Vài vị phu nhân đứng trước Trương Tiểu Oản quay đầu lại sau đó dạt sang bên nhường đường cho nàng. Trương Tiểu Oản theo con đường này đi tới trước mặt vị công chúa quyền uy kia.
“Thần thiếp bái kiến công chúa điện hạ, công chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Bị chỉ đích danh như thế nên Trương Tiểu Oản chỉ phải tiến lên quỳ hành lễ.
Uyển cùng công chúa dùng ánh mắt ôn nhu, miệng mang ý cười nhìn nàng làm xong quỳ lạy. Đợi nàng dập đầu xong nàng ta mới vội tiến lên giả vờ đỡ nàng nói, “Uông Thượng Thư phu nhân miễn lễ, mau mau ngẩng mặt lên cho ta nhìn.”
Trương Tiểu Oản nghe thấy lời này thì thực sự nhíu mày, nhưng mặt ngoài nàng vẫn nhẹ giọng đáp, “Vâng.”
Nàng đứng dậy, ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt đánh giá của Uyển Cùng công chúa. Nàng ta cười nhìn nàng một hồi, trong mắt Trương Tiểu Oản mang theo lập loè mà chớp chớp mắt, làm như có chút sợ hãi mà cúi mặt.
“Phu nhân quả thật là mỹ nhân……” Uyển Cùng công chúa tán thưởng nói, ngay sau đó lại quay đầu cười với các vị phu nhân khác, “Các vị phu nhân mau mau ngồi xuống, chớ nên đa lễ.”
Dứt lời nàng ta lại cười nói với Trương Tiểu Oản, “Phu nhân ngồi ngay dưới gần ta đi, ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Nói xong nàng ta vịn tay cung nữ, thướt tha yêu kiều đi về phía chủ vị. Trương Tiểu Oản rũ đầu mang theo Bình bà tử đi qua, lúc cúi đầu nàng liếc Bình bà bà lúc này đang bày ra biểu tình nghiêm túc một cái. Bình bà tử nhìn ra được ý của nàng nên cũng cúi đầu.
Năm đó Tĩnh Phượng Hoàng Hậu cũng sẽ không nhìn nàng quỳ xuống lạy, dập đầu rồi mới đến giả vờ đỡ. Cho dù nàng thật sự dập đầu thì bà ấy cũng sẽ tự mình đến đỡ nàng dậy. Hành động đó kỳ thật không phải cho Trương thị nàng thể diện, mà là cho Uông Vĩnh Chiêu thể diện, cho con trai nàng thể diện.
Cho nên Uyển Cùng công chúa làm thế này thì Trương Tiểu Oản cũng không biết nàng ta vô tư hay cố ý. Đợi nàng ngồi xuống, Uyển Cùng công chúa cười hỏi, “Nghe nói ngươi có hai nhi tử, đứa thứ hai mấy tuổi rồi?”
Trương Tiểu Oản hơi rũ mắt dịu dàng đáp lời, “Đã sắp ba tuổi.”
“Thiện Vương đã mười tám đúng không?”
“Vâng.” Trương Tiểu Oản ngoài miệng ôn đáp nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.
“Đã định hôn sự chưa?”
Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì ngẩng đầu cười cười với công chúa nói, “Việc này thần thiếp nghe phu quân nói không thể sốt ruột. Đợi Thiện Vương đánh thắng trận lãnh binh về triều, vì Đại Phượng triều tận trung rồi mới thương nghị cũng không vội.”
Sau khi Uyển Cùng công chúa nghe lời này thì tươi cười cũng phai nhạt xuống, chỉ nhàn nhạt nói, “Thế sao?”
Nói xong nàng ta cũng không nói chuyện với Trương Tiểu Oản nữa mà quay đầu bắt chuyện với đám phụ nhân khác. Nói chuyện đến một nửa thì có đám nha hoàn bưng chậu hoa tới, trước tiên để Uyển Cùng công chúa nhìn qua rồi mới để tới giữa sảnh để các vị phu nhân xem xét.
Lúc ngắm hoa công chúa cùng Thừa tướng phu nhân thân mật trò chuyện, đợi hoa được đưa lên hết thì có hạ nhân tới báo là Tiên Nghiên quận chúa tới.
“Tiên Nghiên cô cô cũng tới sao?” Công chúa kinh ngạc hỏi, sau đó oán trách mà đấm nhẹ lên người Thừa tướng phu nhân, “Tướng phu nhân biết ta cùng cô cô cảm tình tốt nên mới mời nàng đến phải không? Sao không nói với ta một tiếng, chỉ biết dỗ ta vui vẻ.”
“Không dỗ ngài vui vẻ thì còn dỗ ai?” Tướng gia phu nhân cười đến không khép miệng được sau đó nói với hạ nhân, “Còn không mau dẫn đường cho quận chúa tới đây.”
Trương Tiểu Oản chưa từng nghe thấy tên cô quận chúa này, nhưng mười mấy vị phu nhân quyền thần lúc này đã đứng lên đón người. Lúc này Hộ Bộ Thượng Thư Cố phu nhân đứng ở bên người Trương Tiểu Oản cười khen nàng, “Uông phu nhân hôm nay cài cây trâm này thật là tinh xảo……”
Nói xong nàng ta tiến đến nhìn nhìn, Trương Tiểu Oản cười liếc nhìn nàng một cái. Lúc này Cố phu nhân đưa lưng về phía mọi người giống như muốn nhìn cho rõ cây trâm, nhưng lúc tới gần nàng ta cực nhanh mà nói bên tai Trương Tiểu Oản, “Ngài cẩn thận, vị quận chúa này có ý với Uông đại nhân nhà ngài vì thế không có ý tốt đâu.”
Lúc này nàng ta thu chân lại, Trương Tiểu Oản cũng cười nhẹ nhàng tháo cây trâm xuống nhét vào tay nàng ta nói, “Ngài thích thì cứ nhìn xem cho kỹ.”
Cố phu nhân cười gật gật đầu, lấy cây trâm nhìn vài lần rồi mới đưa cho Bình bà tử cắm lại cho Trương Tiểu Oản.
Giống như Cố phu nhân đã nói, người tới không có ý tốt. Lúc nhìn thấy vị quận chúa nhìn kiều diễm vô song, giữa mày mang theo phong lưu kia, Trương Tiểu Oản đã bị công chúa gọi đến trước mặt nàng ta, rồi nàng lại phải quỳ lạy hành lễ với vị quận chúa mới tới.
Quận chúa Tiên Nghiên ngồi ngay ngắn ở ghế cạnh ghế chủ vị, cứ thế nhìn Trương Tiểu Oản một lúc lâu mới cười để nàng đứng dậy.
“Không nghĩ tới Uông phu nhân cũng là một mỹ nhân.” Quận chúa lấy khăn che miệng, cười đến thiên kiều bá mị. Cười xong nàng ta lại dịu dàng cười nói với công chúa, “Nhưng vẫn có tuổi rồi, Thiện Vương đã 18 rồi phải không? Nàng ta cũng không còn trẻ nữa.”
Trương Tiểu Oản cũng không biết vị quận chúa này có lai lịch thế nào, chỉ biết nàng ta là cô cô của Uyển Cùng công chúa vì thế bề ngoài nàng vẫn nhu thuận cung kính. Bọn họ không cho nàng xuống thì nàng cứ đứng đó nghe bọn họ nói chuyện.
“Đúng thế, làm gì có ai bảo dưỡng được như cô cô chứ? Đến ta cũng không bằng, ngài cũng đừng đem người khác ra so sánh. Không được, đợi ngài tới trong cung, phụ hoàng còn nhắc mãi tới chuyện quy củ với không quy củ.”
“Phụ hoàng ngài từ trước đến giờ đều yêu thương ta nên sẽ không cằn nhằn đâu. Cái miệng nhỏ này của ngài quả là trời sinh mang theo mật, dỗ ai cũng khiến người ta vui vẻ. Khó trách Tướng phu nhân vừa thấy ngài thì đã cười đến không khép được miệng……” Vị quận chúa này nhìn cũng phải 30 rồi nhưng nghe thấy được khen thì vẫn cười khanh khách.
Bên này Uyển Cùng công chúa lại đáp lời, cứ thế hai người chậm rãi nói chuyện một hồi. Lúc này quận chúa Tiên Nghiên mới làm như để ý thấy Trương Tiểu Oản vẫn còn đang đứng nên phất khăn để nàng đi xuống ngồi.
Lần này, vị trí của Trương Tiểu Oản đã thay đổi, là ngồi ở cuối cùng.
Hội ngắm hoa này qua hai canh giờ mới tan, trước khi đi Trương Tiểu Oản lại bị công chúa và quận chúa kia gọi lại, nàng lại phải dập đầu hành lễ với bọn họ. Trong hai canh giờ này nàng cũng bị bọn họ lăn lộn không ít, hỏi tới hỏi lui nhưng chưa từng cho nàng sắc mặt tốt.
Trương Tiểu Oản
ngồi vào xe ngựa thì Bình bà tử lập tức rơi nước mắt, Trương Tiểu Oản thấy thế thì dựa vào gối đầu nhắm mắt dưỡng thần, để mặc bà ta khóc. Đợi trở về nhà Trương Tiểu Oản mới gọi Thính quản gia tới hỏi về chuyện của cô quận chúa kia.
Thính quản gia nghe thấy thế thì kinh ngạc tới nhảy dựng lên, vội vàng có gì nói hết. Hóa ra vị quận chúa này là con gái út của lão Hoài Vương, thân phận quả thực tôn quý vô cùng nhưng vận khí lại không ra sao. Nàng ta cưới một phò mã là võ tướng, mới thành thân được hai tháng thì biên cương có chiến sự, hắn phụng chỉ tới chiến trường sau đó chết trên sa trường.
Vị quận chúa này ở góa mười hai năm, vẫn luôn ở Hoài Vương phủ, ngẫu nhiên sẽ lên kinh đô một hai tháng. Lần này nàng ta cũng là đi theo Hoài Vương tới.
Nói xong những việc này Thính quản gia lại khom lưng nhỏ giọng nói, “Lão nô còn nghe được một vài chuyện không biết có nên nói không.”
“Mau nói đi.” Trương Tiểu Oản xoa xoa cái trán có chút đau vì phải dập đầu rồi nói.
“Nghe nói lão Hoài Vương kia coi trọng lão gia nhà chúng ta.”
“Coi trọng?” Trương Tiểu Oản nghe được thì lạnh lùng cười một chút, “Ý là muốn đem vị quận chúa này nhét vào Thượng Thư phủ của chúng ta sao?”
Thính quản gia khom lưng không dám nói tiếp.
“Ta biết rồi, ông đi xuống làm việc đi.” Trương Tiểu Oản để ông ta lui xuống. Cái hội ngắm hoa này khiến thân và tâm nàng đều mệt vì thế nàng về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Lúc Bình bà tử giúp nàng lau tóc thì nàng không nhịn được mỏi mệt, cứ thế ngồi trên ghế ngủ mất. Lúc tỉnh lại đã là ban đêm, nàng phát hiện mình đang ngủ trên giường thì mới bừng tỉnh nhớ tới hình như Uông Vĩnh Chiêu có trở về phòng một lần.
Đợi xuống giường rồi, nàng mở cửa thì thấy Bình bà tử canh ngoài cửa cực kỳ vui vẻ nói, “Phu nhân, ngài đã tỉnh rồi.”
*******
Buổi chiều Uông Vĩnh Chiêu được tin trở về phủ thấy nàng đang nghiêng đầu, đến gần thì phát hiện nàng ngủ thật say……
Uông Vĩnh Chiêu để bà tử tiếp tục lau tóc cho nàng, còn hắn cúi đầu nhìn cái trán nàng vì dập đầu mà xanh tím. Hắn lấy thuốc ra bôi cho nàng, trong lúc đó nàng bừng tỉnh, lông mi kinh hoảng nhảy lên một cách suy yếu khiến ngực hắn như siết lại.
Lúc nàng ngước mắt thấy là hắn thì lại nhắm mắt lại nghiêng đầu ngủ. Uông Vĩnh Chiêu nhìn thấy thế thì sờ sờ ngực, cảm thấy ngực bị đè nén tới khó chịu cực kỳ.
Bôi thuốc cho nàng xong Uông Vĩnh Chiêu vẫy lui bà tử, dùng khăn lại lau tóc cho nàng một lần nữa rồi mới bế nàng lên giường. Hắn để nàng ngủ ở vị trí của hắn, đắp chăn rồi lại nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng.
Ngay sau đó hắn vào cung gặp Tĩnh Hoàng. Đầu tiên hắn dập đầu, đợi Tĩnh Hoàng miễn lễ hắn mới đứng lên nhưng sau đó lại dập đầu với Tĩnh Hoàng lần nữa. Tĩnh Hoàng cũng nghe được tình huống ở hội ngắm hoa của Tướng gia, lúc này thấy thế thì ông ta cũng đau đầu, nhịn không được hừ lạnh nói, “Ngươi đây là muốn làm chi? Bức trẫm sao?”
“Vi thần không dám,” Uông Vĩnh Chiêu thấy ông ta nhắc tới thì ngẩng đầu bình tĩnh nói, “Thê tử thần từ trước đến nay đối với Tĩnh Phượng Hoàng Hậu cực kỳ kính trọng. Năm đó vì hiếu kính Vương phi mà nàng cũng nhất quyết phải mang mấy cái chai lọ trong nhà tới làm cho Vương phi vui lòng. Nếu đã thế thì thê tử thần dập đầu với công chúa do Hoàng Hậu sinh ra cũng là cam tâm tình nguyện.”
Tĩnh Hoàng nghe được thì im lặng một lát rồi mới nhàn nhạt nói, “Đứng lên đi.”
Uông Vĩnh Chiêu đứng lên.
Tĩnh Hoàng ném cây bút trong tay, hai tay giao nhau đặt trên bàn, nửa ngày sau mới nói với hắn, “Việc này ta chắc chắn sẽ giáo huấn Uyển Cùng và sẽ cho ngươi một lời giải thích.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì nhếch khóe miệng, chắp tay nói với Tĩnh Hoàng, “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Nói xong hắn mới cáo lui. Đợi hắn đi rồi hoàng đế mới nhìn đại thái giám hỏi, “Tiểu Thuận Tử, ngươi nói hắn có khi nào đã hiểu rõ hay không?”
Đại thái giám nghe được thì cúi đầu, cung kính nói, “Uông Thượng Thư đại nhân cho tới bây giờ đều không phải người văn nhã, quân tử gì.”
Không phải quân tử ư? Thế thì là tiểu nhân à? Hoàng đế nghe vậy thì nở nụ cười, nhưng sau đó mắt ông ta lại lạnh hơn.
Uông Vĩnh Chiêu vừa ra khỏi cửa cung thì Giang Tiểu Sơn chờ ở một bên lập tức đi tới nhẹ giọng nói bên tai hắn vài lời. Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì gật gật đầu, Giang Tiểu Sơn lập tức cưỡi ngựa đi một chỗ khác.
Bên này Uông Vĩnh Chiêu đi đến yến tiện của đồng liêu, đợi rượu quá ba tuần, thức ăn bày đầy thì có hoa khôi đầu bảng muốn nhào vào ngực hắn. Nhưng nàng kia vừa ngã đã vồ hụt, còn bị Uông Vĩnh Chiêu đã một chân khiến cho cả người bay lên, nặng nề ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu sợ hãi thê lương.
Lúc này mọi người nghẹn họng trân trối nhìn hắn thì thấy Uông Thượng Thư lạnh lùng thốt ra lời, “Ta không cần thứ giẻ rách người khác đã dùng qua.”
Mọi người khiếp sợ thật sự, sau đó hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu cũng không ai dám mở miệng nói chuyện.