Bần Gia Nữ

Chương 207


trước sau

Bên ngoài chiêng trống vang trời, gương mặt Trương Tiểu Oản tươi cười không dứt từ khi kiệu hoa của tân nương tử được đưa vào phủ.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê đối bái.”

Sau tiếng hét “Đưa vào động phòng”, tân lang tươi cười đầy mặt dắt dải lụa hồng trong tay tân nương, mang người đi về phía tân phòng.

Bên này Uông Vĩnh Chiêu để các bà tử đưa Trương Tiểu Oản về hậu viện. Nàng đi rồi hắn mới bưng chén rượu, khóe miệng mỉm cừoi cùng mọi người chúc rượu.

Trên noãn đài có tiếng đàn sáo vang lên, xen lẫn tiếng hát thanh thúy của khúc ca biên thùy là tiếng vung quyền đua rượu thi thoảng vang lên. Gần trăm bàn tiệc trước viện khiến không khí càng lúc càng náo nhiệt.

Lúc này đã vào đêm, Trương Tiểu Oản trở về hậu viện, chậm rãi đợi một hồi mới tiễn xong một đám nữ khách cuối cùng đi tân phòng nhìn tân nương tử.

Các nàng cũng khen tân nương tử mỹ mạo xinh đẹp với Trương Tiểu Oản nhiều lần, lời may mắn cát tường cũng nhiều. Bọn họ đều nói Thiện Vương Phi là người có dáng mắn đẻ, đợi sang năm là nàng có thể bế cháu rồi. Vì những lời này mà Trương Tiểu Oản cười cho bọn họ thêm mấy bao lì vì, sau đó mới tiễn bọn họ đi.

Đám nữ quyến của quan viên thuộc cấp như Tiêu phu nhân còn ở lại, chờ ở nhà chính xem có giúp được việc gì không.

Tiễn đi khách đi rồi Trương Tiểu Oản cũng ngồi ở nhà chính không nhúc nhích, bà Bảy lúc này lấy đệm dựa mềm tới lót phía sau cho nàng. Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay bà ta, cảm kích cười rồi ý bâỏ bà ta cũng ngồi một lát.

Thấy nàng cả người mệt mỏi, Tiêu phu nhân dẫn hai người kia đi qua bên người nàng cầm lấy tay nói, “Ta xoa lưng cho ngài một chút nhé.”

Trương Tiểu Oản gật gật đầu với bà ta, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lại nghe thấy Uông Thân thị bước nhanh đến trước mặt nàng nhỏ giọng nói, “Nhị quản gia nói còn thiếu 50 vò rượu.”

“Trong viện còn có 80 vò Thanh Sa.” Trương Tiểu Oản nhẹ thở phào nói với nàng ta, “Muội mang theo bà Bảy đi dọn, mỗi người tới bưng rượu phải để bà Bảy nhìn kỹ mới cho bưng đi. Nếu không phải người trong phủ chúng ta thì không ai được chạm vào cái bình.”

Lúc này bà Bảy đã đứng lên, Trương Tiểu Oản cười với bà ta nói, “Hôm nay đại hỉ, phải phiền các mấy lão nhân các ngươi, đợi qua hai ngày ta sẽ bảo Hoài Thiện tới tạ ơn các ngươi.”

“Ngài nói gì thế?” Bà Bảy đã đi tới đắp một cái chăn lông nhỏ lên chân nàng sau đó ôn nhu nói, “Nô tỳ sẽ ở tiền viện quán xuyến, ngài cứ yên tâm.” Phu nhân sợ trong ngày này có kẻ động tay chân với đồ ăn thức uống nên cực kỳ cẩn thận.

Mà cũng như nàng đoán, 380 vò rượu lúc trước chuẩn bị đã uống hết, lúc này còn phải thêm một chút.

Trương Tiểu Oản nhẹ gật đầu, đợi bọn họ đi rồi nàng mới nói với hai vị phán quan phu nhân kia bằng giọng khàn khàn, “Phòng bếp có bà Tám và nhị đệ muội của ta canh, nhưng hiện tại đêm đã khuya đồ ăn nguội nhanh, việc nấu ăn sợ cũng vất vả. Tuy có tôi tớ canh chừng nhưng bọn họ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, sợ không được cẩn thận. Mấy ngài đến phòng bếp nhìn giúp ta, có cái gì không đúng thì cứ nói, không sợ phiền toái.”

“Ai, đã biết, ngài không cần nghĩ nhiều, ta sẽ dẫn các nàng đi.” Phu nhân phán quan của Bạch Dương trấn là Toàn thị lớn hơn hai vị còn lại nên lúc này lên tiếng.

“Đi thôi.” Trương Tiểu Oản vẫy tay với bọn họ, lại nhìn bọn họ đi ra ngoài.

Lúc này vợ Tiểu Bảo và Tiểu Đệ cũng được bà Bảy thông báo nên tới nhà chính với Trương Tiểu Oản. Thấy bọn họ tới, Trương Tiểu Oản cười cười, vỗ ghế bên cạnh để bọn họ ngồi xuống.

“Đại tỷ, ngài nghỉ ngơi đi.” Vợ Tiểu Bảo vội đi tới đỡ nàng lại có chút đau lòng nói.

Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay nàng ta ý bảo mình không có việc gì, “Ta phải chờ đại nhân trở về hậu viện mới được.”

“Như thế thì còn phải chờ lâu lắm.” Vợ Tiểu Bảo vội la lên.

Trương Tiểu Oản cười lắc đầu, không nói chuyện. Lúc này cạnh cửa có tiếng vang, một phụ nhân đứng ở cửa báo, “Cung tướng quân tới, nói là muốn nói vài câu với ngài.”

“Hành Phong tới sao? Bảo hắn vào đi.” Trương Tiểu Oản vội cười nói, lại để vợ Tiểu Bảo và Tiểu Đệ ngồi ở một bên.

“Tiểu Muội đang ở cùng với bọn nhỏ nên bọn muội không gọi nàng tới.” Vợ Tiểu Đệ vừa ngồi vừa nói thêm câu này.

Trương Tiểu Oản gật gật đầu, vươn tay sờ sờ cánh tay nàng, yên lặng tỏ lòng biết ơn. Một ngày này nếu không có hai đứa em dâu này của nàng trông chừng Tiểu Muội thì sợ là nàng ta sẽ không kiêng dè mà nhảy ra nói lời bậy bạ.

“Hành Phong bái kiến nghĩa mẫu.” Lúc này, giọng Cung Hành Phong đã truyền tới, cùng lúc đó hắn đã đi nhanh vào cửa quỳ trước mặt Trương Tiểu Oản.

“Mau đưng lên đi……” Trương Tiểu Oản vội phất tay, dưới sánh sáng nàng cẩn thận nhìn mặt hắn, “Uống nhiều quá sao?”

“Có chút.” Cung Hành Phong cười hắc hắc, sờ sờ khuôn mặt nóng đỏ của mình.

“Aizzz, hẳn là thế.” Trương Tiểu Oản cười thở dài, lại nói với vợ Tiểu Bảo, “Muội đi mang một phần canh giải rượu tới cho nghĩa tử của ta, để hắn uống chút.”

“Không vội……” Cung Hành Phong vội nói.

Trương Tiểu Oản lắc đầu nói với hắn, “Động phòng nháo xong chưa?”

“Sao có thể? Mọi người đều rất quy củ.” Cung Hành Phong cười nói, “Chính là có kẻ không quy củ cũng bị con đánh chạy, Bình bà bà cũng nhìn chăm chăm. Hiện tại bà ấy đang ở bên đó không thoát thân được nên mới để con tới nói với ngài là mọi việc đều ổn thỏa, ngài đừng lo lắng.”

“Vậy thì tốt.” Trương Tiểu Oản vội cười nói.

Nghe giọng nàng hơi khàn khàn, Cung Hành Phong ngẩng đầu nhìn mắt nàng, thấy ý cười ôn nhu trên khuôn mặt không giấu được mệt mỏi của nàng thì duỗi tay gãi gãi đầu rồi nói, “Trước khi Hoài Thiện đi có kính rựou các vị đại nhân, hắn nói đêm nay sẽ không tới thỉnh an ngài được nên để con tới thỉnh an ngài. Đợi sáng mang hắn sẽ mang theo nàng dâu mới tới dập đầu với ngài.”

“Đã biết,” Trương Tiểu Oản cười gật đầu, “Thiện Vương nhà chúng ta chính là khách khí với mẫu thân hắn như thế.”

Cung Hành Phong nghe thấy khẩu khí thân mật của nàng khi nói về Hoài Thiện thì không nhịn được cũng cười. Lúc này vợ Tiểu Bảo bưng canh giải rượu tới, Trương Tiểu Oản nhìn hắn uống xong mới hỏi, “Ngươi cũng muốn đi sao?”

“Vâng.” Cung Hành Phong chắp tay.

“Uống ít một chút.” Trương Tiểu Oản nhìn nhìn hắn, lại hỏi, “Áo choàng trên người đâu?”

“Nóng quá nên đã cởi.”

“Đừng ngại nóng, rượu qua sẽ dễ bị cảm lạnh, thà nóng chút chứ đừng để bị lạnh.”

“Con đã biết.”

“Đi đi,” Trương Tiểu Oản phất tay với hắn, “Để ta gọi người trong phòng bếp đun nước ấm, đợi các ngươi về hậu viện sẽ để bọn họ bưng lên để các ngươi tắm rửa, thay bộ đồ mới ngủ một giấc mai tỉnh dậy là tốt.”

Cung Hành Phong nghe thế thì “Vâng” một tiếng sau đó đứng dậy dập đầu với Trương Tiểu Oản rồi gọi, “Nghĩa mẫu, con đi đây.”

“Đi đi.” Trương Tiểu Oản gật đầu, đứng dậy đi theo hắn tới cửa, lại dặn bà tử canh cửa, “Phái nam phó đi đến phòng của Cung tướng quân lấy áo choàng cho hắn, để hắn mặc vào rồi hẵng đi đến tiền viện.”

Thấy nàng còn nhọc lòng, Cung Hành Phong ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.

Tiếng ồn ào náo động ở tiền viện vẫn không ngừng, tới giờ Dần Thính quản gia đã mệt đến không động được, Đại Trọng cũng gào đến khàn giọng, năm quản sự khác đến báo cáo với Trương Tiểu Oản thì cũng trong tình trạng mệt mỏi đến nỗi giọng bé như muỗi.

Trương Tiểu Oản nghe xong bọn họ nói đại khái thì nói, “Đều đi nghỉ đi, nghỉ xong lại tới chỗ ta nói.”

Lúc này mấy người này mới lãnh hạ nhân vội vàng rời đi, Trương Tiểu Oản đứng cạnh cửa không bao lâu thì thấy Giang Tiểu Sơn đỡ Uông Vĩnh Chiêu trở về. Thấy Giang Tiểu Sơn cũng không thẳng nổi eo nữa, Trương Tiểu Oản cố đỡ Uông Vĩnh Chiêu lúc này nửa khép mắt, cả người đều là mùi rượu sau đó nói với Tiểu Sơn, “Về đi, thê tử của ngươi vẫn chờ ngươi đó.”

Giang Tiểu Sơn ngẩng đầu vừa thấy dưới hành lang sáng ngời phu nhân đang lo lắng nhìn hắn thì không nhịn được cười với nàng, vẫy tay nói, “Tiểu nhân về trước đây.”

Vợ Tiểu Sơn vội vàng chạy tới, Giang Tiểu Sơn nắm tay nàng ta, đợi nàng ta thở hổn hển hai cái mới cùng nhau hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu và Trương Tiểu Oản sau đó rời đi. Bà Bảy và bà Tám lúc này đã mệt nên đi nằm nghỉ, còn may Bình bà bà ở chỗ tân nương tử lúc này đã về. Nhìn thấy Trương Tiểu Oản đỡ Uông Vĩnh Chiêu thì bà ta vội tiến lên giúp.

Nhưng tay bà ta chỉ mới chạm vào người Uông Vĩnh Chiêu thì đã bị hắn hất ra.

“Để ta.” Trương Tiểu Oản nhẹ giọng nói, “Ngươi đến phòng tắm giúp ta pha nước ấm, đừng quá nóng.”

Nàng dùng hết toàn lực đỡ Uông Vĩnh Chiêu, khả năng người say nặng hơn bình thường, nên lúc Trương Tiểu Oản đỡ được Uông Vĩnh Chiêu say chếnh choáng đi vào phòng tắm, lại cởi quần áo cho hắn thì cả người đã đầy mồ hôi. Nàng bảo Bình bà đi xuống chuẩn bị quần áo, Trương Oản lúc này mới gội đầu cho Uông Vĩnh Chiêu.

Chờ nàng giúp hắn tắm sạch xong Uông Vĩnh Chiêu mới hít sâu một hơi mở bừng mắt nhìn về phía nàng.

“Ngài đứng dậy đi.” Trương Tiểu Oản vội đi ra ngoài mặc áo khoác cho mình sau đó cầm khăn bọc hắn lại. Giúp hắn mặc quần áo rồi đi tới bên giường, lúc này nàng mới vội vàng tắm rửa. Tuy thế Uông Vĩnh Chiêu lại ở trong phòng đập vỡ cái ly, còn quăng sách, động tĩnh lớn đến nỗi bên này nàng cũng nghe thấy.

Trương Tiểu Oản vội vàng quấn mái tóc dài lên đi qua nhìn hắn, thấy hắn đang kéo cổ áo nàng mặc cho hắn ra thì thở dài đi qua nói, “Sao ngài không yêu quý bản thân chút chứ?”

Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, đợi nàng tới gần hắn lập tức ôm chặt lấy nàng ngửi mùi tóc nàng.

“Tóc còn chưa lau đâu, đợi lau khô ngài hẵng ngủ.” Trương Tiểu Oản ngáp một cái, “Trước khi ngài về ta đã nghỉ được một lúc rồi.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu mở miệng nói lời này, giọng vẫn lạnh như băng, nhưng bàn tay ôm nàng có lỏng ra. Một lát sau, hắn nói, “Ta đau đầu thật sự.”

“Uống chút nước ấm nhé.” Trương Tiểu Oản sờ sờ trán hắn, xoa nhẹ vài cái nói.

Bên này Bình bà tử vội vàng rót nước ấm, Trương Tiểu Oản đón lấy đút cho Uông Vĩnh Chiêu uống xong mới quay đầu nói với nàng, “Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vội một ngày, để bà Bảy và bà Tám nghỉ vài ngày.”

“Nô tỳ biết.” Bình bà tử hành lễ rồi lui xuống.

Chờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Trương Tiểu Oản ngồi trên đùi Uông Vĩnh Chiêu cầm khăn lau tóc cho hắn, miệng chậm rãi hỏi, “Ngài nghỉ ngơi trước, sáng mai tỉnh lại mà vẫn đau thì phải mời đại phu tới đây khám và kê đơn cho ngài.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng, duỗi tay sờ sờ cánh tay của nàng, thấy có chút lạnh thì duỗi tay lấy áo choàng lông cáo đặt trên ghế bao lấy cả người nàng. Trương Tiểu Oản cười với hắn, môi khẽ hôn lên trán hắn, không nói gì mà chỉ tiếp tục lau tóc cho hắn.

“Ông ta vẫn muốn cùng ta đối nghịch.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn mặt nàng, hờ hững nói ra câu này.

“Ai?” Trương Tiểu Oản không chút để ý hỏi.

“Hoàng Thượng.”

“Bởi vì kiêng kị ngài sao?”

“Đây là một nguyên nhân.” Uông Vĩnh Chiêu nhắm mắt lại nhàn nhạt nói, “Thứ hai là vì ngươi đã nuôi lớn Thiện Vương, cũng đi theo Uông gia những ngày mưa gió nhưng ngươi vẫn tồn tại.”

“Cái này thì liên quan gì?”

“Hoàng Hậu đã chết, mà ngươi vẫn sống.” Đây là nguyên nhân. Hắn đã suy nghĩ thật lâu mới cẩn thận nghĩ ra vì sao lúc này hoàng đế còn phải đưa mỹ nhân tới cho hắn chứ không phải dùng kế khác buộc hắn vào khuôn khổ. Hoàng đế kiêng kị hắn, không quen nhìn hắn, càng không muốn hắn được vui vẻ.

“Sao lại thế?” Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cười nói, “Ông ấy là vị hoàng thượng chí công vô tư, về tư tình sao lại so đo với ngài được?”

“Ông ta rất cô độc.” Uông Vĩnh Chiêu ôm nàng ngã xuống trên giường, duỗi tay vuốt mái tóc ướt của nàng. Hắn nhìn nàng dù mệt mỏi mà đôi mắt vẫn đen bóng nói tiếp, “Ông ta là hoàng đế, nhưng lại không còn Hoàng Hậu thay ông ta ấm lạnh, đau lòng ông ta, vì thế hoàng đế thực cô độc.”

“Đúng không?” Trương Tiểu Oản ngừng thật lâu mới nói được hai từ này. Nàng
không hỏi Uông Vĩnh Chiêu có phải cũng từng cô độc hay không. Bởi vì nếu không từng cô độc sao hắn hiểu Tĩnh Hoàng đến thế. Nàng cũng không nói nàng chẳng thấy Tĩnh Hoàng đáng thương. Trên đời này nhân quả tuần hoàn, chẳng ai chạy thoát được. Cho dù là Trương Tiểu Oản nàng bởi vì lúc trước tham sống, muốn sinh con ra khỏe mạnh nên cũng vẫn bị vận mệnh thao túng mà phải đi về phía trước đấy thôi.

Hiện giờ đi tới nước này nàng đã chẳng có năng lực thoát ra. Nàng đã mệt mỏi đến độ nghĩ cũng không muốn nghĩ mà chỉ nguyện nghĩ tới những việc khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng. Ngày mai nàng có thể nhìn thấy vợ của Tiểu Lão Hổ, Hoài Mộ và Hoài Nhân sẽ tới thỉnh an nàng. Kể cả Uông Vĩnh Chiêu cũng sẽ vì thể diện của nàng và lộ vài phần nhu hòa với Hoài Thiện và vợ hắn.

Mà xa xôi nơi kinh đô Tĩnh Hoàng có lẽ sẽ vì Uông Vĩnh Chiêu không nghe lời mà tức giận, khả năng sẽ nghĩ ra càng nhiều cách để gây khó khăn cho lão thần này. Cũng có khả năng ông ta sẽ có được mỹ nhân vừa lòng hơn Hoàng Hậu, biết được ấm lạnh, thay ông ta đau lòng. Từ đây tưởng niệm của ông ta với Hoàng Hậu chỉ còn là vài phần đau lòng ngẫu nhiên nghĩ tới.

Đây là vận mệnh, chỉ có thể đi về phía trước, không có đường rút lui, cũng không có gì để hối hận. Ai cũng có mệnh của mình, cho dù là Hoàng Thượng.

Ngày này nghỉ ngơi gần hai canh giờ sau đó Trương Tiểu Oản rời giường rửa mặt uống nước mật nhuận họng rồi mới trang điểm chải chuốt sau đó đánh thức Uông Vĩnh Chiêu.

Kỳ thức lúc nàng rời giường hắn đã nửa tỉnh, lúc này thấy nàng tới gọi thì trợn mắt nhíu mày nói, “Con dâu ngươi có chạy được đâu?”

Trương Tiểu Oản cười khẽ, “Tại mong lâu quá nên có chút sốt ruột, ngài giúp đỡ ta đi, đừng mắng ta nữa.”

Uông Vĩnh Chiêu không kiên nhẫn nhưng vẫn để nàng hầu hạ mặc quần áo xong xuôi. Lúc này Uông Hoài Mộ cùng Uông Hoài Nhân cũng tới. Hoài Nhân vừa thấy Uông Vĩnh Chiêu thì tay nhỏ kia đã duỗi ra tủi thân gọi hắn, “Phụ thân……”

Uông Vĩnh Chiêu vội ôm hắn, Hoài Nhân thấy cha hắn hôm qua cũng không ôm hắn lần nào nên bây giờ vội hung hăng cắn một mồm to lên chóp mũi cha hắn. Thấy cha hắn không kêu đau hắn mới vừa lòng nhếch môi bật cười, đôi tay ôm cổ Uông Vĩnh Chiêu nói, “Cha không đau, để con thổi thổi.”

Dứt lời hắn phùng má thổi một hơi thật to, nước miếng bay đầy mặt Uông Vĩnh Chiêu. Hoài Mộ thấy thế thì lắc đầu nói với Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân, đệ đệ lại chơi xấu.”

Hoài Nhân lúc này thấy cả mặt Uông Vĩnh Chiêu là nước miếng của mình thì khanh khách cười xấu xa. Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt lườm hắn một cái, thấy hắn không sợ chút nào thì khóe miệng cũng nhếch lên.

Trương Tiểu Oản nhanh chóng kéo Uông Vĩnh Chiêu ngồi xuống rồi lau mặt cho hắn sau đó ôm Hoài Nhân đến trong ngực đánh mông hắn mắng, “Con cái đồ trứng thối này, hôm qua nghe nói con nghịch ngợm mà không có ai mắng, hôm nay thỉnh an phụ thân còn phun nước miếng đầy mặt phụ thân, xem ta có đánh con không!”

Dứt lời nàng lại đánh mông hắn vài cái, Hoài Nhân bị đánh hơi đau, miệng ngậm ngón tay giả vờ khóc vài tiếng, sau đó gọi cứu binh, “Phụ thân, Mộ ca ca, Hoài Nhân bị đánh mông đau quá, mẫu thân độc ác đánh Hoài Nhân!”

Trương Tiểu Oản bị hắn làm cho tức điên lên, tức giận nhét người vào tay Bình bà bà rồi nói với bà ta, “Bắt hắn đứng cửa một nén hương, dám nghịch nữa thì lấy gậy đánh!”

Thấy lại phải phạt đứng, Hoài Nhân lập tức vọt tới chỗ cha hắn, tiếc là Trương Tiểu Oản đã có dự kiến trước mà chắn đằng trước Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể để hắn bị kéo ra ngoài cửa đứng phạt.

Ở tiền viện hắn quản con thế nào là việc của hắn nhưng ở hậu viện phụ nhân này muốn phạt con hắn thế nào thì hắn cũng phải chịu.

“Phụ thân hư!” Thấy Uông Vĩnh Chiêu không cứu hắn, Hoài Nhân bị Bình bà tử ôm đi còn tức giận mà trách Uông Vĩnh Chiêu. Lúc này thấy Hoài Mộ lắc đầu nhìn hắn thì hắn lập tức vung nắm tay nhỏ múa may mắng cả anh hắn, “Mộ ca ca cũng hư, đồ trứng thối, để mẫu thân cũng phạt huynh đi.”

Hắn còn nhỏ, lời nói không rõ lắm, Trương Tiểu Oản cẩn thận nghe mới hiểu hắn đang nói cái gì. Sau khi nghe xong nàng bất đắc dĩ nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài còn nói tùy hắn nữa thôi, nếu cứ để mặc cái tính tình này của hắn không dạy thì không biết về sau sẽ thành dạng gì.”

Nói xong nàng kéo Hoài Mộ qua, trìu mến mà vuốt tóc của hắn, “Ít nhiều có con trông hắn, hôm qua mang theo đệ đệ vất vả lắm phải không?”

“Không hề, Hoài Mộ không vất vả.” Uông Hoài Mộ lắc đầu cười nói, “Con chỉ dẫn đệ đệ và vài vị tiên sinh đọc sách nửa ngày, nhưng đệ đệ nghe được một nửa đã ngủ, con chỉ cần trông chừng để hắn đừng đá chăn là được.”

Trương Tiểu Oản nghe thế thì lắc đầu bật cười, lúc này Uông Vĩnh Chiêu đứng ở cạnh cửa nhìn con trai út mặt đầy tức giận nắm chặt nắm đấm nhỏ mà đứng dựa vào tường. Hắn không đành lòng nhưng nghĩ tới phụ nhân kia nghiêm khắc dạy con thì chỉ đành khẽ thở dài, quay đầu về bế Hoài Mộ lên nói với hắn, “Chờ đến tháng giêng phụ thân sẽ mang con vào núi tập đi săn.”

“Thật sự?” Uông Hoài Mộ vừa nghe thế đã kinh ngạc vui vẻ hỏi.

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu gật đầu, Uông Hoài Mộ lập tức ôm cổ hắn thở dài, “Phụ thân thật tốt, ngày ngày đều nhớ tới con.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì chút hờ hững trên mặt hoàn toàn biến mất, ánh mắt hắn ôn nhu nhìn về phía Uông Hoài Mộ, lại vươn tay sờ sờ tóc của hắn. Đây là con hắn, một đứa ngoan ngoãn, một đứa bướng bỉnh, kể cả đứa con cả cũng trí dũng song toàn. Hoàng đế muốn đẩy hắn tới biên cương rồi lại muốn nắm giữ hắn, vậy đừng trách hắn không tuân lệnh.

Có người khôn ngoan nào không biết triều đình to lớn này nhìn qua toàn là quan mới lên, không có ba năm mười năm thì chẳng ai biết được năng lực thế nào. Mà bên dưới thì lại càng mưa gió thất thường, mùa màng khi tốt khi xấu, rốt cuộc triều đình này không chịu nổi một cuộc đại can qua nữa đâu.

Hắn ở nơi biên thùy, chỉ cần Tĩnh Hoàng quá đáng hắn có thể phản, chẳng qua hắn không quá muốn làm hoàng đế mà thôi. Thiện Vương vào kinh, nàng dâu mới cưới của hắn cũng đi theo đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn, mà cũng là thành ý lớn nhất của hắn với hoàng đế.

Thiếp thất hoàng đế cho hắn chắc chắn không thể nhận. Nếu hắn nhận thì sẽ chứng tỏ được thanh danh trung thần, nhưng hoàng đế sẽ không chịu dừng lại tại đó. Ông ta sẽ không ngừng nghỉ nhét người cho hắn, trừ phi Uông Vĩnh Chiêu cũng sống không bằng chết giống ông ta.

Hắn đã không thể lui, nếu hoàng đế bất mãn vậy bọn họ chỉ có một đường, đó chính là đánh nhau. Đến lúc đó can qua nổi lên thì sao, phụ nhân này nói nàng sẽ cùng hắn lội qua hoàng tuyền kia kìa. Còn hai đứa con này của hắn, kể cả đứa con cả kia hắn cũng đều sẽ an bài thỏa đáng. Vạn nhất đến hoàn cảnh kia thì bọn họ sẽ mang theo binh lính và vàng bạc châu báu hắn cho đi tới nơi có thể sinh tồn.

Tốt nhất là hoàng đế đừng có mà bức hắn, thật sự đi tới bước kia, ai tổn thương lớn hơn sẽ không biết được đâu.

Ôm con trai, Uông Vĩnh Chiêu càng cười âm trầm hơn, Trương Tiểu Oản thấy thế thì đi qua ôm Hoài Mộ vào lòng, ngó lơ hung ác trong đáy mắt hắn, làm như không có việc gì mà cười nói với Hoài Mộ ngây thơ không biết gì, “Đợi lát nữa sẽ gặp tẩu tẩu, con có vui không?”

“Con nghe đại ca nói tẩu tử thật là đẹp……” Hoài Mộ đỏ mặt nói, “Chỉ kém mẫu thân một chút, không biết có thật hông.”

Bên kia Thiện Vương cũng đang chuẩn bị rời phòng, Mộc Như Châu khẩn trương mà đứng ở cửa, chờ hắn cùng nàng đi qua chỗ mẹ chồng. Uông Hoài Thiện chọn tới chọn lui mấy hộp đá quý mới lấy hai hộp vừa ý giao cho Binh Tiểu Cửu nói, “Tiểu Cửu ca, lấy hai hộp này đi, ngài giúp ta cầm.”

Binh Tiểu Cửu cười hì hì cầm lấy hai cái hộp đi ra ngoài. Lúc này Uông Hoài Thiện mới trở lại bên cạnh Mộc Như Châu, cúi người cười nói với nàng, “Để nàng chờ lâu rồi hả?”

Mộc Như Châu liên tục lắc đầu, khẩn trương đến nói không ra lời. Thấy đôi mắt nàng có chút sốt ruột, Uông Hoài Thiện vươn tay ôm ôm nàng ta, lại vỗ vỗ lưng yêu thương mà nói, “Chớ có sợ mẫu thân, nàng là mẫu thân tốt, chắc chắn sẽ yêu thương nàng giống như ta.”

Mộc Như Châu nghe được lời này thì khẩn trương cười cười, cẩn thận nuốt nuốt nước miếng mới nói, “Không phải ta sợ mẫu thân, mà là……”

Uông Hoài Thiện lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ cười nói, “Sợ phụ thân đại nhân sao?”

Mộc Như Châu vừa nghe đã cúi đầu.

“Chắc là nàng nghe được ai nói phụ thân đại nhân không thích ta phải không?” Uông Hoài Thiện xoa vai nàng ta.

“Không có.” Mộc Như Châu lắc đầu nói.

“Nhất định là đám ca ca của ta lén nói với nàng.” Uông Hoài Thiện không để bụng cười nói, “Bọn họ đều thích nói bậy, không cần tin.”

Mộc Như Châu nghe vậy thì gật đầu, không nói rằng tin này là bà ngoại báo cho nàng ta biết. Bà ngoại nói, ở trong đêm tối nhìn lại, nam chủ nhân của Uông gia có một đôi mắt như ma quỷ giết người, bên trong không có chút tình cảm nào. Nàng không thể không lo lắng cho vị phu quân không được yêu thương của mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện