậu biết thương gia kia là ai. Vũ Mộ công chúa của triều trước rất giỏi quản lý tài vụ. Thời xưa cô ta thường kiếm cớ du ngoạn mà xuất cung, nhưng thực chất là đi ra kinh doanh, gầy dựng được một số chỗ làm ăn, còn kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng cậu không dám nói ra vì sợ anh sẽ nghi ngờ, kế nữa cũng sợ công chúa sẽ mượn cơ hội mà mưu đồ bất chính.
Kết quả lại bị Khổng Chi Cao giành trước. Biểu tình của Phương Quý Bắc khá hơn rất nhiều cũng là vì hắn.
Tất Tử Hạo sống gần hai mươi năm, lần đầu tiên mới biết thế nào là ghen.
Thật muốn độc chiếm tất cả cảm xúc của người này, muốn mọi hỉ nộ ái ố của anh đều là vì mình mà ra. Tuy rằng khẳng định là làm không được.
Cậu chỉ có thể cố gắng hết sức làm nhiều chuyện cho con người ấy, ít ra cũng chiếm hơn phân nửa cảm xúc của anh rồi.
οοο
Vì thế lại một ngày vất vả trôi qua. Mấy hôm rồi, bên công báo Bán Nguyệt không cần Tất Tử Hạo xử lý. Thế là cậu ta hí hởn đi theo Phương Quý Bắc, hai người đều làm việc nên thỉnh thoảng bàn chuyện với nhau.
Một ngày mau qua và đêm nhanh chóng buông. Tắt đèn nằm lên giường rồi, Tất Tử Hạo nghiêng người nhìn sang Phương Quý Bắc. Phía bên kia giường, hơi thở người ấy còn rất rõ nên cậu biết anh chưa ngủ. Đợi một lâu sau anh lên tiếng trước, “Tử Hạo, cả ngày ngươi mệt nhọc vậy sao còn chưa ngủ hả?”
Tất Tử Hạo nhích người gần sát Phương Quý Bắc, đặt tay mình lên anh, “Ta đang đau lòng giùm cho ngươi.”
Phương Quý Bắc thấy kinh ngạc, thân thể anh cứng ngắc.
“Ngươi nhìn bằng hữu người thì chết đi, kẻ lại phản bội, còn một số người bên cạnh thì từ bỏ lý tưởng ban đầu. Trong khởi nghĩa có vô vàn người chết, tân quốc gia là dùng máu tích lũy mà xây lên… Dù muốn sống yên ổn nhưng vẫn không tránh khỏi chết chóc. Để cho nhiều người sống tốt hơn, để cảnh cáo những kẻ đã thay đổi hay muốn gây đổ máu…” Tất Tử Hạo ôm lấy anh. “Ta biết ngươi không thể đau lòng. Nếu ở đâu ngươi cũng băn khoăn luyến tiếc một mạng sống, đau lòng vì từng chút chuyện nhỏ thì ngươi đã không diệt được Đại Vi, cũng chẳng cách nào lập ra một Đại Nhạc mới. Không chừng, số người chết e càng nhiều hơn.” Cậu vùi đầu vào ***g ngực anh.
Thanh âm cậu nhỏ như khẽ thoảng, “Nhưng ta biết ngươi rất quý trọng mạng sống… Ngươi hy vọng người người đều sống tốt, mỗi một mạng sống mất đi là sự đả kích lớn với ngươi. Nhưng ngươi không thể để mình đau lòng được. Trên chiến trường, luyến tiếc đồng nghĩa với tử vong, thế thì không giành thắng lợi được.”
Mà thống trị một quốc gia càng là cuộc chiến gian khổ hơn lật đổ một triều đại.
Giờ xuất hiện loại hỏa dược với sức mạnh cực độ này, nếu có thể khai thác với số lượng lớn sẽ tiết kiệm được rất nhiều nhân lực và giảm nguy hiểm. Hai bờ biên giới nam bắc của Đại Nhạc đều có nguy hiểm rình rập, chẳng qua lúc này bên bờ bắc đang có nội loạn nên chúng không rảnh tay nhìn sang đây – Nếu dùng nó cho chiến tranh thì có thể tránh được vô số cái chết. Thế nên, dù quá trình nghiên cứu chế tạo hỏa dược này có thể còn có người chết thì họ cũng không thể từ bỏ.
Vậy nên Phương Quý Bắc không thể đau lòng.
Trong màn đêm, cậu nhìn đôi mắt nhắm lại của anh như ánh lên màu nước. Cậu trườn người hôn lên môi, lại hôn lên mắt rồi hôn cả lên mi anh.
Không có nữ nhân nào có thể chiếm lấy người này của cậu. Vì họ sẽ không mường tượng được, thân là hoàng đế rốt cuộc là có ý nghĩa gì. Nhất là một vị hoàng đế ‘không giống bình thường’ như Phương Quý Bắc.
Ta đến để giúp ngươi. Ta đến là bảo vệ ngươi đây.
Ngươi và ta sẽ cùng nhau thống trị tốt quốc gia này, ta sẽ gắng sức bảo vệ tốt những thứ ngươi muốn bảo vệ.
Tất Tử Hạo chỉ thầm nghĩ chứ không nói ra miệng. Cậu cảm nhận dù người trước mặt vốn không đủ tinh tế, nhưng giờ đây cậu không nói thành lời thì anh cũng hiểu thấu.
Cả người cậu được ôm chặt lấy, nhiệt độ lòng bàn tay của Phương Quý Bắc nói cho Tất Tử Hạo hay là anh cần cậu.
Ánh đèn tắt lụi và hương cũng tàn phai, nhưng uyên ương giao hòa đầy sắc mộng ảo.
οοο
Có những câu sau khi nói ra rồi sẽ thay đổi tất cả.
Theo lời đêm đó của Tất Tử Hạo thì quan hệ giữa cậu và anh trong lúc đó đã thay đổi.
Vốn bản tính Phương Quý Bắc ngượng ngùng và có phần hơi lảng tránh – Một người mạnh mẽ như anh khi bị người khác nhìn thấu sự mềm yếu và dịu dàng trong lòng là một chuyện đáng xấu hổ.
Đó cũng là điểm cả Khổng Chi Cao cũng không nhìn ra, chí ít hắn chưa nói ra.
Trong bầu không khí mập mờ này, khi Phương Quý Bắc đối diện với Tất Tử Hạo đều thấy không tự nhiên. Thế là kết quả cũng rất kỳ quái – vì anh không thấy tự nhiên nên khó cự tuyệt chuyện cầu hoan của đối phương, dạng như anh không biết làm sao mới phải.
Kỳ thật Tất Tử Hạo không trông mong như thế này đâu. Cái cậu muốn là một Phương Quý Bắc đáp lại tình cảm của cậu nên không hề cự tuyệt, chứ không phải tình cảnh lúc này.
Rồi thì thời điểm cuối năm đã gần kề khiến ai cũng tất bật. Trong hoàng cung, việc cải thiện thợ lành nghề là một vấn đề lớn, cũng chọn được một tòa nhà yên tĩnh ở ngoại ô kinh thành làm chỗ học tập cho họ. Sang năm trước khi xuân đến, họ cần mau chóng khởi công xây dựng để khỏi bỏ lỡ mùa vụ. Còn ngoài thành hoàng cung thì sửa lại xây thành thư viện. Tất Tử Hạo chiêu mộ rất nhiều cô nhi nên khi lễ mừng năm mới đến, cậu còn phải lo an bài cho lũ nhỏ, cũng không có nhiều thời gian trao đổi ý nghĩ của mình.
Mà thật ra cũng không có cách nào trao đổi. Hiện giờ từ thân thế, ý tưởng cho đến hành vi của Phương Quý Bắc, cậu đều rành rẽ mồn một. Thậm chí anh vừa cau mày cậu đã biết anh đang nghĩ gì rồi.
Nhưng Phương Quý Bắc lại không biết gì về cậu. Đôi khi anh cũng muốn hỏi cậu về một số vấn đề, nhưng cậu luôn lấp liếm cho qua. Từ trước đến nay anh rất tôn trọng người khác nên cũng không hỏi thêm.
Khi ấy, hai người vẫn còn nhiều ngăn cách. Chưa bàn đến chuyện anh còn chưa tin cậu đi, về phương diện tình cảm thì dùng dằng lại không thể tiến thêm bước nữa.
Phía bên kia Giang Nam, Khổng Chi Cao đã liên lạc được với thương gia nọ. Nghe nói người chủ sự rất vui mừng cống hiến sức lực cho quốc gia, đã đồng ý làm quan chế định điều lệ, đứng đằng sau góp ý cách vận hành kinh tế. Những mặt kinh doanh của đất nước như muối, sắt, rượu, đường hàng thủy và thậm chí cả trạm dịch đều rối loạn. Có vô số kẻ làm cò mối đã hốt bạc cho túi riêng, người dân và quốc gia đều không hưởng được lợi gì.
Chỉ có một con đường hàng thủy. Nếu loại giống mới của Mục lão trượng gieo thành công ở miền bắc thì họ mới tự cấp tự túc được, thế sẽ có hy vọng giải quyết được vấn đề — Đến chừng đó miền bắc sẽ không cần dựa vào nguồn lương thực của miền nam, việc vận chuyển chỉ là những món hàng nhỏ, khi đó có thể bỏ hoàn toàn đường hàng thủy.
Nhưng những tệ nạn khác thì cần người am hiểu mới xử lý được. Thế nên Phương Quý Bắc rất ư để ý đến vị phú thương ở Giang Nam kia, ngồi nghiên cứu rất nhiều lời đồn đãi về đối phương, rồi phân tích xem người kia có đủ trí tuệ và thực lực để cán đáng những nan đề này hay không.
Mấy lần Tất Tử Hạo muốn thành khẩn nói hết với anh, nhưng đều nuốt trở xuống. Cậu sợ rằng anh là người rất coi trọng khuôn phép, một khi biết cậu đã lừa anh thì anh sẽ không tin tưởng cậu nữa.
Sau biết bao cực khổ, cậu mới mở lòng anh ra được một chút nên cậu không dám vọng động gì.
Mà nói không thể bốc đồng làm gì nhưng cũng khó tiến thêm bước nữa.
Đều là tiến thoái lưỡng nan.
Cậu đang vướng giữa hai cái khó này thì năm mới đã đến.
Lúc Phương Quý Bắc đăng cơ đều không dám đi tế thiên, mà giờ lại càng không đi. Đêm đón giao thừa, anh mời những người bạn cũ trong quân ngũ khi xưa mà giờ là thần tử tốt trong triều và một số quan nghề đến cùng nhau uống rượu. Xem như là chuyện phô trương lãng phí nhất mà anh xài từ khi lên ngôi đến giờ.
Trong nhóm quan nghề thì có thợ nghề giỏi làm pháo hoa. Năm sau, anh sẽ cho tiểu đạo đồng Minh Cát kia cùng đi học làm hỏa dược. Phương Quý Bắc rút phần tiền của anh trong quốc khố ra, cho làm rất nhiều pháo hoa để bắn cho người dân trong kinh xem. Phía bên ngoài thành cũng rất náo nhiệt.
Giữa men rượu, ai cũng ngồi ôn lại thu hoạch của một năm. Mùa thu vừa rồi triều đình không có thu thuế nên người dân chắc hẳn đỡ hơn năm trước rất nhiều. Chỗ nghiên cứu lại chế ra được một bộ phận rèn sắt, kết hợp tạo ra một loại xe ngựa mới được sử dụng rất rộng rãi. Còn về chuyện sưởi ấm mùa đông thì cũng hai người đó sáng chế ra loại bếp lò mới, chẳng những hiệu quả cao mà còn giảm được than gỗ.
“Mong là sang năm sẽ tốt hơn!” Tất cả đều nâng chén, vừa uống vừa nói cười. Uống xong thì tự ai về nhà hay phủ nấy, chỉ còn vài người ngồi đón giao thừa tiếp.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người Phương Quý Bắc và Tất Tử Hạo.
“Hiện giờ chỉ mới là bắt đầu. Quý Bắc à, ta rất tự hào về ngươi.” Tất Tử Hạo nâng