Bần Gia Nữ

Chương 154


trước sau

Uông Vĩnh Chiêu nghe được lời hắn thì lập tức nghiêng người bám vào bụng ngựa, nhưng lại chỉ thấy một cái túi xẹt qua trước mặt. Lúc này Uông Hoài Thiện đã phóng ngựa qua hắn, Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng, lại vung roi quất qua phía kia.

Hai người luân phiên lúc thì Uông Vĩnh Chiêu dẫn trước, lúc lại là Uông Hoài Thiện dẫn trước, cứ thế phóng ngựa về phía trước. Không đến bao lâu Hồ gia thôn đã ở trước mặt. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu dẫn đầu ở phía trước, Uông Hoài Thiện ở phía sau bi phẫn mà kêu, “Ngươi chớ có ngăn cản ta!”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì càng mạnh mẽ vung roi ngựa. Cuối cùng chiến mã của hắn vẫn hơn chiến mã của gia binh nên con ngựa màu mận chín cứ thế bỏ xa Uông Hoài Thiện.

Lúc này tới một chỗ rẽ, Uông Vĩnh Chiêu đã biến mất trước mặt hắn, nhưng Uông Hoài Thiện lúc trước còn bi phẫn bây giờ lại cười đắc ý, kéo cương ngựa để ngựa chạy một con đường nhỏ khác.

Lão đông tây kia muốn cùng hắn đoạt mẹ sao? Đừng mơ, hắn chính là lớn lên ở Hồ gia thôn đó!

Uông Hoài Thiện đi đường tắt, nhanh chóng tiến đến nhà kia. Vừa đến cửa hắn đã siết chặt dây cương mà em họ của Hồ Cửu Đao là Hồ lão tam chạy ra thấy hắn thì la oai oái, “Thiện ca nhi, ngài đã tới.”

“Tam thúc, ngài giúp cháu trông ngựa nhé.” Uông Hoài Thiện ném dây cương cho ông ta sau đó vỗ vỗ vai rồi chạy vội vào trong nhà, “Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân……”

*******

Lúc này Trương Tiểu Oản đang ngồi trong nội thất cùng tộc trưởng phu nhân. Nàng nghe thấy giọng này thì lập tức cười nói với lão phu nhân, “Tiểu bá vương nhà ta tới rồi.”

Nàng vừa dứt lời thì Uông Hoài Thiện đã đến gần, vì thế nàng cũng ngẩng đầu gọi với ra cửa, “Ở đây.”

Trong khoảnh khắc, một bóng người lóe vào, không đến một chớp mắt hắn đã quỳ xuống dưới chân nàng, tay đặt lên đầu gối nàng, ngước mặt gọi, “Mẫu thân.”

Trương Tiểu Oản nhìn thấy khuôn mặt thon gầy của hắn, còn có quầng thâm trước mặt thì mắt đã đỏ. Ngàn khổ vạn khó cũng chưa khiến nàng khóc nhưng lúc này nàng vươn tay sờ sờ mặt hắn, phải cố lắm mới nhịn được mà cười nói, “Lại không nghe lời sao?”

Uông Hoài Thiện “Ô” một tiếng, hít hít cái mũi nói, “Ngài yên tâm, con chắc chắn sẽ đi thỉnh tội.”

Trương Tiểu Oản không nói gì nữa mà chỉ bảo hắn, “Mau mau bái kiến Hồ lão phu nhân.”

“Hồ tổ thẩm thẩm.” Hoài Thiện gọi lão phu nhân một tiếng.

Được đương kim Thiện Vương kêu một tiếng tổ thẩm thẩm, lão phu nhân kia cười đến mặt híp lại chỉ còn một khe, bà ta kích động móc ra quà gặp mặt mà lão tộc trưởng muốn bà mang đi tặng sau đó kiên quyết nhét nó vào tay hắn, hiền từ nói, “Ngoan quá, nháy mắt mà ngài đã lớn thế này rồi.”

Trước kia Hoài Thiện đọc sách ở Hồ gia thôn cũng ăn không biết bao nhiêu đồ ăn vặt bà ấy cho nên lúc này thấy lão phu nhân cho quà thì hắn cũng móc móc trong ngực nhưng chẳng tìm thấy cái gì đáp lễ. Cuối cùng vẫn là Trương Tiểu Oản ôn tồn cười nói với lão phu nhân, “Đa tạ ngài có tâm, đợi lần sau ta tới bái kiến hai vị sẽ tặng ngài quà đáp lễ sau.”

“Sao phải thế?” Lão phu nhân vội từ chối.

Trương Tiểu Oản vươn tay vỗ vỗ tay bà ấy, đang muốn cười nói hai câu thì nghe thấy cạnh cửa có một loạt tiếng ngựa hí. Nàng tức khắc ngừng lời.

“Ông ta tới.” Uông Hoài Thiện vừa nghe đã bĩu môi, lại thấy Trương Tiểu Oản cười nhìn hắn một cái thì vội nhịn lời sắp nói lại. Được rồi, dù sao hắn cũng nhìn thấy mẹ hắn trước, nói thế nào thì cũng là hắn thắng một trận.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng hắn vẫn cúi đầu, ở trước mặt mọi người nhẹ giọng nói bên tai Trương Tiểu Oản, “Con mới là người muốn gặp mẫu thân nhất mà không phải ông ta, ngài đừng bị lừa.”

Trương Tiểu Oản quay đầu, nhìn thấy đôi mắt nôn nóng của hắn thì ôn nhu cười cười, lại vươn tay nói, “Đỡ ta đứng lên đi.”

Hoài Thiện đỡ nàng lên mới phát hiện mẹ hắn đi lại không tiện, hai chân giống như không thể bước nổi.

“Con phải nghe lời, hiểu chuyện có biết hay không?” Trương Tiểu Oản yêu thương mà sờ sờ mặt hắn sau đó nhẹ giọng dặn.

“Đã biết.” Uông Hoài Thiện cảm thấy đau xót vô cùng, hắn đỏ mắt nghẹn ngào đáp lời nàng.

Trương Tiểu Oản lại không nhiều lời, đợi Hoài Thiện đỡ nàng ra cửa thì lập tức thấy nam nhân đang bước nhanh đi vào. Nàng mỉm cười với hắn.

Đợi người kia thở hổn hển đi tới gần, hai mắt nhìn chằm chằm nàng thì nàng mới vươn tay. Hơi thở hắn bá đạo vây quanh nàng, mà nàng thì đỡ cánh tay hắn nhẹ giọng nói, “Ngài đừng tức giận với ta, hiện tại trên đùi ta bị thương, sợ là không đứng thẳng được bao lâu, cũng không cong eo hành lễ với ngài được.”

Nàng vừa mới dứt lời thì đã thấy Uông Vĩnh Chiêu vươn chân, ngoan tuyệt mà đá về phía Uông Hoài Thiện ở bên cạnh nàng. Uông Hoài Thiện tránh thoát, lại cảm thấy không nuốt được cục tức này nên lập tức khóc lóc tố cáo, “Mẫu thân, ông ta lại đánh con, con đã là Thiện Vương mà ông ta còn đánh con!”

Trương Tiểu Oản cười khổ, còn chưa nói gì thì đã thấy Uông Vĩnh Chiêu rét lạnh hỏi nàng, “Bị thương ở đâu?”

“Ở chân, do cưỡi ngựa mà bị.” Trương Tiểu Oản cười khổ đáp.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu hung tợn mà liếc nhìn nàng một cái sau đó hắn cong eo, hai tay ôm lấy nàng bế lên.

“Có đau không?” Hắn lạnh như băng mà hỏi nàng.

“Còn được.” Trương Tiểu Oản nói.

Lúc này Uông Hoài Thiện tới gần thì thấy Uông Vĩnh Chiêu lại đá một cái. Lần này hắn không tránh kịp nên bị đá trúng mông. Uông Hoài Thiện oa oa kêu gào lên, “Mẫu thân, ông ta lại đánh con, phụ thân đại nhân vô duyên vô cớ đánh đứa con trai là Thiện Vương của mình.”

Hắn rống quá lớn khiến mấy nhà xung quanh đều nghe thấy hết. Nếu như không phải phụ nhân trong lòng hắn cầu xin nhìn hắn thì Uông Vĩnh Chiêu lập tức có thể đá cho cái tên nghiệt tử này mông nở hoa.

Thấy Uông Vĩnh Chiêu trừng mình, Uông Hoài Thiện lại nhớ tới lời Trương Tiểu Oản mới vừa nói với mình sau đó chắp tay nức nở nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Là hài tử không phải, nhất định đã làm sai việc gì khiến phụ thân đánh. Nếu muốn đánh thì ngài đánh đi.”

Nói xong hắn giơ mông lên cho Uông Vĩnh Chiêu đá, còn dùng tay áo mạnh mẽ xoa mặt, làm như đã khóc thảm thiết.

Cái này khiến Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến không kịp nghĩ, lập tức bất chấp người khác đang nhìn mà đá qua làm Uông Hoài Thiện ngã chổng vó.

*******

Gia binh làm theo lệnh Uông Vĩnh Chiêu mà đi tìm xe ngựa, bởi vì Hồ gia thôn có quan hệ tốt với Trương Tiểu Oản nên xe ngựa cũng do con trai của của tộc trưởng mang tới. Trong xe ngựa lót chăn bông thật dày, hai cha con Uông Vĩnh Chiêu không cưỡi ngựa nữa mà đều chui hết vào trong xe khiến thùng xe vốn rộng lại thành chật cứng.

Cho dù đã lót chăn bông thì xe ngựa vẫn có chút xóc nảy, Uông Hoài Thiện quá lo lắng cho mẹ hắn nên cũng không ngồi trên đệm. Một thiếu nhiên lang cao lớn uy phong, tuấn lãng anh khí như hắn cứ thế cuộn người trên mặt đất. Hắn cũng đành chịu để Trương Tiểu Oản ghé vào nằm trên đùi Uông Vĩnh Chiêu bởi vì như thế thì nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Nhưng hắn vẫn bò đến, dán lên bên mặt Trương Tiểu Oản nhìn nàng, thấy nàng cười với hắn thì cũng ngây ngốc cười lại, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Mà Trương Tiểu Oản nhìn thấy hắn thì căng thẳng một đường này mới coi như thả lỏng. Lúc này nàng rất muốn ngủ nhưng lại có lời chưa nói xong nên nàng không yên tâm ngủ. Xe ngựa đi được một hồi rồi nàng mới nghiêng
đầu nhẹ nhàng hỏi nam nhân đang dùng tay không ngừng chải vuốt mái tóc lâu ngày không gội của mình: “Hiện tại đã nói chuyện được chưa?”

“Hử?” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày.

“Ngài đợi một lát.” Uông Hoài Thiện lại hiểu ý nàng, hắn thò người ra khỏi xe qua một hồi mới quay người về nói, “Ngài nói đi.”

Trương Tiểu Oản đỡ tay Uông Vĩnh Chiêu muốn ngồi dậy nhưng lại thấy hắn cực kỳ bất mãn nhìn mình thì cười khổ giải thích, “Để ta nói xong sẽ lại nằm xuống.”

“Lần này người bắt ta là hai đứa nhỏ của Lăng gia……” Thấy Hoài Thiện muốn xen mồm, Trương Tiểu Oản quét mắt liếc hắn một cái rồi mới quay đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ta đoán bọn họ muốn mang ta tới Đại Đông, hoặc Vân Châu. Ta chỉ biết đến thế còn cái khác đợi ta ngủ dậy sẽ nói hết với mọi người.”

Dứt lời nàng quay đầu nằm xuống, yên tâm hôn mê. Uông Hoài Thiện thấy thế thì trong tích tắc hắn sợ đến tim muốn nhảy ra, Uông Vĩnh Chiêu cũng không tốt hơn là bao, vội vươn tay ra dò hơi thở của nàng nhưng tay hắn lại cứng đờ như cục đá.

Uông Hoài Thiện dứt khoát định ghé đầu vào ngực mẹ hắn xem tim nàng còn đập không nhưng lại bị Uông Vĩnh Chiêu không chút suy nghĩ đập cho một phát khiến cả người lật sang một bên.

Uông Hoài Thiện vội vàng ôm đầu thì thấy Uông Vĩnh Chiêu đã khôi phục thần trí, lại giơ tay xem xét mạch của nàng, xác định mạch đập vững vàng, nàng chỉ đang ngủ thì hắn mới bế người lên, thay đổi tư thế để nàng ghé lên đùi hắn ngủ cho ngon.

Một đường này hai cha con không ai để ý tới ai, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn. Chờ đến Thượng Thư phủ, Uông Vĩnh Chiêu cũng không đi tiền viện mà chỉ lạnh lùng nói với không khí, “Mau cút đến tiền viện, nên làm cái gì thì mau mà làm đi.”

Lúc này trong phủ đã chuẩn bị nước ấm, hắn ôm người vào trong phòng, tự tay cởi quần áo cho nàng, thấy trên người nàng là thâm tím đến mưng máu thì trong khoảng thời gian ngắn Uông Vĩnh Chiêu không nhịn được. Hắn hận đến nỗi nâng cái bàn đập về phía cửa khiến cánh cửa kiên cố bị phá làm hai rơi trên mặt đất. Cái bàn bay ra khỏi cửa rơi xuống sân phát ra tiếng đinh tai nhức óc. Đám nha hoàn bà tử sợ đến mức thét chói tai, chạy trốn như thỏ.

*******

Trương Tiểu Oản một giấc ngủ dậy thì thấy cả người thoải mái thanh tân. Nàng vừa muốn đứng dậy đã nghe thấy Bình bà tử ở bên cạnh sốt ruột nói, “Phu nhân, ngài trăm triệu lần không thể ngồi dậy đâu.”

Trương Tiểu Oản sửng sốt một chút mới ngẩng đầu nhìn bà ta hỏi, “Làm sao?”

“Nữ y trong cung nói ngài phải nằm ba ngày bất động, đợi miệng vết thương kết vảy thì sẽ không để lại sẹo.” Bình bà tử lúc này đã đi tới quỳ xuống mép giường nhỏ giọng nói, “Đại lão gia dặn dò tiểu nhân phải chăm sóc ngài, còn nói nếu ngài tỉnh thì đi gọi lão gia.”

Trương Tiểu Oản chần chờ một chút mới nói, “Vậy đi đưa tin thôi.”

Nghe thấy lời này Bình bà tử mới đi tới cạnh cửa gọi người sau đó trở về quỳ gối trước giường, nhỏ giọng kể hết với Trương Tiểu Oản chuyện phát sinh trong phủ thời gian này. Nghe thấy hai cha con kia hở ra là đánh nhau, ngay cả trong nội viện của nàng mà bọn họ cũng đánh nhau ba lần thì Trương Tiểu Oản nhịn không được lại nhíu mày.

Bình bà tử rất nhanh nói hết một lần, lúc này cạnh cửa đã vang lên tiếng chân nên bà ta cũng dừng miệng, lui đến một góc.

Uông Vĩnh Chiêu tiến vào, đôi mắt như dao nhỏ quét qua cả người nàng sau đó mới nặng nề phất tay áo vẫy lui mọi người trong phòng. Nhìn thấy vẻ mặt hắn nhẫn nhịn cơn tức giận, Trương Tiểu Oản thầm nghĩ không tốt nhưng lại không biết hắn lại làm sao. Nàng chỉ đành miễn cưỡng cười rồi gọi hắn một tiếng, “Lão gia……”

Uông Vĩnh Chiêu lại giống như không nghe thấy, hắn xốc áo ngồi xuống mép giường, có vẻ đang rất tức giận nhưng qua một hồi Trương Tiểu Oản lại nghe thấy hắn há mồm hỏi, “Ngươi làm thế nào trở về được?”

Trương Tiểu Oản không hiểu tại sao hắn lại hỏi bình tĩnh như thế. Đầu tiên nàng sửng sốt một chút rồi mới chậm rãi nói, “Xe ngựa rơi xuống vực, ta không bị thương nên mới bò lên. Sau đó ta giả nam trang, một đường cưỡi ngựa về.”

“Kim quyết trên cổ ngươi đâu?”

Trương Tiểu Oản nghe được giọng hắn lạnh đến cực điểm thì không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu không ngẩng lên.

“Kim quyết đâu?” Uông Vĩnh Chiêu lại không buông tha nàng.

Trương Tiểu Oản không nói gì.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu nhẹ a một tiếng cười lạnh lẽo. Hắn cứ thế cười, càng lúc càng cười lớn hơn…… Cười được một hồi hắn đột nhiên ngừng cười, lạnh lẽo nói, “Kim quyết ta cho ngươi đâu?”

Bị bức không còn cách nào, Trương Tiểu Oản chỉ đành nói, “Đã đêm cầm để đổi ngựa.”

“Đem cầm để đổi ngựa ư?” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ nhàng mà lầm bầm lầu bầu sau đó hắn tháo trâm bạc trên đầu nàng xuống, cầm trong tay bẻ thành hai nửa rồi mới nhịn được xúc động muốn giết nàng. Sinh tử kim quyết hắn cho nàng thì nàng đem cầm để thay ngựa, còn trâm bạc nạm bảo ngọc đứa nhỏ kia cho nàng thì vẫn được nàng cắm trên tóc không tổn hao gì……

Phụ nhân ngu xuẩn này thật sự đem tim hắn bẻ thành nửa, khiến hắn đau đến không nói nên lời. Uông Vĩnh Chiêu hắn giết chóc một đường mới có ngày hôm nay. Cho dù hoàng đế thủ đoạn tàn ác hiện tại cũng phải kính nể hắn hai phần, cuộc đời hắn có bao giờ oan ức bực này?

Giết nàng, ý tưởng này hiện lên trong đầu hắn vô số lần, nhưng vừa nhìn thấy người thì hắn lại nhịn xuống. Hắn nhịn đến độ trong lòng không ngừng rỉ máu nhưng vẫn nhịn.

Sao hắn lại không thể làm gì nàng thế này? Từ khi nào thì hắn trở thành bộ dáng này?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện