Nam sinh ngoại tộc
“Quý Bắc…”
Tất Tử Hạo bổ nhào tới phủ phục trước Phương Quý Bắc, đang vươn tay ôm lấy anh thì bị anh đẩy ra.
“Quý Bắc, người đừng giận! Ta… ta… ban đầu ta đúng là mưu toan làm loạn, nhưng dần về sau ta không còn nuôi ý định bất lợi với ngươi nữa… Quý Bắc…”
Phương Quý Bắc liếc cậu một cái thật lâu, rồi lặng thinh quay ngoắt đi.
Nguy rồi, Quý Bắc giận lắm rồi!
Cậu quáng quàng đuổi theo anh, nhưng tốc độ chạy của cậu còn không so bì được với tốc độ đi của anh nên thoáng cái đã bị bỏ xa. Chạy đến cửa tẩm cung, cậu đập cửa rầm rập mà người phía trong không hề phản ứng. Cảm giác như đất trời sụp đổ khiến cậu quỵ xuống đất, sắc mặt ủ chau hết sức thảm.
“Bính Vưu, đệ… đệ và người đó…” Người con gái — công chúa Vũ Mộ cũng chạy theo tới, thấy bộ dáng suy sụp của cậu thì cô cẩn trọng hỏi.
Tất Tử Hạo ngồi dựa vào cửa lớn tẩm cung mà cười khổ, “Tam tỷ, ta thích hắn… Hắn… cũng đồng ý ở bên cạnh ta.”
Công chúa Vũ Mộ sững sờ nhìn cậu. “Trước kia đệ… đệ… đâu có thích nam giới…”
“Ta cũng không có thích nữ giới.” Cậu nghiêng đầu, mắt dán chặt vào cửa mà trả lời.
“Nhưng… Tất xá nhân đã làm rất nhiều chuyện cho đệ, lại theo sát đệ bao nhiêu năm nay… Đệ gần như là cùng lớn lên với y. Y yêu đệ đến mức sẵn sàng chết thay cho đệ… nhưng đệ lại không thích y?”
“Trước khi gặp được Quý Bắc, đối với ta mà nói, sống còn là chuyện quan trọng nhất. Vì sống sót, kẻ nào hay chuyện gì cũng không quan trọng.”
Tất Tử Hạo trầm mặc hồi lâu rồi nói tiếp. “Tam tỷ, mẫu hậu… chẳng những mẫu hậu không được sủng ái mà địa vị lại thấp. Tỷ thân là con gái nên không sao, nhưng tỷ cũng biết từ nhỏ ta đã bị đặt để trong biết bao mưu mô tính toán.
“Có điều nhất định tỷ không biết ta đã bị đại ca và thái tử tính kế hãm hại rất nhiều lần. Ta sống mà không biết khi nào họ sẽ nghĩ ra cách mới để loại trừ ta. Khi sinh ra, ta là nam nhưng lại có diện mạo của nữ, họ nói với phụ hoàng rằng tướng mạo ta sẽ làm loạn đất nước…”
“Tỷ biết chứ. Thế nên mẫu hậu đã mời một cung nữ giỏi trang điểm vào để biến đệ thành vô cùng tầm thường. Sau đó bà ta lại huấn luyện cho Tất Tử Hạo cách trang điểm đệ ra bình thường, trong khi y lại trang điểm ra rất xinh đẹp. Dù sao y xinh đẹp cách mấy cũng sẽ không ai chú ý, như vậy dù đôi khi không kịp hóa trang kẻ khác nhìn vào cũng sẽ không bại lộ.”
Tất Tử Hạo giễu cười đến cong môi, “Nghe ba chữ ‘Tất Tử Hạo’ thật không được tự nhiên cho lắm. Hôm nào ta phải đi tới hoàng lăng bái tế y, đòi y cái tên này mới được.”
“Bính Vưu, chẳng lẽ đệ… sẽ dùng cái tên này, không còn…”
“Tam tỷ, tỷ ở Giang Nam tên là Mộc Vũ phải không?” Tất Tử Hạo ngắt lời cô, “Vậy tỷ chính là Mộc Vũ, còn ta là Tất Tử Hạo. Công chúa Vũ Mộ và vua Thừa Chiêu đều đã chết rồi, không phải sao?”
“Đệ không cần ngôi vị hoàng đế?” Công chúa Vũ Mộ, hay Mộc Vũ trừng mắt nhìn Tất Tử Hạo, nhưng trong mắt lại tỏ sự vui mừng.
“Ta không cần nó.” Tất Tử Hạo nhìn cửa tẩm cung mà ánh mắt chứa chan biết bao trìu mến, “Người thích hợp ngồi trên ngai nhất đã ở trước mắt, tại sao ta còn phải ngồi lên? Giả như hắn bỏ đi thì long ỷ kia còn hứng thú gì?”
Mộc Vũ thở phào nhẹ nhõm mà cười, “Vậy tỷ lập tức báo tin cho Nhan Hằng, còn có Thái thống lĩnh nữa…”
“Lão cũng chưa chết sao?” Tất Tử Hạo hỏi, “Ta nhớ rõ Thái thống lĩnh rất tận trung với Đại Vi.”
“Phải, đệ không biết hắn đã cực nhọc bao nhiêu, sau khi cứu ta rồi cứ luôn miệng nói phải phục quốc. Dù hoàng tộc không có nam nhi thì cũng có thể đưa con trai ta lên ngôi.” Mộc Vũ nén cơn giận, “Do hắn không ngừng nói thế làm hại Nhan Hằng cũng cho rằng ta muốn phục quốc báo thù. Bính Vưu, à không, Tử Hạo, đệ đừng trách tỷ. Tỷ thật sự không có ý định báo thù cho đệ…”
“Báo thù cái gì chứ, chẳng phải đệ vẫn sống phây phây sao?” Cậu trả lời, “Mà dù ta có chết cũng là đáng. Ta không phải là hoàng đế tốt, cho đến giờ cũng không phải…”
“Đệ lớn lên trong cung, hễ đi trật một bước sẽ chết thì sao hiểu được sự khó nhọc của dân gian?” Mộc Vũ ngồi xổm xuống mà vỗ đầu em mình, “Phụ hoàng thật ngu ngốc, đã làm đất nước cùng cực đến hết cách cứu vãn. Còn đệ lên ngôi được là vì bọn thái tử đều chết cả rồi. Lúc đệ lên ngôi chẳng qua chỉ là con rối, có năng lực làm gì chứ? Ngay cả tỷ, sau khi mất đi thân phận công chúa mới lĩnh hội được cuộc sống trong dân gian.”
“Như vậy tam tỷ, về sau chúng ta sẽ là Mộc Vũ và Tử Hạo có được không?”
“Nhưng mà…” Mộc Vũ nhìn cửa tẩm cung thì đôi mi thanh tú khẽ chau, “Dù chúng ta muốn từ bỏ thân phận trước đây thì liệu người kia có tin không? Tử Hạo, chúng ta hãy chạy trốn đi. Không có hoàng đế nào lại dung tha cho ‘tiên đế’ cả—”
“Hắn sẽ tha.” Tất Tử Hạo ngắt lời cô, “Tam tỷ, hắn không phải là ta hay tỷ, không phải là người hoàng tộc mà chúng ta tưởng tượng. Thậm chí hắn không phải như quan viên thái giám tranh quyền đoạt lợi của triều trước. Đối với hắn mà nói, quyền thế hay ngôi vị gì đó không hề quan trọng. Nếu hắn cho rằng ta có thể đảm đương chức hoàng đế thì thậm chí sẽ tặng ngôi vị đó cho ta.”
Mộc Vũ trố mắt nhìn trân trân, “Trên đời sao có loại người này chứ?”
“Tam tỷ, ban đầu ta cũng không có tin. Thời gian đầu khi ở cạnh hắn, ta luôn cho hắn đang làm ra vẻ.” Tất Tử Hạo nói mà khẽ cười, “Sao lại có kẻ đần đến vậy chứ? Nhưng kỳ quái là… một người đần như vậy lại có thể đánh chiếm hoàng cung, còn làm hoàng đế rất tốt nữa. Tam tỷ, ta đã xem sổ sách của Giang Nam, có phải mức thuế nửa năm nay đã thấp hơn nguyên năm trước không?”
“Đúng vậy. Bọn họ nói vận khí của ta rất tốt, chuyện buôn bán bây giờ còn khá hơn trước rất nhiều.” Mộc Vũ trả lời, “Tuy tình huống kinh thành sẽ tốt hơn nhưng mà ở Giang Nam yên tĩnh hơn nhiều. Họ nói những thành phần của nghĩa quân không dễ bị tham ô và lụng bại, cả quan địa phương cũng vậy.”
Tất Tử Hạo nghe cô khen ngợi Phương Quý Bắc như thế mà không kềm được nụ cười tươi tắn.
Nhưng Mộc Vũ không thể không đả kích cậu, “Đệ đừng mừng sớm như vậy. Dù hai người có ở bên nhau thì trước sau hắn cũng phải nạp phi rồi sinh con chứ? Huống chi hiện giờ hắn như rất giận dữ với đệ đó.”
Cậu ủ dột lại ngay, đưa tay vỗ cửa mấy cái mà vẫn không có phản ứng gì bên trong, đành ảm đạm nói, “Tam tỷ, chị từ xa đến đây vậy chị em mình hãy đi tản bộ tán chuyện chút đi. Tối trở về… ta sẽ giải thích sau.”
Mộc Vũ thấy buồn cười dữ lắm, chẳng ngờ em mình lại thay đổi đến dường này. Trước giờ có ai thấy được bộ dáng hiền lành này của nó chứ? Trước kia nó luôn hời hợt lãnh đạm, dù Tất Tử Hạo kia có níu vạt áo gào thét bảo yêu nó cũng không thấy nó phản ứng gì.
Dù không đảm đương chức hoàng đế cũng không sao, làm hoàng hậu cũng tốt mà. Nghe người ta đồn Tất tướng Tất Tử Hạo rất có tài năng cũng khiến cô giật mình. Cái đứa lẽo đẽo theo em trai mình vốn không có điểm thu hút nào mà giờ học đâu ra lắm tài vậy.
Cô thầm cười, rồi đứng lên vỗ đầu Tất Tử Hạo, “Được rồi, để tam tỷ của thủ phủ Giang Nam này mời đệ ăn cơm. Đệ muốn gì cứ nói đi, tam tỷ mua cho.”
Cô vừa dứt lời đã thấy em trai đang suy sụp của mình sáng rỡ mắt lên, biểu cảm của nó… hơi tà thì phải?
Mộc Vũ rùng cả mình, đoạn đi theo Tất Tử Hạo ra ngoài.
Sau khi họ đi khỏi, Phương Quý Bắc đang đứng sau cửa tẩm cung khép kín cửa lại rồi cài then. Anh ngồi vào bàn mà thừ ra đó.
οοο
Hóa ra không chỉ có nữ sinh ngoại tộc mà nam cũng có thể nha.
Mộc Vũ dở khóc dở cười ngồi nhìn đứa em trai đang tay cầm tay nắm đủ thứ, thậm chí còn soi xét mấy tờ khế đất rất kỹ nữa. Cô ngẫm nghĩ lại, chút tài sản của mình đã bị nó vét sạch rồi. Nói đùa xuyên tạc là muốn dùng chúng để lấy lòng vị hoàng đế kia. Chứ nói trắng ra thì khế đất gì đó cũng là bỏ vào ngân khố giúp cho vị hoàng đế đang sầu khổ kia thôi.
Mộc Vũ thật tình chịu hết nổi nên vội cáo từ mà trở về khách *** cô đang ở — Nói giỡn chơi sao, cô kiếm đống bạc đó đâu có dễ dàng, chưa hề nghĩ lại muốn lấy toàn bộ gia sản mà đi hiếu thuận- đệ… đệ phu?
Mà con mắt em trai cô cũng rất sắc. Ở Giang Nam, cô cũng nghe nhiều tin tức về vị đương kim hoàng thượng này. Nam nhân kia tuyệt đối xứng đôi với em trai cô. Là nam nhân thì đã sao nào? Từ lâu, cô đã không hề trông mong người em trai khuynh quốc khuynh thành của mình lại ở bên cạnh nữ nhân.
Chuyện qua cứ cho qua hết. Ngôi vị hoàng đế là thứ gì, còn thiên hạ thì sao chứ, thật ra không quan trọng gì cả. Em trai cô ở hoàng cung trở thành một kẻ âm trầm hiểm độc cũng chỉ vì bảo vệ lấy thân. Nếu quan hệ của bọn họ không dính đến sống chết thì cô thà rằng nó giống bây giờ, vui vẻ hơn rất nhiều.
Mà cô cũng tiện đối mặt với những tử sĩ trung thành với triều cũ nữa. Tránh được chuyện họ bức ép cô phải tạo phản, còn bắt phu quân cô phải làm thủ lãnh khiến vợ chồng chia cắt.
Thật tốt quá đi.
…
Trong lúc Mộc Vũ đang vui sướng thì người em trai cưng của cô đang đứng canh ngoài tẩm cung, không vào trong được.
… Mình nói nhiều vậy mà hắn vẫn không chịu mở cửa!
Tất Tử hạo buồn bực ngồi xổm xuống, nhìn len qua khe hở điêu khắc chạm trổ bảo thạch. Đối với cậu mà nói, trong hoàng cung không có gì là bí mật. Cậu khẳng định Phương Quý Bắc đã nghe những lời lúc ban chiều, nhưng… hình như hắn vẫn còn giận.
Cậu gõ thêm mấy cái mà không có động tĩnh gì nên rầu rĩ ngồi xuống luôn. Bên trong lờ mờ có bóng người, chắc chắn hắn có trong tẩm cung, chẳng qua không chịu mở cửa thôi.
Tất Tử Hạo ráng kề mắt nhìn vào nhưng không thấy rõ người, vừa nén giận làu bàu rằng sao lúc xây không làm khe hở rộng tí vừa kiếm một chỗ ngồi cho thoải mái.
Cũng may mình ăn cơm chiều rồi, giờ trời cũng không tới nỗi lạnh nên chắc còn chịu được. Người kia rất ư ghét chuyện bị lừa gạt, cho nên không giở chút thủ đoạn là không được.
Khổ nhục kế là đơn giản nhất mà cũng hữu hiệu nhất trong ba mươi sáu kế.
Thân thể mềm yếu của cậu ngồi ngoài có một đêm mà sáng hôm sau đã không thể cử động. Phương Quý Bắc vừa mở cửa ra cậu đã ngã phịch vào trong.
“Quý Bắc, Quý Bắc…” Cậu rên hai tiếng mà anh chẳng thèm nhìn đến, cứ thế đi một mạch. Cậu muốn ngồi dậy đuổi theo anh, nhưng vừa cử động thì toàn thân đau nhức vô cùng. Tất Tử Hạo chỉ còn cách nhìn dõi theo anh mà mặt đầy ai oán.
Còn chưa kịp ai oán cho đã, đang lúc cậu ngồi đấm bóp cho chân bớt tê thì ở đâu lòi ra hai tên thị vệ. Mỗi người một bên xốc Tất Tử Hạo tới một căn phòng cạnh tẩm cung rồi bỏ cậu ở đó.
Không ngờ vị hoàng đế của cậu lại nghĩ ra cách thứ phẩm thế này – Anh không muốn gặp nhưng lại để mắt xem chừng. Cậu được tự do đi lại nhưng không đến chỗ của anh được.
Tất Tử Hạo thấy lòng đau khổ — Xem ra, hiện giờ cơn giận của Phương Quý Bắc thực sự không đơn giản. Nếu cứ dựa vào cách bình thường mà giải quyết là không được.
Mấy ngày kế, những cách có thể nghĩ ra đều đã xài thử. Thậm chí đặt một đống công sự công văn trên bàn, nói là nếu hoàng thượng không phê thì sẽ không xử lý được.
Nhưng hoàng đế của cậu vẫn không ra gặp mặt.
Một ngày chẳng gặp như xa cách ba thu, thật sự cũng không phải khoa trương. Ít nhất Tử Hạo cảm nhận sống một ngày bằng cả một năm, nhớ nhung Phương Quý Bắc đến cực độ. Bởi vì cậu không thể lén theo rình nên cậu dùng chiêu cuối cùng –––
Cậu mở đường hầm rồi lần đến tẩm cung, cứ thế lén ngắm người đang nằm trên giường.
Người nọ đang ngủ, trong ánh đèn lập lờ có thể thấy anh đang chau mày.
Tất Tử Hạo thấy lòng quặn đau, Quý Bắc của cậu khi ngủ luôn rất sâu và thả lỏng. Tình trạng hiện giờ là bởi vì cậu hay sao? Cả khi ngủ, anh cũng có thần thái như thế?
“Quý Bắc, đừng giận ta nữa có được không? Ban đầu ta lừa gạt ngươi, cũng không hề yêu ngươi, thậm chí còn không biết ngươi là người ra sao…”
Thầm thì ôn lại chuyện xưa trong khi mắt dán chặt vào người trên giường, cậu chỉ muốn lao ra ôm anh rồi nũng nịu cho đến khi anh hết giận mới thôi.
Đang thẫn thờ thế thì bỗng Tất Tử Hạo nghe thấy tiếng gì đó, ngớ người ra xong, cậu vội tiến đến cạnh cửa mật thất nhìn đề phòng. Tiếng động truyền từ cửa lớn tẩm cung, ban đầu là tiếng mở cửa rất nhẹ, sau đó hình như mở không được nữa sao mà bên kia vội vàng thúc mạnh nên tiếng động càng lớn dần.
Dù Phương Quý Bắc đã quen ngủ nhưng tính cảnh giác không hề giảm. Tiếng động lớn thế thì sao không đánh thức anh được. Anh bật dậy, “Kẻ nào?”
Trả lời anh lại là một tiếng nổ Đùng! vang, cửa tẩm cung nứt ra làm hai rồi đổ vào trong. Mảnh vỡ tung tóe làm tẩm cung khói bụi mù mịt. Tất Tử Hạo kinh hoàng, không hề đắn đo vụt ra khỏi mật đạo chạy đến chỗ giường.
Từ cửa, một kẻ nam tử khôi ngô xông vào. Hắn cầm thanh đao lớn chói lọi chém thẳng xuống long sàng.
“Quý Bắc cẩn thận!” Tất Tử Hạo la lớn, không nghĩ ngợi mà bổ nhào vào người Phương Quý Bắc. Vốn anh đã chụp cái ghế nhỏ cạnh giường tính đưa lên đỡ nhưng Tất Tử Hạo nhào vào khiến động tác anh bị gián đoạn. Kết quả thanh đao kia