Màn đêm buông xuống, Uông Vĩnh Chiêu trở về phủ, uống cháo nhân sâm phụ nhân kia hâm nóng. Đợi tắm gội xong lên giường hắn mới không kiên nhẫn nói với nàng, “Công chúa thì ngươi quỳ cũng được nhưng quận chúa kia thì cần gì ngươi phải quỳ?”
Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói với hắn, “Công chúa ở đó mà.”
Công chúa là nàng phải quỳ rồi, quận chúa kia thì quả thật không cần. Nhưng nàng ta cũng là người của hoàng gia, còn đứng bên cạnh Uyển Cùng công chúa, đây đúng là khéo léo, nếu không nàng đâu cần phải quỳ nhiều như thế.
Nói đến nói đi thì các nàng muốn nàng quỳ vậy Trương Tiểu Oản cũng quỳ. Nàng không muốn so đo với bọn họ thứ ngoài thân này. Hôm nay nàng quỳ xuống, theo thân phận của nàng hiện giờ thì dù Uông Vĩnh Chiêu bên này sẽ không có phản ứng nhưng hoàng đế sẽ xem mặt mũi của hắn và Thiện Vương mà chắc chắn nhúng tay.
Nhất thời tức giận hoặc tranh chấp cũng chẳng chiếm được điều tốt gì. Chuyện như thế Trương Tiểu Oản cũng không làm, cho dù có chiếm được chút đắc ý thì cũng để làm gì đâu? Sau lưng đòi lại là được.
“Bắt đầu từ ngày mai ai tới thì bảo ngươi bị bệnh, không gặp ai hết.” Uông Vĩnh Chiêu ôm eo nàng, nhắm mắt lại nhàn nhạt nói, “Cho dù có người chết ở cổng phủ của chúng ta thì ngươi cũng không cần nói một lời.”
“Nếu hoàng đế tới thì sao?” Trương Tiểu Oản cười cười đổi lại là một cái lườm bực bội của Uông Vĩnh Chiêu. Hắn búng tay thổi tắt đèn sau đó lạnh lùng nói, “Ngủ!”
*******
Kinh thành thật đúng là mưa gió không ngừng, Ngự Sử và Thái Úy còn chưa xong thì không đến mấy ngày sau lời của Uông Vĩnh Chiêu ở tửu lầu đã truyền tới tai những người có tâm. Người nào biết chuyện thì đều hiểu ý tốt của lão Hoài Vương hắn không thèm để ý.
Cũng vì lời kia khiến quận chúa Tiên Nghiên từ chối hết lời mời của các nơi. Mấy ngày nay không ai mời được nàng ta ra ngoài.
Người khác biết được thì chỉ cười không nói. Bọn họ biết chuyện lão Hoài Vương muốn làm thân với Binh Bộ Thượng Thư là chuyện không thể, nếu ông ta vẫn mặt dày leo lên thì chính là không biết xấu hổ.
Đường đường một quận chúa, sao có thể mang danh “Giẻ rách” được?
Lúc này, Uyển Cùng công chúa cũng đi Tế Ninh am ăn chay niệm phật trước Phật Tổ vì Hoàng Hậu đã qua đời. Nàng ta đi lần này mọi thứ đều đơn giản, đến cung nữ cũng chỉ có 2 người. Lời này đồn tới trong dân gian khiến bá tánh không khỏi khen nàng ta là người hiếu nghĩa, nói nàng ta quả nhiên không hổ là con gái của Cửu Long chân quân, chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm.
Về những chuyện đồn đại này của hoàng gia Trương Tiểu Oản ở trong phủ cũng biết. Là do Giang Tiểu Sơn cứ nhắc mãi với nàng.
Lúc này Trương gia bên kia vội vàng qua ngày mùa, một khi thu hoạch xong Trương Tiểu Bảo mang theo hơn hai mươi con gà mái, một ít thịt khô và thịt thỏ tới. Đồ lặt vặt khác cũng được mang đến, đầy cả hai xe ngựa lớn.
Tiểu Bảo đưa xong đồ ăn thì ở lại Uông phủ hai ngày mới đi về. Lần này hắn tới được chị hắn dặn dò không ít việc nên sau khi về hẳn lại phải đi xa làm việc.
Hắn quen làm việc, hai ngày nhàn nhã ở Uông phủ không làm gì khiến hắn không thoải mái. Được Trương Tiểu Oản giữ lại hắn cũng chỉ nghỉ ngơi một ngày để chơi với Hoài Mộ, sang đến ngày tiếp theo nói thế nào hắn cũng phải về. Tiểu Bảo mang theo quà cáp Trương Tiểu Oản cho một nhà già trẻ sau đó vội cưỡi khoái mã đi về.
Lúc hắn tới là Uông Vĩnh Chiêu phái người che chở, khi đi tự nhiên cũng thế. Trương Tiểu Bảo cũng biết chỉ cần Hoài Thiện còn ở biên cương đánh giặc thì Uông gia cùng Trương gia đều được an bình, chỉ cần cẩn thận một chút là được.
Nhưng mấy năm nay dãi nắng dầm mưa đã quen, Trương Tiểu Bảo cũng không cảm thấy như thế có gì không tốt. Chuyện nhọc lòng vất vả tuy nhiều nhưng tốt xấu gì người một nhà đều tồn tại, còn sống được là tốt rồi.
Chị hắn nói không sai, cuộc sống trải qua thế nào thì phải gánh vác trọng trách như thế. Trên đời này không có phúc khí tự nhiên tới.
Tiểu bảo đi rồi thì mấy vị phu nhân bị Trương Tiểu Oản cự tuyệt lời mời có lẽ thấy được tiếng gió nên lập tức gửi thiệp tơi.
Bởi vì không đến mấy ngày nữa là tới cuộc khảo thí mùa xuân của Đại Phượng triều nên Ngự Sử và Thái Úy cũng tạm yên lặng. Có điều năm nay văn võ đều thi, theo đó chọn ra người tài. Làm chủ trì tuyển chọn Võ Trạng Nguyên là Uông Vĩnh Chiêu nên hắn vẫn đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Gần hai mươi võ tử ở địa phận của Hoài Vương đều không qua được mắt hắnđã bị thuộc hạ của hắn đánh chạy mất dép không còn một mống. Võ cử không thể so với văn cử, các châu tỉnh đưa võ tử tới, đạo đầu tiên là phải qua được sự
đồng ý của giám khảo mới được vào vòng hai tỉ thí, theo đó mới được vào tiếp.
Còn muốn tới vào vòng thi đình để được thụ phong thì mặc kệ ngươi là người nào, cho dù có bản lĩnh bằng trời mà quan chủ khảo không gật đầu thì ngươi cũng chẳng thể thi đình.
Đại Phượng triều coi trọng cả văn và võ, lại có chiến sự không ngừng nên võ quan có chiến công thăng quan càng nhanh hơn quan văn. Vì thế tất nhiên võ tử từ các châu tỉnh đến dự thi nhiều như lông trâu.
Nhưng chẳng ai lường trước được thuộ hạ của Uông Vĩnh Chiêu từ vòng đầu tiên đã loại hết người của Hoài Vương, hoàn toàn không cho chút thể diện nào, hung hăng tát ông ta một cái.
Mà nếu chỉ có thế thì thôi, nhưng phàm là những châu huyện có tí dính dáng tới Hoài Vương cũng đều bị giám khảo phía dưới vung bút đánh trượt hết. Bọn họ còn chưa có cơ hội tỉ thí đã phải dẹp đường hồi phủ.
Bị liên lụy nên tự nhiên là có người kêu khổ không ngừng. Con đường thăng tiến tốt đẹp như thế lại bị chặt đứt, là ai cũng không cam lòng. Thế nên có người lập tức tìm cách đánh chủ ý lên đầu Trương Tiểu Oản.
Lúc này Trương Tiểu Oản mới hiểu rõ vì sao Uông Vĩnh Chiêu lại muốn nàng giả chết, hóa ra vì hắn muốn thu thập lão phụ vương của quận chúa Tiên Nghiên.
Trương Tiểu Oản cũng không đa tình cho rằng hắn vì nàng báo thù, mà chẳng qua lão Hoài Vương là cái gai trong mắt cây đinh trong thịt của hoàng đế. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu mà bênh vực ông ta thì cho dù chỉ có chút ít hắn cũng sẽ mất đi thế cân bằng với hoàng đế mà khó khăn lắm mới duy trì được. Lúc đó hắn cũng sẽ trở thành một lão Hoài Vương khác mà hoàng đế muốn cấp tốc nhổ đi.
Nói đến nói đi thì ngày đó quận chúa Tiên Nghiên ra oai phủ đầu nàng quá mức, nàng cũng đã dập đầu đủ với bọ họ. Người sáng suốt đều biết đến Tĩnh Phượng Hoàng Hậu còn không dám nhận lễ như thế của nàng thế mà hai kẻ không sợ chết kia lại vừa lúc cho Uông Vĩnh Chiêu nhược điểm để hắn đánh cho lão Hoài Vương không còn mặt mũi nào.
Nhưng cô quận chúa kia tìm cách lăn lộn nàng thì Trương Tiểu Oản còn hiểu, còn Uyển Cùng công chúa vì sao lại cũng ghét nàng thì Trương Tiểu Oản nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra vì sao. Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được hỏi Uông Vĩnh Chiêu.
Đêm nay nhìn nàng một mình suy nghĩ mấy ngày mới hỏi hắn, Uông Vĩnh Chiêu lúc này trào phúng nhếch miệng hỏi phụ nhân trong lòng mình “nghĩ không ra nên muốn hỏi ta hả?”
Ai ngờ phụ nhân kia không biết xấu hổ là gì, cứ thế tự nhiên hào phóng mà gật đầu, “Phải, thiếp thân không biết, mong lão gia chỉ bảo.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thì hừ lạnh một tiếng, một lát sau hắn mới không chút để ý trả lời, “Bà vú của công chúa trước khi chết đã đem chuyện ngươi gặp Hoàng Hậu nói cho nàng ta.”
“Chính là cái đêm Hoàng Hậu qua đời sao?”
“Ừ.”
Trương Tiểu Oản im lặng thật lâu, sau đó nàng mới cười khổ mà cảm thán, “Thật là trung thành.”
Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu nhìn nàng sau đó vuốt tóc nàng không nói. Trương Tiểu Oản dịch dịch đầu gối lên tay hắn, thở dài một hơi rồi mới nói, “Cho nên công chúa đang cảm thấy ta không nể mặt hoàng gia, vì thế muốn tìm chút mặt mũi về sao?”
“Sợ là không chỉ có như thế,” Uông Vĩnh Chiêu sờ đến bụng nhỏ của nàng, tâm tư có chút thất thần, “Nàng ta sợ là cũng không tính toán vẫn luôn đặt cược ở phủ Thừa tướng.”
Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì thân thể cứng đờ, đôi mắt dại ra nhìn Uông Vĩnh Chiêu hỏi, “Nàng ta còn muốn đánh chủ ý lên Hoài Thiện của chúng ta sao?”
Đánh chủ ý? Đánh chủ ý lên Hoài Thiện của chúng ta? Uông Vĩnh Chiêu cân nhắc những lời này, không biết tại sao hắn lại có chút muốn cười. Không lâu sau hắn thật sự bật cười, nhàn nhạt nói với nàng, “Yên tâm, nàng ta đừng có mơ.”