“Ai nói ta không cần con?” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng chải tóc cho hắn rồi cười hỏi.
Uông Hoài Thiện ngoan ngoãn mà ngồi ở kia cho nàng chải đầu, không nhúc nhích. Lúc này hắn không đáp lời, chỉ nức nở mà hít cái mũi, giống như thương tâm đến không được.
“Những gì nương nói qua trước kia con có còn nhớ không?” Trương Tiểu Oản chậm rãi chải tóc cho hắn từng chút một, miệng cũng chậm rãi hỏi.
Nếu như không làm thế nàng sợ là chua xót khi nhìn thấy đứa con lâu ngày không gặp đã trưởng thành không ít sẽ nuốt cả người nàng khiến nàng khóc không ngừng được mất. Nàng chải vuốt tóc của hắn, cũng chậm rãi đem những cảm xúc che trời lấp đất đó chậm rãi che đi.
“Hừ……” Uông Hoài Thiện đầu tiên là không nói lời nào, sau đó lại oán hận mà hừ một tiếng. Đợi Trương Tiểu Oản chải xong tóc cho hắn mới vươn tay sờ sờ dây buộc tóc màu xanh kia, còn để bên mũi ngửi ngửi. Lúc này hắn quay đầu, ôm chặt eo nàng, chôn mặt vào bụng nàng, tận tình mà chảy nước mắt.
“Con rất nhớ mẫu thân.” Hắn nói.
Trương Tiểu Oản ôm đầu của hắn, ngẩng đầu để nước mắt chảy xuống.
“Mẫu thân có nhớ con không?” Uông Hoài Thiện rầu rĩ cất giọng hỏi.
“Rất nhớ.” Trương Tiểu Oản cười đáp.
Cuối cùng Uông Hoài Thiện cũng ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình đang rớt nước mắt, để mặc nó rơi trên mặt hắn. Hắn duỗi tay sờ sờ rồi mới đứng lên, cầm tay áo lau nước mắt cho nàng.
“Mẫu thân thích con nhất có phải không?” Uông Hoài Thiện nhìn hai mắt nàng đẫm lệ thì cẩn thận, vô cùng thận trọng hỏi.
Trương Tiểu Oản không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì được, con tha thứ cho ngài.” Uông Hoài Thiện thở dài, dựa đầu lên vai nàng, giống như nhẫn nại nói, “Ngài có thêm nhi tử thì có thêm nhi tử, chỉ là ngài phải vĩnh viễn nhớ rõ không được để con thương tâm.”
Nói xong hắn nâng một tay Trương Tiểu Oản lên, để lên ngực mình để nàng cảm giác tiếng tim hắn đập, để nàng biết trong lòng hắn người hắn thích nhất cũng là nàng.
Thấy vậy Trương Tiểu Oản nhịn không được nở nụ cười. Nàng cúi đầu dán mặt mình vào mặt hắn để cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn, cũng nói cho bản thân biết con trai nàng đã thật sự trở lại. Hai mẹ con ôm nhau, còn ở cổng lớn không xa Uông Vĩnh Chiêu nhìn thấy cảnh này thì thiếu chút nữa siết chặt tay đến nát.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhìn được quay đầu đi. Vốn hắn muốn đi vào, nhưng hắn biết ở thời điểm này hắn không thể dồn nàng quá chặt. Nữ nhân kia quá tàn nhẫn, hắn mà bức nàng thì nàng sẽ cướp một trong những con đường hắn để lại cho nàng rồi chạy luôn.
Hiện nay là nàng còn thiếu hắn.
*******
“Sao lại là Thiện Vương?” Trương Tiểu Oản mang theo Uông Hoài Thiện vào nhà bếp, trước ctiên múc nước cho hắn rửa tay rồi chuẩn bị lấy gạo xay bột.
Ở nơi chính viện này uông Vĩnh Chiêu dựa theo thói quen của nàng mà yêu cầu nha hoàn bà tử đúng giờ tới quét tước, còn lại thì cần gì nàng mới gọi người vào cửa. Hôm nay Uông Vĩnh Chiêu ở nhà, Hoài Mộ lúc này cũng ở tiền viện với hắn, đến giờ ngọ mới tới.
Hiện nay còn sớm, còn gần một canh giờ nữa hai cha con kia mới về vì thế Trương Tiểu Oản cũng muốn nói chuyện với con trai cả một hai.
Nghe xong câu hỏi của nàng, Uông Hoài Thiện duỗi tay đã rửa xong ra để mẹ hắn lau tay cho hắn, miệng đáp, “Con cũng không đòi hỏi, cho thì cho thôi. Lúc trước con đã nói tốt với Tĩnh Vương, nếu cần con đánh thì con sẽ đánh nhau vì ông ấy, nhưng đánh xong hoặc chờ tới khi con không đánh được nữa thì con sẽ mang mẫu thân về quê dưỡng lão, còn lại ông ấy muốn làm gì thì làm. Ông ấy cho con cái chức Thiện Vương này thì con cũng đồng ý ngày nào đó ông ấy cảm thấy không ổn muốn đòi lại thì cứ lấy nhưng đừng có lấy đầu con và mẫu thân là được.”
“Hai người nói chuyện này sao?” Trương Tiểu Oản lau tay cho hắn, mặt trầm xuống hỏi.
“Tĩnh Vương, không, hoàng đế hiện tại nhìn có vẻ tốt với con, cũng không có gì giấu diếm con. Ông ta không phải người tốt nhưng là người có chí hướng. Mẫu thân đã nói một người chỉ cần có chí hướng thì dù làm việc xấu thế nào cũng không phải người xấu từ bản chất. Ông ấy muốn con dân Đại Phượng triều đều có cơm ăn, muốn người dân dù có thiên tai thì cũng sẽ không duỗi tay ăn cả con mình. Mẫu thân, con cảm thấy có thể giúp ông ta, ngày nào đó nếu ông ta cảm thấy chướng mắt con thì con sẽ mang ngài đi. Con đã có bản lĩnh, ở đâu chúng ta cũng có thể tồn tại.” Uông Hoài Thiện cười, khuôn mặt tuấn lãng của hắn sáng ngời như ánh mặt trời lóa mắt. Nói tới chỗ này hắn lại lén lút nói bên tai Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân, hiện tại con có bản lĩnh, ngài biết phải không?”
Trương Tiểu Oản lại nở nụ cười, nàng vươn tay sờ sờ mặt hắn, thở dài nói, “Phải, con rốt cuộc đã trưởng thành.”
“Đúng vậy.” Uông Hoài Thiện nghiêm túc gật gật đầu, hắn lấy chày giã gạo, đảo gạo, mặt quay lại hỏi Trương Tiểu Oản, “Ngày nào đó ngài thu dọn một chú mang theo đệ đệ tới chỗ con ở đi?”
“Hử?” Trương Tiểu Oản xắn tay áo cho hắn, không để ý mà hỏi lại.
“Vào ở Thiện Vương phủ,” Uông Hoài Thiện ngừng cái chày trong tay, nghiêm túc nói với nàng, “Con đang bảo ngài mang theo đồ lặt vặt dọn về ở Thiện Vương phủ. Chờ ngài đi vào quản gia, sửa sang lại, muốn bao nhiêu nha hoàn bà tử cũng phải có ngài lên tiếng con mới làm.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì đau đầu, duỗi tay xoa trán không nói chuyện.
“Ngài không theo con sao?” Uông Hoài Thiện nóng nảy, giọng cũng cao hơn.
“Đệ đệ con còn nhỏ.” Trương Tiểu Oản chỉ đành phải nói lời này.
“Con cũng đâu nói không cần hắn, ngài có thể mang theo hắn.” Uông Hoài Thiện gấp đến độ mặt đều đỏ, “Ngài đừng sợ người kia không cho ngài đi, để con bảo Tĩnh Vương thưởng thêm cho ông ta mấy mỹ nhân đổi lại là được!”
Trương Tiểu Oản nghe thấy thì không cười khổ nổi, chỉ đành nhàn nhạt nói, “Con còn vô lý nữa thì ta sẽ đánh con. Con vừa về đã chọc ta, đây là không muốn mẫu thân con có ngày lành sao?”
“Ngài…… Ngài luyến tiếc ông ta.” Uông Hoài Thiện lấy cái chày ra, hung hăng ném vào tường.
Hắn tức giận đến nỗi đứng tại chỗ thở phì phò, Trương Tiểu Oản nhìn mà rớt nước mắt sau đó lẳng lặng nói, “Lúc con ở bên ngoài không có ngày nào ta không nghĩ tới con. Con về không hỏi han mẫu thaan xem những ngày không có con ta đã sống thế nào mà chỉ tùy hứng vô lý với ta. Chẳng lẽ con không biết đây là tự con đâm dao nhỏ vào lòng ta sao?”
“Con…… Con……” Uông Hoài Thiện nói lắp hai chữ, sau đó khóc, khó hiểu hỏi mẹ mình, “Sao còn vừa về mà mọi thứ đã thay đổi hết vậy?”
Trương Tiểu Oản tới gần hắn, ôm hắn vào trong lòng trấn an mà vỗ lưng hắn. Đợi hắn bình phục lại nàng mới thở dài nói bên tai hắn, “Không phải mẫu thân không muốn đi theo con, nếu có thể thì hiện tại ta sẽ đi theo con ngay. Nhưng hiện tại con là Thiện Vương, nếu con đón ta từ trong phủ của phụ thân con đi thì người ngoài sẽ nhìn con thế nào, rồi nhìn Đại công tử thế nào? Hiện tại mọi người đều ở trên một con thuyền, nếu nó không ổn thì sẽ lật, sao con không chịu hiểu chuyện thế chứ?”
Sao Uông Hoài Thiện lại không hiểu chuyện? Những việc này kỳ thật hắn đều hiểu, chẳng qua hắn chỉ muốn mẹ mình vào ở vương phủ hắn vì nành đánh hạ ra.
“Nhưng vương phủ kia là con vì ngài đánh hạ tới, nếu ngài không ở thì ai ở?” Uông Hoài Thiện oán hận mà cắn vai nàng. Cho dù hắn nói với bản thân mình rất nhiều lần là phải chăm sóc nàng nhưng hắn vẫn thấy tức vì nàng phản bội hắn.
Nàng không phải chỉ có mình hắn là con, vậy hắn phải làm sao bây giờ?
“Về sau tự nhiên sẽ có người ở.” Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ, ôn nhu mà trấn an hắn nói, “Đó là nhà của con về sau, con muốn cho ai ở thì tự nhiên người đó được ở, có hiểu không?”
“Hừ, đó cũng là việc về sau, hiện tại ngài không tới đó ở thì con ở đâu?” Uông Hoài Thiện nghe thế thì bực bội, lại cắn cắn vai nàng. Nhưng hắn lại sợ cắn đau nàng vì thế cách một tầng xiêm y hắn nhẹ liếm liếm chỗ đó.
Trương Tiểu Oản nhịn không được trấn an mà vỗ vỗ lưng hắn nói, “Nếu con nguyện ý thì tự nhiên ở lại đây với mẫu thân chứ còn ở chỗ nào nữa.”
“Vậy thì tốt, để con đi nói với Uông đại nhân.” Uông Hoài Thiện trầm mặc một hồi mới không tình nguyện mà phun ra những lời này.
Uông đại nhân? Rốt cuộc hắn có bao nhiêu cách gọi với cha hắn chứ? Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu sau đó nâng hắn đứng thẳng, lại giặt khăn lau mặt cho hắn. Lúc lau mặt cho hắn nàng lại nhịn không được nói với hắn, “Đều đã là Thiện Vương rồi sao còn khóc lóc thế này?”
“Con chỉ khóc trước mặt ngài, người khác còn lâu mới thấy con khóc.” Uông Hoài Thiện nghe thấy lời này thì chẳng hề để ý nói.
Quả thật là thế, hắn đi theo Tĩnh Vương đánh giặc, có trận nào không phải máu me đầm đìa? Hắn từng cưỡi ngựa qua vạn cỗ thi thể, nhưng không phải hắn vẫn ngồi trên ngựa đấy thôi? Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nô nê rồi hắn lại cầm mâu ra trận tiếp tục chém giết. Cho dù ngay sau đó bị địch nhân chém phải hắn cũng chưa từng sợ hãi, càng đừng nói tới rớt nước mắt.
Hắn cũng không khóc, hắn chỉ thích cười. Cho nên Tĩnh Vương mới gọi hắn là Thiện Vương, chữ Thiện này cũng có nghĩa hay cười. Lúc lương thảo của bọn họ bị gián đoạn, vạn binh rên rỉ khổ sở hắn vẫn cười. Hắn vẫnc có thể mang theo binh sĩ cười nói vài tiếng, chưa bao giờ đem tới đen đủi cho Tĩnh Vương. Quay đầu hắn lại mang theo binh sĩ đoạt lương thảo của quân địch, qua bao nhiêu gian khổ đó hắn chỉ cười mà chưa từng khóc.
Chỉ có lúc này trở về, biết được mẹ mình không phải chỉ có mình hắn thì nước mắt khô cạn kia mới lại chảy xuống. Nhưng cho dù rơi nước mắt hắn vẫn vui, cũng không cảm thấy xấu hổ hay khó chịu gì.
“Lòng con khó chịu nên muốn khóc, ngài đừng cản con.” Uông Hoài Thiện khóc lóc nhìn nàng, trên mặt không hề có ngượng ngùng, đôi mắt hồng hồng.
“Được, được, ta không ngăn con.” Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì nhất thời không nhịn được nhẹ hôn lên trán hắn, mỉm cười nói, “Cho dù con lớn đến đâu cũng là con trai của ta, là Tiểu Lão Hổ của ta.”
Uông Hoài Thiện nghe được lời này thì thoáng đắc ý mà nở nụ cười.
Sau khi Trương Tiểu Oản nói lời này thì cũng coi như dỗ được hắn. Nàng quay lại nấu cơm, cho dù nàng làm cho vài người ăn thì Uông Hoài Thiện cũng chỉ khinh thường mà hừ hừ, không nói gì khác.
*******
Uông Hoài Thiện ở cổng lớn thấy được Uông Vĩnh Chiêu đang đi vào. Đầu tiên hắn trừng mắt thật lớn nhìn đứa nhỏ trong ngực người kia, nhìn một hồi hắn mới thu lại ánh mắt, giả vờ cười chắp tay nói, “Phụ thân đại nhân……”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu không chút để ý mà lên tiếng, sau đó ôm Hoài Mộ đi qua người hắn.
“Ca ca, ca ca……” Hoài Mộ lúc này lại gọi được người. Đứa nhỏ mới hơn 1 tuổi lại kêu được hai tiếng ca ca cực kỳ rõ ràng.
Uông Hoài Thiện vừa nghe đã nhìn thẳng, bước lẻn tới bên người Uông Vĩnh Chiêu, nhìn đứa nhỏ lớn lên có vài phần giống hắn lúc này đang phun nước miếng, vỗ tay gọi hắn “Ca ca”. Lòng hắn lập tức ngứa ngáy sau đó vươn tay.
Hoài Mộ thấy hắn vươn tay thì ha ha cười cũng duỗi tay với anh trai hắn. Trương Tiểu Oản đứng ở cửa nhà chính nhìn thấy thế thì cười khẽ sau đó nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài để Hoài Thiện ôm Hoài Mộ một chút.”
Uông Vĩnh Chiêu quét nàng một cái sau đó lại nghiêng đầu liếc Uông Hoài Thiện một cái. Uông Hoài Thiện vừa thấy đã lập tức cười, hét to một tiếng, “Phụ thân đại nhân.”
Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà nhếch miệng sau đó đưa đứa nhỏ cho hắn. Uông Hoài Thiện đón lấy người thì ném lên không trung rồi đỡ lấy. Thấy Hoài Mộ vừa vỗ tay vừa cười ha ha thì hắn lập tức vui mừng, quay đầu hét lớn với mẹ mình, “Mẫu thân, đệ đệ này giống con, lá gan to như trộm.”
“Nói vớ vẩn gì thế!” Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe hắn nói lời thô bỉ thì mắt lập tức trừng lớn.
“Đồ ăn đều đã xong, chỉ chờ ngài tới là ăn cơm, mau ngồi xuống thôi.” Trương Tiểu Oản duỗi tay nhẹ nhàng mà kéo ống tay áo hắn, sau đó cười nói.
Nàng vừa lôi kéo thì sắc mặt Uông
Vĩnh Chiêu đã đẹp hơn, mà Uông Hoài Thiện bên kia nhìn thấy thế thì lặng lẽ mím môi.
Đến khi ngồi vào bàn, Hoài Mộ muốn Trương Tiểu Oản ôm. Trong một tháng này hắn đều được nàng tự tay chăm sóc thế nên tự nhiên cũng quấn lấy nàng, thức ăn cũng phải do nàng đút hắn mới mở miệng.
Hiện nay Hoài Mộ cũng không uống sữa nữa mà cùng ăn với bọn họ. Trương Tiểu Oản cũng làm một ít mì sợi cùng cá tôm cho hắn ăn. Bởi vì Uông Vĩnh Chiêu cũng thích nên mỗi lần nàng đều làm một phần lớn.
Cá tôm nàng đều lột da, chỉ lấy thịt làm thành viên rồi chưng lên. Hôm nay nàng làm một phần cực lớn, phân làm hai bát, đợi người ngồi xuống rồi nàng mới đặt một bát trước mặt Uông Vĩnh Chiêu để hắn ăn với con trai nhỏ, còn một bát đặt trước mặt Hoài Thiện để hắn ăn.
Hoài Thiện thích ăn thịt, cũng kén ăn. Mấy năm nay hắn hành quân, quả thực chưa ăn được cái gì ngon thế nên vừa ngồi xuống hắn đã vục đầu vào ăn bát mì viên này. Hắn còn uống một nửa nồi canh gà, không đến một lúc hắn đã ăn được nửa bát mì.
“Ăn chậm một chút.” Thấy hắn ăn nhanh như thế, Trương Tiểu Oản lúc này chỉ chú ý đến hắn, đến Hoài Mộ đang há miệng chờ nàng đút cơm nàng cũng không để ý đến mà đút cho hắn.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn thấy thế thì nhíu chặt mày, thấy nàng thậm chí còn không thèm để ý sắc mặt hắn thì mặt hắn lại xanh mét. Hắn tự mình bế Hoài Mộ đút cho hắn ăn một miếng thịt viên. Trương Tiểu Oản lúc này mới phản ứng lại sau đó ngượng ngùng cười cười với hắn nhưng Uông Vĩnh Chiêu rũ mắt, không thèm để ý tới nàng.
“Phụ thân……” Hoài mộ ăn được một miếng thì gọi cha hắn sau đó lại vươn tay với Trương Tiểu Oản gọi, “Mẫu thân……”
Trương Tiểu Oản nhìn Uông Vĩnh Chiêu, thấy hắn không có ý kiến gì mới ôm Hoài Mộ về, cầm khăn lau mặt cho hắn sau đó cười nhỏ giọng nói với hắn, “Hoài Mộ ngoan để mẫu thân ôm một cái nhé?”
Hoài Mộ nghe thấy thế thì dựa đầu vào ngực nàng, tỏ vẻ đồng ý. Trương Tiểu Oản lúc này nở nụ cười, Hoài Thiện đang gặm đùi gà thấy thế thì kỳ quái hỏi mẹ mình, “Mẫu thân, sao hắn nhận ra con? Hắn mới hơn một tuổi mà đã nhận người rồi ư?”
Trương Tiểu Oản cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, “Dạy.”
“Dạy thế nào?” Uông Hoài Thiện rất có hứng thú hỏi, làm như không thấy Uông Vĩnh Chiêu ngồi ở chủ vị lúc này đang đen mặt thế nào.
“Dạy thì biết thôi……” Trương Tiểu Oản cong khóe miệng, cười nhìn con trai cả.
Uông Hoài Thiện vừa thấy nàng cười kiểu này thì đã biết hắn khôn hồn nên thu liễm lại. Nếu làm quá mức thì chờ sau đó nàng sẽ tới thu thập hắn. Uông Hoài Thiện cũng biết tốt nhất nên ngậm miệng lại. Hắn chỉ cầm ám chỉ một chút với phụ thân hắn, để người kia biết trong lòng mẹ hắn chỉ nghĩ tới hắn là được. Lúc này hắn lại thống khoái mà tiếp tục ăn cơm.
Đợi ăn cơm xong, Uông Vĩnh Chiêu cũng chưa ăn được bao nhiêu. Đến giờ ngọ, đợi Trương Tiểu Oản dọn dẹp xong trở về, hắn lập tức gọi bà vú tới bế Hoài Mộ đi ngủ trưa còn hắn thì lạnh mặt nói với nàng, “Ta đau bụng.”
“Đau bụng? Đau chỗ nào?” Đang vội sửa lại xiêm y nghe thấy thế thì Trương Tiểu Oản vội buông công việc đi tới.
“Nơi này.” Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ bụng trái của mình.
“Thế nên ngài mới không ăn được?” Trương Tiểu Oản xoa xoa cho hắn, khẽ thở dài nói, “Mới vừa rồi thấy ngài cũng không ăn nhiều lắm.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu lạnh mặt ừ một tiếng.
“Ta đi nấu chút cháo cho ngài ăn nhé.”
“Không cần.”
“Này……”
“Canh trứng là được.”
Nhìn Uông Vĩnh Chiêu mặt không đổi sắc, Trương Tiểu Oản cười nhạt gật gật đầu sau đó hành lễ với hắn rồi nói, “Ta đi ngay.”
Đợi nàng đi được vài bước Uông Vĩnh Chiêu lại đi tới, Trương Tiểu Oản nhẹ thở dài trong lòng. Làm canh trứng cho hắn ăn xong thì nàng dâu mới cưới của Giang Tiểu Sơn đi tới nấu thuốc bổ cho Trương Tiểu Oản. Nàng ta nhìn thấy bọn họ trong bếp thì nhỏ giọng a một tiếng, hành lễ xong mới hỏi Trương Tiểu Oản sao giờ này còn chưa đi nghỉ.
Trương Tiểu Oản chỉ đành cười nói “Hôm nay ta nghỉ muộn chút”, sau đó nàng đi theo Uông Vĩnh Chiêu lúc trước đã ăn hết canh trứng rồi vứt bát cho nàng rửa, cùng vào trong phòng.
Hoài Thiện còn ở một phòng khác nên Trương Tiểu Oản ngủ trưa cũng không được an bình. Qua một lúc nàng tỉnh lại, vừa đứng dậy thầm nghĩ đi nhìn Hoài Thiện thì thấy Uông Vĩnh Chiêu lập tức xuống giường, giày cũng chưa mặc đã nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. Không đến bao lâu hắn đã ôm lấy Hoài Mộ, nổi giận đùng đùng mà nói với nàng, “Đây cũng là con của ngươi, ngươi cũng nên chăm sóc hắn cho tốt, chớ có nhất bên trọng nhất bên khinh.”
*******
Hai cha con nhà họ Uông từ trưa đã thế, đến tối càng dính người hơn. Trên bàn cơm, Trương Tiểu Oản đã không dùng ánh mắt ngăn cản được Uông Hoài Thiện.
Uông Hoài Thiện cầm bát duỗi tới trước mặt mẹ mình để nàng gắp cho hắn nửa bát đồ ăn, sau đó lại cười nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ thân đại nhân ở kinh thành càng vất vả, công lao cũng lớn. Hoàng Thượng cũng biết rõ trong lòng là ngài không dễ. Ta thấy qua mấy ngày nữa trong phủ của ngài sợ là sẽ náo nhiệt hơn, đến lúc đó ban thưởng sẽ cuồn cuộn tiến vào trong phủ.”
Trương Tiểu Oản sau khi nghe xong thì cười nhạt mở miệng nói với hắn, “Được rồi, mau ăn cơm, dùng bữa không được nói chuyện. Những gì tiên sinh dạy con quên hết rồi sao?”
“Đó là những thứ người nhà nghèo mới cần chú ý, con và ngài thì cần gì phải để ý cái đó.” Uông Hoài Thiện nghe xong thì cười làm mặt quỷ, lại nói với Trương Tiểu Oản, “Quay đầu lại con sẽ tới trong cốc đón tiên sinh về dưỡng lão, mẫu thân thì sao? Ngài cho một ngày đi, con cũng tới đón ngài.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì đầu to mấy lần, vươn chân đạp hắn ở dưới gầm bàn. Uông Hoài Thiện thấy nàng bày sắc mặt không tốt thì cúi đầu nhìn dưới gầm bàn, lúc thấy mẹ hắn đang giẫm người thì “Ai nha, ai nha” kêu lên sau đó ngẩng đầu nói với mẹ mình, “Mẫu thân, ngài giẫm nhầm lên chân phụ thân đại nhân rồi, ngài đúng là không hiền……”
Dứt lời hắn đoan chính, nghiêm túc chắp tay với Uông Vĩnh Chiêu và nói, “Phụ thân đại nhân, ta thấy mẫu thân này của ta xuất thân thấp hèn, lại không tri thư đạt lẽ, không xứng với một nhân tài như Thượng Thư đại nhân đây. Ngày sau ta nhất định đón nàng ra ngoài để ngài đỡ mất mặt, cũng coi như hài nhi thể hiện lòng hiếu thảo với ngài.”
Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì thật sự không thể nhịn được nữa, nàng tức khắc đứng lên nhét Hoài Mộ vào ngực Uông Vĩnh Chiêu…… Lúc này nàng thấy Uông Hoài Thiện muốn chạy thì lạnh mặt nói, “Con chạy cho ta xem.”
Uông Hoài Thiện vừa nghe thì đã thu chân lại.
“Quỳ giữa sảnh cho ta.” Trương Tiểu Oản quát một tiếng.
Uông Hoài Thiện ôm đầu, kêu thảm thiết một tiếng, “Mẫu thân……”
Trương Tiểu Oản không để ý tới hắn mà nhìn quanh để tìm đồ đánh người.
“Mẫu thân, ngài không thể đánh con trước mặt phụ thân đại nhân được……” Uông Hoài Thiện nuốt nuốt nước miếng, thật sự có chút sợ hãi.
“Ngoài cửa có treo roi ngựa đó.” Uông Vĩnh Chiêu lúc này nhàn nhạt mà nói một câu, sau đó lại đút cho Hoài Mộ một miếng tôm viên.
Hoài Mộ thì tò mò đánh giá anh trai mình, lúc này thấy mặt anh mình nhăn thành một đoàn thì tưởng hắn đang chơi với mình nên cười khanh khách, còn kích động vỗ tay nhỏ. Đứa nhỏ không hiểu chuyện cứ thế hò hét trợ uy cho anh hắn.
Trương Tiểu Oản yên lặng đi ra ngoài cầm roi ngựa tiến vào, đứng trước mặt Uông Hoài Thiện, sau đó ngồi xổm xuống nghiêm túc hỏi hắn, “Còn dám không quy củ như thế nữa không?”
Uông Hoài Thiện vốn không phục nhưng nhìn thấy lo âu trong đáy mắt nàng nên trong lòng hắn cũng tê rần, không dám làm càn nữa mà nhẹ nhàng nói, “Không dám.”
“Thật không dám không?”
“Không dám nữa.”
“Đại công tử……” Trương Tiểu Oản quay đầu lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng liếc mắt thì thu lại ánh mắt không nói gì.
“Phu quân.” Trương Tiểu Oản chỉ đành phải gọi hắn một tiếng.
“Đứng lên đi.” Uông Vĩnh Chiêu nhếch khóe miệng, nhìn Uông Hoài Thiện liếc mắt một cái sau đó mới nhàn nhạt nói.
Uông Hoài Thiện ngầm cắn răng, nhưng mặt ngoài vẫn chắp tay nói với hắn, “Tạ phụ thân đại nhân không trách tội.”
Trương Tiểu Oản lúc này đã mệt mỏi cực kỳ mà mang theo hắn đến ngồi bên bàn ăn. Chờ ăn xong nàng giao Hoài Mộ cho Uông Hoài Thiện rồi dặn dò hắn, “Con trông đệ đệ một lát được không?”
Uông Hoài Thiện cúi đầu nhìn đứa nhỏ có vài phần giống hắn kia, lại thấy đôi mắt giống mẹ hắn thì cũng nhu hòa nói, “Được.”
Trương Tiểu Oản cũng yên tâm. Đợi sắp xếp cho Hoài Thiện xong, đến đêm lại tới lượt Uông Vĩnh Chiêu giở trò. Vừa mới lên giường hắn đã cởi sạch nàng, hôn lên mỗi chỗ trên người sau đó đè nàng ra làm hết lần này đến lần khác. Động tĩnh trong phòng quá lớn, khiến một người có không ít kiến thức như Trương Tiểu Oản cũng phải xấu hổ.
May mà nàng cũng không phải người ngốc nên đã sớm an bài con cả ở nơi xa, chỉ cần Uông Vĩnh Chiêu không phá phòng ngủ thì bên kia đương nhiên sẽ không nghe thấy gì.
Hai người đàn ông nhà họ Uông, bất kể lớn nhỏ đều khiến nàng không bớt lo. May mà nhiều năm qua nàng đã nhân nại thành tính, nếu không ai chịu nổi dày vò này.
Đến lúc mấu chốt Uông Vĩnh Chiêu hung hăng há mồm cắn lên đầu vai nàng, đau đến nỗi Trương Tiểu Oản không nhịn được nghiêng đầu nhìn hắn. Đôi mắt nàng xẹt qua khuôn mặt hung ác của hắn, lại dừng trên vết răng Hoài Thiện cắn ra lúc buổi sáng.
Lúc này vết răng kia đã bị một vết răng lớn hơn đè lên, rốt cuộc không nhìn ra dấu vết ban đầu.