Ngày thứ hai, Uông Vĩnh Chiêu và Uông Hoài Thiện đều thượng triều, nhưng đợi đến sau giờ ngọ thì Uông Hoài Thiện về trước.
Trương Tiểu Oản chưa nói hai lời đã giao Hoài Mộ cho bà vú ôm hắn đến ngoại viện. Ở chính viện nàng lôi Uông Hoài Thiện đến trong phòng, đóng cửa lại rồi mới cởi áo ngoài nhìn thấy nội y thấm máu của hắn. Nàng khóc lóc hỏi hắn, “Có phải con muốn bức tử ta nên mới muốn đối đầu với mọi thứ phải không?”
Uông Hoài Thiện muốn cười nham nhở, nhưng vẫn không để nghĩ một đằng nói một nẻo với mẹ mình. Hắn chỉ quỳ trên mặt đất thương tâm mà khóc, giống như tim hắn đã nát hết. Trương Tiểu Oản không nhịn được mà tiến lên ôm lấy hắn, khóc lóc hỏi hắn, “Con có hiểu không? Đây không phải thiên hạ của con, đây cũng không phải chiến trường của mình con.”
Uông Hoài Thiện thương tâm ngước khuôn mặt nước mắt đầm đìa lên hỏi mẹ mình, “Vì sao con nỗ lực như thế nhưng vẫn không có được thứ mình muốn? Con chỉ muốn đánh giặc cho tốt rồi cũng ngài ở bên nhau.”
Hắn chỉ muốn nói với mọi người rằng mẹ hắn là người tốt nhất trên thế gian này nhưng vì sao không có ai hiểu được? Phụ thân đại nhân, tổ phụ đại nhân và cả Tĩnh Vương luôn thành thật với hắn đều không hiểu, đều không biết mẹ hắn là người tốt. Bọn họ không kính yêu, tôn trọng nàng giống hắn, cũng không vì nàng mà khổ sở, vì nàng mà chịu thương tích.
“Hoài Thiện……” Trương Tiểu Oản ôm hắn khóc đến mệt mỏi, nhưng cũng chỉ có thể nói cho hắn, “Bởi vì trên đời này, người khác đều không giống con. Chẳng ai giống ai, thế nên con yêu ta nhưng lại không thể bắt người khác cũng yêu ta. Giống như ta nguyện ý đối xử tốt với con nhưng không phải với ai ta cũng làm thế……”
Trên đời này ngàn ngàn vạn vạn đạo lý, nàng dạy hắn nhiều năm như vậy nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có thể nói với hắn rằng đây là gông cùm xiềng xích của thế gian này, không gì có thể thoát khỏi sự khống chế của nó. Hắn cũng thế, hoàng đế cũng thế, có ai thật sự thoát được quy định của thế gian này?
Nếu hắn ngu xuẩn thì Trương Tiểu Oản cũng mặc kệ hắn tiêu dao tự tại chút, nhưng con nàng chỉ tâm tâm niệm niệm muốn nàng được thoát khổ nhưng khổ ải này có ai thoát được chứ? Nàng không muốn hắn mang theo nàng chạy trốn, sau đó đến cuối cùng bọn họ sẽ phải chết oan uổng, hai bàn tay trắng.
Quả thật nàng quá mức yếu đuối nhưng chỉ hy vọng nàng có thể giữ được mạng cho hắn, để hắn nhìn thấy cuộc đời rộng lớn hơn.
Hắn là đứa nhỏ nàng liều mình bảo vệ, nàng chỉ mong hắn sau này có càng nhiều lựa chọn cho cuộc sống của mình.
*******
Buổi tối Uông Vĩnh Chiêu trở về, trong lúc ăn tối hắn không nói một lời. Uông Hoài Thiện nói vài câu cẩn thận nhưng hắn vẫn không nói gì.
Trương Tiểu Oản giúp hắn tắm gội, lau khô thân thể nhưng chưa kịp lau khô tóc hắn đã mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Nửa đêm Trương Tiểu Oản tỉnh lại nghe thấy hô hấp nhợt nhạt của hắn trong bóng tối thì vẫn nuốt tiếng thở dài xuống.
Cách mấy ngày Uông Hoài Thiện tới nói chuyện với Trương Tiểu Oản, không tình nguyện kể với nàng, “Ông ta giúp con nghĩ biện pháp xét nhà mấy kẻ không đồng ý để con làm Thiện Vương.”
“Mấy nhà?”
“Vâng, mấy nhà, hơn một ngàn dân cư.”
“Hoài Thiện……”
“Mẫu thân……”
“Con đã biết vì sao ta bảo con nhịn chưa?”
“Biết.”
Uông Hoài Thiện nói đến đây thì cúi đầu. Trương Tiểu Oản yêu thương mà ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói, “Con bao nhiêu tuổi còn hắn bao nhiêu tuổi? Mấy tuổi con lên chiến trường mà mấy tuổi hắn đã lên chiến trường?”
“Ông ta sắp 40, còn con mới chưa 18. Ông ta bảy tuổi đã lên chiến trường mà còn thì 13.” Uông Hoài Thiện chôn đầu trong lòng mẹ mình rầu rĩ nói.
“Hắn bảo vệ con là lý do ta còn ở phủ Thượng Thư.” Trương Tiểu Oản lẳng lặng nói với hắn, “Nếu con không nhịn được thì hôm nay chúng ta sẽ cao chạy xa bay, dù sống hay chết mẫu thân cũng sẽ theo con. Nếu con nhịn được thì chúng ta cùng nhau sống đến già, đợi đến lúc ta không đi được đâu nữa thì con mang ta đến chỗ ta được sinh ra rồi cùng ta đi một đoạn đường. Vậy con muốn chọn đường nào?”
Uông Hoài Thiện lập tức không nói gì, chỉ vùi mặt vào vai nàng, một lúc sau mới thở dài nói, “Chọn cái sau đi, mẫu thân, con biết rồi.”
Trương Tiểu Oản bi thương mà cười, “Con ấy, cho dù lớn thế này rồi nhưng trong lòng ta con vẫn là người ta không muốn phải khổ nhất.”
Những thứ hắn không hiểu, hắn không muốn hiểu nàng đều hiểu cho hắn. Nàng không có biện pháp gì, ai bảo ngày đó nàng sinh hắn ra? Và ai bảo hắn trở thành vương vấn và tồn tại trong lòng nàng vĩnh viễn không bỏ được.
*******
Uông Hoài Thiện cứ thế ở lại Thượng Thư phủ nhưng hắn bận quân vụ nên không đến ba ngày sau hắn đem chuyện trong Thiện Vương phủ giao cho Trương Tiểu Oản rồi về quân doanh.
Một đêm này Trương Tiểu Oản ghé vào trên ngực Uông Vĩnh Chiêu hỏi hắn, “Sao lại nhiều việc như thế chứ?”
Nàng kinh ngạc chuyện con mình sao lại bận rộn như thế còn Uông Vĩnh Chiêu lại im lặng một hồi mới tỉ mỉ nói cho nàng nghe, “Hiện nay hắn quản lý vạn quân, trong doanh có ba tướng, 6 Đô Thống, 12 Ngàn Tổng đều chờ lĩnh mệnh từ hắn. Nhiều người như thế thì làm gì có chuyện được nhàn hạ ở nhà?”
Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ sau đó cúi đầu vùi lên vai hắn, thở dài nói, “Con cái lớn lên thì không giống như con ta nữa rồi.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì buồn cười nói, “Hắn đã là vương gia khác họ mà ngươi còn muốn hắn chỉ là con ngươi chắc?”
Dứt lời hắn lại nói, “Hoài Mộ cũng là con ngươi đó.”
Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cười, rũ mắt lại ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai nàng đi Thiện Vương phủ trở về nghe thấy phu quân của nàng được thưởng bốn đại mỹ nhân, đều là tiểu thư khuê các của các đại thần bị tội. Nàng lập tức cảm thấy bất đắc dĩ lại dở khóc dở cười. Thính quản gia báo
xong thấy sắc mặt nàng thì chỉ đành đứng kia không nói gì.
Suy nghĩ một hồi Trương Tiểu Oản chỉ phải thở dài, “Đều xếp ở đại viện thôi.”
Thính quản gia lĩnh mệnh đi ra, đại viện kia đã có bốn vị di nương. Nhưng chỗ đó có 9 phòng, lại nhét thêm 4 người nữa cũng được.
Đêm đó Uông Vĩnh Chiêu trở về, Trương Tiểu Oản giống như không có việc gì nhưng kẻ được thưởng 4 mỹ nhân là hắn thì sắc mặt xanh mét. Hắn cũng lạnh mặt với nnagf, sau đó phẫn nộ ôm Hoài Mộ bỏ đi, đến thư phòng ôm con ngủ một đêm ở giường nhỏ. Đến sáng hôm say Thính quản gia tới báo với nàng việc này.
Trương Tiểu Oản lại có thể làm gì, chỉ chờ con cả tới nàng lập tức cầm chổi lông gà hung hăng đánh hắn đến nỗi lông gà rụng đầy đất. Nhưng dù thế Uông Hoài Thiện vẫn không phục mà nói, “Ông ta mới chỉ có 4 người, Thượng Đức tướng quân ở trên con còn được 12 người kia kìa. Ông ta còn phải xây thêm một viện nữa mới đủ chỗ chứa đó.”
Trương Tiểu Oản lập tức giận đáng một cái, Uông Hoài Thiện vừa khóc vừa tố cáo, “Cũng không phải con cho ông ta, là hoàng đế cho đấy chứ, con thì làm được gì?”
Trương Tiểu Oản đau đầu với hắn, lúc này nàng mới chân chính cảm giác được việc mất khống chế khi con trẻ lớn lên và tự có chủ ý.
*******
Tứ đại mỹ nhân kia cũng với mấy di nương còn lại được nhét vào một chỗ thế là Thượng Thư phủ lại náo nhiệt lên. Mỗi ngày Trương Tiểu Oản từ Thiện Vương phủ trở về nghe được những nữ nhân đó làm những gì thì đều trợn mắt há hốc mồm. Nàng quá bội phục đám nữ nhân này nhiều mưu mô, một người có thể khiến một người khác cứ thế hộc máu, mà đó là nam chính vẫn chưa xuất hiện lần nào đâu đấy.
Nhưng nàng cũng không muốn ngăn cản bọn họ làm gì, nếu có người nào có thể lọt vào mắt Uông Vĩnh Chiêu thì nàng cũng có thể chấp nhận được. Nàng không yêu Uông Vĩnh Chiêu vậy nếu hắn cũng vô tình với nàng thì cũng là chuyện tốt. Những mỹ nhân này ai được hắn để ý cũng coi như giúp nàng việc tốt, khiến nàng được may mắn.
Nàng đã có hai đứa con trai nên cũng không quan tâm lắm đến cái gì mà tình cảm với không tình cảm. Nàng có con của mình là đủ rồi.
Mặc kệ là nữ nhân hay ai khác thì một đời này đều phải học cách thỏa mãn. Cho nên Trương Tiểu Oản căn bản không nghĩ tới hứng thú của Uông Vĩnh Chiêu đối với mình lại duy trì lâu như thế.
Nhưng có lẽ là không tiêu hóa nổi ân điển lớn lao này nên Uông Vĩnh Chiêu lúc nào cũng cáu giận. Đa phần lúc hắn bận rộn cả ngày về nhà thì sẽ có người vô tình té ngã trước mặt hắn, hoặc có một nữ tử hoàn toàn xa lạ chạy tới trước mặt hắn khóc lóc sướt mướt chuyện gì đó hắn không hiểu được. Những chuyện thình lình này khiến hắn luôn phát hỏa trước mặt Trương Tiểu oản, sau đó mắng nàng, “Nhi tử bất hiếu, phụ nhân chuyên làm bậy.”
Kẻ chuyên làm bậy là Trương Tiểu Oản nghe thấy hắn mắng thế thì chỉ có thể cúi đầu không nói gì, cứ mặc cho hắn mắng. Nhưng một ngày này trở về Uông Vĩnh Chiêu mắng xong thì nằm trên ghế không rên một tiếng.
Nàng kinh hoảng đi qua xem trán hắn rồi gọi đại phu tới. Đại phu nói: “Suy nghĩ quá độ.”
Trong lòng nàng kinh hoảng, ra lệnh cho người gọi Uông Hoài Thiện trở về mới biết nhiều ngày nay Uông Vĩnh Chiêu không có một khác nhàn hạ. Mỗi ngày hắn đều mang theo Uông Hoài Thiện ra bên ngoài bái kiến vô số quan viên.
Đêm đó Uông Vĩnh Chiêu vẫn chưa tỉnh lại, ở trong mộng hắn kêu lên vài tiếng sợ hãi, mỗi lần là một cái tên mà Trương Tiểu Oản nghe cũng không biết là ai.
Đợi nàng gọi Uông Hoài Thiện tới tra hỏi rồi hắn lại tìm người tra hỏi mới biết được những người này là những người đã hy sinh trên chiến trường và bọn họ đều là thủ hạ của Uông Vĩnh Chiêu. Có một số người là cha của binh lính đắc lực bên người Hoài Thiện bây giờ.
Những người đó biết Uông Vĩnh Chiêu ở trong mộng còn gọi tên cha mình thì cảm kích không thôi, đều quỳ rạp xuống trước mặt Uông Hoài Thiện, khóc nghẹn ngào nói sống chết đều sẽ đi theo hắn.
Mấy ngày sau Uông Vĩnh Chiêu cuối cùng cũng tỉnh lại, đợi hắn hoàn toàn tỉnh táo mới nói với Trương Tiểu Oản, “Ngươi đừng rời khỏi ta, ngươi còn thiếu ta thật nhiều.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì cười nhạt, lấy khăn tay xoa trán cho hắn, nhẹ giọng nói, “Đã biết.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì nhắm mắt lại, thở nhẹ một hơi, dùng giọng nói không có sức lực tiếp lời, “Rất nhiều năm nay, Tiểu Oản, ngươi có biết ta chỉ mong thái bình mà trải qua một ngày yên ổn.”