Trên đường Uông Hoài Nhân rúc trong ngực Trương Tiểu Oản, bắt đầu mở miệng tấn công nàng. Lúc này hắn thỏ thẻ nói với nàng, “Hoài Nhân sẽ nghe lời.”
“Hử?” Trương Tiểu Oản cười nhìn hắn, giọng hoài nghi.
“Mẫu thân đừng đánh mông nhé, nhé!” Uông Hoài Nhân làm nũng nói, thậm chí để mê hoặc mẹ hắn nên hắn còn hôn nàng một miếng.
“Con mà không nghe lời thì vẫn phải đánh.” Trương Tiểu Oản không hề dao động, nàng chậm rãi nói với hắn, “Không nghe lời, không chịu học thì phải đánh. Hôm nay mẫu thân chỉ đánh mông, phạt con đứng dựa tường, ngày mai mà không nghe lời thì sẽ để con ngủ một mình, không cho Mộ ca ca ngủ với con nữa, để con ngủ một mình trong phòng.”
Uông Hoài Nhân vừa nghe thế thì trừng mắt thật lớn, vung tay lên muốn đánh Trương Tiểu Oản, nhưng nhìn gương mặt tươi cười của nàng, hắn lại ôm chặt lấy cổ nàng, ở trong ngực nàng cọ tới cọ lui, bộ dạng phiền não cực kỳ.
Uông Hoài Mộ được Uông Vĩnh Chiêu nắm tay lập tức than dài, buông tay cha hắn ra duỗi tay với Trương Tiểu Oản nói, “Mẫu thân để con ôm Hoài Nhân thôi.”
Hoài Nhân nghe được hắn nói thì lập tức xoay người duỗi tay với hắn. Hoài Mộ dùng sức ôm lấy hắn rồi để hắn xuống đất tự đi. Hai anh em nắm tay nhau, đầu chụm lại nhỏ giọng nói, “Đệ phải nghe lời biết không? Buổi tối Mộ ca ca sẽ mang đệ tới tìm đại ca xin kẹo ăn.”
“Vâng, Hoài Nhân nghe lời.” Uông Hoài Nhân vừa nghe đã há miệng ra cười, lấy tay móc quả mơ đang ngậm trong mồm ra cắn một nửa còn một nửa nhét vào miệng anh hắn, cực kỳ lấy lòng. Uông Hoài Mộ nuốt nửa quả mơ chua ngọt xuống, lắc lắc đầu giống như bất lực, tay dắt em trai đi bên cạnh cha.
Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu nhìn về phía bọn họ, thấy đôi tay tuyết trắng bụ bẫm của hai anh em đang nắm chặt lấy nhau, hai đứa nhỏ cũng nhau đi về phía trước thì trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu. Lúc này Trương Tiểu Oản đi tới bên cạnh hắn nhẹ khoác tay rồi nhẹ giọng nói với Bình bà.
Lúc này Đại Trọng từ một khác đầu đi tới, sau khi thỉnh an hắn vừa đi vừa báo, “Láo thái gia, lão phu nhân đều ngồi ở nhà chính, cữu lão gia cũng đều tới đủ rồi, đang chờ mọi người qua.”
“Sớm như vậy sao?” Bình bà cười hỏi, “Phu nhân không phải nói có thể muộn một chút sao?”
“Lão thái gia cùng lão phu nhân sáng sớm đã dậy……” Đại Trọng cười nói, “Bọn họ nói là muốn gặp cháu dâu sớm nên vội đi qua.”
“Thật là làm khó lão nhân gia.” Bình bà cười nói.
“Còn không phải sao.” Đại Trọng phụ họa.
“Thân thể phụ thân ngươi đỡ chưa?” Trương Tiểu Oản hơi mỉm cười hỏi.
Đại Trọng vội khom lưng đáp, “Đã tốt hơn, nghe ngài dặn dò nên buổi sáng phụ thân tiểu nhân chỉ nghỉ ngơi, buổi chiều mới qua thỉnh an lão gia và ngài cùng Thiện Vương.”
“Ai, không vội.” Trương Tiểu Oản cũng biết Thính quản gia là mệt quá mà bệnh, “Hôm nay không cần tới cũng được, tóm lại mấy ngày nay Đại công tử đều ở nhà, chờ ông ấy khỏe hơn thì đi thỉnh an cũng không vội.”
“Ai, cái này……” Đại Trọng có chút do dự.
Trương Tiểu Oản phất tay với hắn rồi quay đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu, thấy thế Uông Vĩnh Chiêu cũng nhàn nhạt nói với Đại Trọng, “Bảo ông ấy nghỉ ngơi, đại phu kê đơn thuốc, nếu không có thuốc thì tới chỗ phu nhân lấy.”
“Đều có,” Đại Trọng cúi đầu thấp giọng nói, “Cũng nhờ ngài và phu nhân lo lắng, trước hai ngày phu nhân còn tặng phụ thân hai cây sâm dài và hai cây sâm ngắn tới, và cả một lọ bảo sinh hoàn.”
“Ừ, đừng tiết kiệm.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu.
Đại Trọng lập tức lui xuống, nửa chạy vội vào nhà chính chuẩn bị trước. Trong phủ có không ít quản sự nhưng phu nhân coi trọng cha con họ, mọi việc đều để họ quản lý, các quản sự khác cũng phải hỏi qua bọn họ mới được làm việc. Hiện nay phụ thân hắn ốm đau trên giường, hôm nay trong phủ mọi việc lớn bé đều đến tay hắn, tự nhiên là hắn phải vội đông chạy tây, chỉ mong có thêm thời gian để làm.
“Bái kiến đại nhân.”
“Bái kiến tỷ phu đại nhân.”
Uông Vĩnh Chiêu mang theo Trương Tiểu Oản cùng hai đứa con trai đi vào, mấy người Trương gia lập tức đứng lên, Triệu Đại Cường cũng thế. Xưng hô của anh em họ Trương và Triệu Đại Cường khác nhau nhưng Uông Vĩnh Chiêu cũng chẳng thèm nhìn bọn họ một cái, trên khuôn mặt lãnh khốc uy nghiêm kia không có chút cảm xúc. Mũi hắn chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng coi như đáp lời sau đó đi nhanh về phía trước.
Bên kia ba anh em Uông Vĩnh An cũng đứng lên chắp tay nói, “Đại ca.”
“Ừ.” Lần này Uông Vĩnh Chiêu quét mắt nhìn bọn họ một cái.
Trường hợp này nữ nhân không được quyền tự tiện mở miệng, lúc này Uông Đỗ thị và Uông Thân thị hành đủ lễ với hai vợ chồng Uông Vĩnh Chiêu rồi lui xuống. Bên kia vợ Tiểu Bảo và Tiểu Đệ thế mới biết vừa nãy mình làm là nửa lễ, bây giờ bọn họ làm mới là đủ lễ.
Trương Tiểu Muội bởi vậy mà xấu hổ đến mặt đều đỏ lên, đang muốn nghiêng đầu nhẹ giọng nói với chị dâu cả, trách các bà tử sao dạy lễ không nói. Nhưng lúc này vợ Tiểu Bảo đã liếc mạnh nàng một cái, ngăn nàng ta mở mồm.
Lúc này Trương Tiểu Muội mới nhớ tới trong trường hợp này nàng ta không được nói chuyện. Nàng ta không cho là đúng mà bĩu môi nhưng lúc này vợ Tiểu Đệ lại nhìn qua lolắng nên nàng ta mới không mở miệng nữa.
Tất nhiên những điều này Trương Tiểu Oản không thấy được. Uông Vĩnh Chiêu mang theo nàng hành lễ với vợ chồng Trương A Phúc, lúc này nàng mới mở miệng cùng tiếng của thôn Ngô Đồng cười nói, “Phụ thân, mẫu thân sáng sớm đã dậy vậy đã dùng đồ ăn sáng chưa?”
Lúc này Lưu Tam Nương vẫn đang nhìn bộ dạng nũng nịu của Hoài Nhân trước mặt. Khuôn mặt phấn nộn nho nhỏ của hắn bà thấy cực kỳ giống con trai cả lúc còn nhỏ. Bà mới thấy đứa cháu ngoại này hai lần, cũng muốn ôm hắn một cái nhưng bên người hai anh em luôn có bà tử và hộ vệ. Bà chỉ dám nhìn một chút rồi bọn chúng đã bị ôm đi, lúc này nhìn thấy hắn ở khoảng cách gần thế này bà không nhịn được vươn tay nói, “Cho bà ngoại bế một cái nhé?”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì ôm Hoài Nhân cho bà bế, lại nhẹ giọng nói, “Hắn là cháu ngoại ngài, thích bế thì bế thôi.”
“Ai, ai.” Lưu Tam Nương đáp lời, lại ôm Hoài Nhân vào ngực. Lúc Trương Tiểu Oản cúi người tới gần thì thấy khóe mắt bà ướt át, ánh mắt lão nhân ảm đạm, hình như có hoài niệm.
“Hắn và đại cữu cữu của hắn cực kỳ giống nhau, chỉ là hắn trắng nõn hơn nhiều, đôi mắt cũng có thần hơn, còn cái khác thì quả là giống nhau.” Lưu Tam Nương thấp giọng nói, tiếng rất nhỏ, nếu không phải Trương Tiểu Oản nghe được cẩn thận thì cũng sẽ bỏ qua những lời này.
Trương Tiểu Oản nhẹ “Vâng” một tiếng sau đó cười nói, “Vậy ngài ôm hắn nhiều hơn đi.”
Hoài Nhân bị lão nhân ôm ngồi trên đầu gối thì tò mò nhìn bà, lại nhìn Trương Tiểu Oản, thấy mẹ hắn đang cười, lại nhẹ giọng bảo hắn gọi bà ngoại thì hắn cũng quay đầu nói với Lưu Tam Nương, “Bà ngoại, Hoài Nhân ngoan, để ngài ôm nhé.”
Nói xong hắn còn chu miệng lên, ý bảo Lưu Tam Nương có thể hôn hắn. Lưu Tam Nương sinh hai đứa con trai, hai đứa con gái nhưng chưa cừng đứa nào thân mật thế này. Lúc này bà nhất thời luống cuống cầu cứu nhìn Trương Tiểu Oản.
Trương A Phúc đang đang cầm tay Hoài Mộ cũng thật là khẩn trương mà nhìn chằm chằm tiểu Hoài Nhân, tựa như cảm thấy không biết pahỉ làm thế nào mới phải.
“Con hôn bà ngoại đi, đồ trứng lười.” Trương Tiểu Oản cười, nhẹ nhéo nhéo mặt nhỏ của hắn, Hoài Nhân bị nàng chỉ trích thì chỉ có thể cần mẫn tới gần Lưu Tam Nương, hôn cái bẹp một cái lên mặt bà.
“Còn có ông ngoại.” Thấy Trương A Phúc mỏi mắt trông mong nhìn hắn, Trương Tiểu Oản nhắc nhở Uông Hoài Nhân.
Uông Hoài Nhân “A” một tiếng, nhờ Trương Tiểu Oản đỡ hắn mà hắn bò qua đầu gối Lưu Tam Nương sauđó hôn cái bẹp lên mặt Trương A Phúc, sau đó dừng lại thử gọi một tiếng, “Ông ngoại.”
Trương A Phúc “Ai” mà kêu một tiếng, nhất thời cười đến đôi mắt híp hết lại, cũng lộ ra hàm răng cửa rụng vài cái, cực kỳ từ ái.
“Tam công tử cực kỳ thông minh, cũng thân thiết với nhị lão.” Lúc này Bình bà duỗi tay qua bế Hoài Nhân lên, mà Trương Tiểu Oản cũng về tới vị trí của mình, ngồi bên người Uông Vĩnh Chiêu đã sớm ngồi ổn, mắt thì cười nhìn cha mẹ mình bên này.
Trong nhà chính lúc này bày biện khác ngày thường một chút, bởi vì có nhị lão mà chủ vị lúc này hơi chật một chút, để hai lão nhân cũng ngồi trên. Lúc này, Uông Vĩnh Chiêu cùng Trương Tiểu Oản ngồi một bên, vợ chồng Trương thị ngồi một bên. Hoài Nhân được ôm lấy, Hoài Mộ thì đứng sát bên người mẹ tò mò nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này bên ngoài có tiếng thông báo càng ngày càng gần, hộ vệ hô vang: Thiện Vương và Thiện Vương Phi tới rồi……
Tiếng hô một đường truyền vào tai, lúc này bà Bảy và bà Tám cũng có chút vội vàng đi vào trong phòng thỉnh an Uông Vĩnh Chiêu và Trương Tiểu Oản, lại làm lễ với mọi người sau đó đứng phía sau Trương Tiểu Oản, chờ người con dâu đầu tiên của phu nhân nhà bọn họ.
Các nàng mới đứng yên thì cạnh cửa đã vang lên tiếng cười của Hoài Thiện, “Quay đầu lại nếu nàng được quà tốt thì chớ có giấu riêng, nhất định phải phân cho vi phu một chút.” Dứt lời đã thấy Thiện Vương oai hùng mang theo một nữ tử ngũ quan tú lệ đi tới.
“Đại cữu cữu, đại cữu mẫu, Nhị cữu cữu, nhị cữu mẫu……” Thiện Vương một đường chắp tay đi tới, trên mặt là nụ cười giảo hoạt, “Nhị thúc, nhị thẩm, tam thúc, tam thẩm, tứ thúc, a, tứ thúc, sao tứ thẩm không tới vậy? Tứ thẩm hẳn có quà gặp mặt cho nàng dâu của cháu, ngài đừng có giấu, cháu không cho đâu……”
Uông Vĩnh Trọng nghe vậy thì dở khóc dở cười, “Nhất định không thiếu được.”
Uông Hoài Thiện cười ha ha một tiếng, lập tức liếc mắt nhìn chú hắn mọt cái. Sau đó hắn nhìn về phía Trương Tiểu Oản, nhìn thấy khóe miệng nàng nhếch lên, hắn vội đi qua quỳ trước mặt nàng, ôm Hoài Nhân trong ngực nàng đến ngồi trên đùi mình, vẻ mặt đứng đắn mà hỏi nàng, “Ngài xem nàng dâu của con có tốt không?”
Một đời này Trương Tiểu Oản lần đầu tiên biết được cười đến không khép miệng được là tư vị gì, lúc này nàng đón nhận ánh mắt cẩn thận của con dâu thì nhẹ gật đầu sau đó mới cười mắng Uông Hoài Thiện, “Hôm nay là đại hỉ mà con cũng không quên nghịch ngợm.”
Mới đó mà đã 20 năm, con nàng cuối cùng cũng trưởng thành, về sau hắn có nhà của hắn, có con của hắn. Có lẽ hắn sẽ biết đời này nhiều điều không như ý, nhưng tuyệt đối không quá tệ. Thời gian thật là trôi qua cực nhanh.
“Lại đây đi……” Nhìn con dâu lúc này cẩn thận quỳ xuống phía sau Hoài Thiện, Trương Tiểu Oản ôn nhu nói với nàng.
Mộc Như Châu quỳ đến gần nàng, đầu tiên là dập đầu với Uông Vĩnh Chiêu, nhỏ giọng nói, “Con dâu Mộc thị bái kiến công công.”
Sau đó nàng ta mới dập đầu cho Trương Tiểu Oản sau đó ngẩng đầu đỏ mặt cười nói với nàng, “Con dâu Mộc thị thỉnh an bà bà, ngài cát tường.”
Trương Tiểu Oản duỗi tay về phía nàng ta, nắm lấy bàn tay có vết chai mỏng kia thì tươi cười càng sâu hơn, “Tiếng phổ thông nói tốt lắm, trước kia con có học qua chưa?”
“Chưa từng, con mới học.” Mộc Như Châu bị nàng nắm tay, lại nhìn đôi mắt ôn nhu sáng láng của nàng thì trong lòng khẩn trương hơn, nhưng lại vô cớ nói lời trong lòng.
“Bộ dáng rất tốt, lại là người thông tuệ, khó trách Hoài Thiện thích con.” Trương Tiểu Oản cười nói, buông lỏng tay nàng ta, sau đó đánh Hoài Thiện lúc này đang đùa với Hoài Nhân trong ngực, miệng giả vờ tức giận nói, “Ngày này còn không quy củ thế sao? Mau đi dập đầu với phụ thân đại nhân con đi.”
“Ai, ngài đừng đánh con, con đi ngay đây.” Hoài Thiện cười than, Hoài Nhân ngồi trên đầu gối hắn thấy hắn bị mẹ đánh thì lập tức cười khanh khách, tay nhỏ còn múa may trợ uy.
“Quả thật tên vô lại.” Hoài Thiện mới vừa bị Hoài Nhân cắn ngón tay nhịn không được cười mắng, sau đó mang theo hắn quỳ hai bước, cười hì hì với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Phụ thân, ngài xem tiểu đệ đệ căn bản không phân rõ chúng ta. Con và ngài đánh cuộc hai vò rượu, chỉ cần ngài không ở đây thì hắn nhất định sẽ nhận sai người.”
Hắn vừa nói xong thì Hoài Nhân đã bò đến trên đầu gối Uông Vĩnh Chiêu, miệng gọi to, “Phụ thân, phụ thân……” Hoài Thiện vừa nghe thế thì mặt đã suy sụp, “Quả thật là đồ trứng thối!”
Uông Vĩnh Chiêu vốn mắt lạnh trừng hắn nhưng lúc này khóe miệng lại nhếch lên cười, bế Hoài Nhân lên, ôm hắn ngồi trên đùi mình.
Lúc này Trương Tiểu Oản thấy Uông Hoài Thiện còn không quy củ thì duỗi tay qua đánh hắn một cái quát, “Mau mau hành lễ.”
Thấy hắn lại bị đánh, Hoài Nhân vỗ tay nhỏ cười một tràng “Ha ha ha” cực kỳ sung sướng khiến mọi người ngồi ở đó đều nhếch miệng. Kể cả Mộc Như Châu cũng buồn cười nhìn chồng mình bị mẹ chồng mắng vì nghịch ngợm.
Bộ dạng hắn như vậy nàng từng thấy hắn lộ ra trước mặt những người anh em của mình. Ai ngờ trước mặt cha mẹ hắn cũng thế, giống như một đứa nhỏ không lớn, vô tư vô lự, hoàn toàn khác với bộ dáng Thiện Vương dũng mãnh quả cảm trên chiến trường, nhưng lại không hề đột ngột. Hắn thật giống như có thể khiến mọi người cười vui, ai cũng muốn tới gần hắn.
Lúc này, nghe thấy tiếng cười khẽ vui sướng trong phòng Mộc Như Châu mới chân chính thở dài nhẹ nhõm trong lòng.
Lời đồn đại không giống nhau, kể cả lời bà ngoại nói cũng không quá giống. người cha giống hắn cực kỳ kia chỉ uy nghiêm lạnh nhạt hơn hắn một chút, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng có thể thấy ông ta cũng không ghét Uông Hoài Thiện.
“Kính trà bãi.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt mở miệng.
“Vâng.”
Lúc này Uông Hoài Thiện mới dẫn Mộc Như Châu kính trà. Uông Vĩnh Chiêu tiếp trà rồi thì để Giang Tiểu Sơn mang một đến một cái hộp che lụa đỏ tặng cho đôi tân nhân rồi uống trà. Trương Tiểu Oản cũng nhận trà trong tay Mộc Như Châu, uống một ngụm sau đó giao cho nàng ta cái hộp gỗ tinh xảo Bình bà cầm rồi mỉm cười nói, “Về sau gọi mẫu thân thôi.”
Mộc Như Châu đỏ mặt đáp “Vâng”.
“Con còn chưa dập đầu với ngài đâu.” Uông Hoài Thiện lúc này lại cười hắc hắc với Uông Vĩnh Chiêu, dập đầu một cái rồi duỗi tay ra với hắn nói, “Ngài cho ta lại ôm tiểu tử này một cái, đã mấy ngày nay ta vội vàng cưới vợ về Uông gia nên chưa từng được ôm hắn mấy.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì thật sự nhịn không được cười mắng, “Đừng làm bậy nữa, mang con dâu ta đi gặp ông bà ngoại, cùng thúc thúc, thẩm thẩm, cữu cữu đi. Chưa dâng trà xong con còn dám xằng bậy thì chờ xem phụ thân còn có tẩn con không!”
Uông Hoài Thiện cười ha ha vài tiếng, gãi gãi đầu khôi hài nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Thế con đứng lên được chưa?”
Thấy hắn lúc này còn không quy củ, Uông Vĩnh Chiêu mắt lạnh liếc hắn một cái, bất động như núi mà nhẹ gật đầu. Lúc này Uông Hoài Thiện mới đứng dậy, Mộc Như Châu thấy thế cũng vội dập đầu với Uông Vĩnh Chiêu sau đó cuống quít lấy quà trong tay bà ngoại tặng cho Trương Tiểu Oản, nhẹ giọng nói, “Đây là lễ của ngài và phụ thân đại nhân, ngài đừng ghét bỏ.”
“Không đâu.” Trương Tiểu Oản vỗ nhẹ tay nàng, mỉm cười nói, “Đi gặp người trong nhà đi.”
Mộc Như Châu càng đỏ mặt hơn, cúi đầu đi theo phía sau Uông Hoài Thiện. Lúc này hắn đã xốc bào lên quỳ xuống trước mặt vợ chồng Trương thị, “Cháu ngoại Hoài Thiện mang nàng dâu dập đầu thỉnh an hai vị lão nhân gia.”
Hắn nói chính là giọng của thôn Ngô Đồng, Mộc Như Châu cũng đã được hắn dặn dò, nên lập tức quỳ xuống dập đầu với hắn.
“Ai, không được.” Trương A Phúc vội vàng đứng dậy đi dìu hắn.
“Có gì không được.” Uông Hoài Thiện cười hắc hắc, nửa đứng lên, đỡ cả Mộc Như Châu lên.
Lưu Tam Nương thấy thế thì lấy quà đã sớm chuẩn bị ra, không nói một lời mà nhét vào tay cháu dâu. Mộc Như Châu cười xinh đẹp với bà nói, “Tạ ơn bà ngoại.”
Lưu Tam Nương nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng ta thì giật mình, lại kéo vòng ngọc trên tay mình xuống, đôi mắt nhìn về phía con gái cả, thấy nàng gật đầu mới kéo tay Mộc Như Châu qua đeo lên cổ tay cho nàng ta, trong miệng nhắc mãi, “Phải sinh nhiều con nhiều cháu, phải đối tốt với Hoài Thiện, hắn thiện lương, chớ tổn thương hắn. Kiếp sau cháu sẽ được phúc báo.”
Mộc Như Châu không hiểu lời nàng nói cho lắm nên chỉ nhìn và nghe nàng nói từng câu sau đó mỉm cười nhẹ nhún gối đáp một tiếng “Vâng”, cử chỉ tự nhiên hào phóng, lại thật khéo léo.
Lúc này nàng ta cầm chén trà lên, quỳ xuống dâng trà cho nhị lão.
“Ông ngoại……”
“Bà ngoại……”
Sau khi dâng trà cho nhị lão thì đến ba anh em Uông gia, cuối cùng tới ba anh em Trương gia, sau đó là lão nhân trong phủ. Đến cuối cùng mặt Mộc Như Châu đã cười đến cứng lại, tặng đi không ít vật mà nhận về cũng không kém.
Chờ dâng trà xong, Hoài Thiện dẫn vợ mình đi thỉnh an Mạnh tiên sinh, Trương Tiểu Oản thì bảo mọi người về nghỉ ngơi một hồi, tới bữa trưa sẽ ăn cùng nhau. Hoài Mộ và Hoài Nhân được đại ca cho một hộp đá quý rồi được bà Bảy và bà Tám đón sang một bên chơi. Ở gian ngoài Bình bà đưa trà lên cho Uông Vĩnh Chiêu và Trương Tiểu Oản sau đó ngồi xuống phía dưới nói với Trương Tiểu Oản, “Vị bà ngoại kia ngài nhìn thấy chưa?”
“Ừ.” Trương Tiểu Oản uống ngụm trà, đạm mạc nói, “Nghe ngươi nói bà ta không biết nói tiếng phổ thông phải không?”
“Hẳn là không, dù nghe hiểu chắc cũng chỉ một hai câu.”
“Vậy ánh mắt bà ta thật tốt.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói, “Nên quỳ với ai, không quỳ với ai ta thấy bà ta còn nhắc nhở Mộc Như Châu vài câu?”
Bình bà tử vẫn luôn bưng trà cho Mộc Như Châu đồng ý đáp, “Vâng.”
Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ rồilại nhìn Uông Vĩnh Chiêu hỏi, “Ngài thấy sao?”
“Việc của phụ nhân ngươi nhìn mà làm.” Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái sau đó mở phong thư Giang Tiểu Sơn mới mang tới ra nhìn.
Trương Tiểu Oản quay đầu lại nói với Bình bà tử, “Ngươi giúp ta ngẫm lại xem ta có nên dạy đứa con dâu này không?” Hoài Thiện là con nàng, nàng có thể nói cái gì mình thích nhưng con dâu rốt cuộc không phải con đẻ, cho dù nàng yêu thương con dâu nhưng người ta có cảm kích hay không lại là chuyện khác.
Nàng nhìn con dâu mình thì thấy nàng kia là người có chủ ý cực lớn. Rốt cuộc, vẫn cách một tầng da, hơn nữa cách hành sự của mỗi người lại khác nhau. Nàng dạy không chính xác, cũng chưa chắc những gì nàng dạy đã hữu dụng và được con dâu thích.
“Nàng là người có chủ ý.” Bình bà tử suy nghĩ một chút mới nói, “Ngài đánh giá thêm nhiều ngày, xem có nên dạy hay không.”
Trương Tiểu Oản gật đầu, thở dài, “Phải, nhìn xem rồi tính.”
Con dâu thoạt nhìn rất khẩn trương, nhưng một canh giờ ở nhà chính nàng ta đã bình tĩnh lại. Trương Tiểu Oản nghĩ con nàng quả thực đã tìm được một nàng dâu khác với tiểu thư khuê các của Đại Phượng triều.
Một đầu khác nàng cũng ẩn ẩn cảm thấy Hoài Thiện không muốn nàng dạy con dâu mình. Hắn nói cái gì nàng kia cần biết thì sẽ tự biết, về sau đi kinh đô nàng ta cũng sẽ tự bảo hộ được bản thân. Ngụ ý của hắn chính là hắn cảm thấy Mộc Như Châu rất mạnh.
Trương Tiểu Oản ngồi nghĩ nghĩ lại nói, “Mặc kệ dạy hay không, thế cục trong cung, phu nhân nhà ai thế nào là điều quan trọng cần biết. Nhân lúc nhị phu nhân và tam phu nhân đang ở đây, mấy ngày nay phiền các nàng tới với nàng ta để trong lòng nàng ta có tính toán.”
“Ai, ngài vừa lúc cũng chỉ bảo một chút.” Bình bà tử cười nói.
Trương Tiểu Oản cũng nở nụ cười, đảo mắt xem Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày đọc lá thư mới đẩy đẩy cái chén trên bàn nói, “Ngài uống chén trà nóng đi.”
Lần này ăn tết, bởi vì có vài người tới chúc mừng đuổi không về nên Trương Tiểu Oản cũng để những người này tụ trong phủ đêm giao thừa để mừng năm mới.
Trên dưới nửa tháng này người trong phủ đều như bị lột một lớp da. Mỗi ngày Trương Tiểu Oản mỗi ngày đều phải hỏi đến không ít chuyện, chuyện trong kinh nàng để Uông Đỗ thị cùng Uông Thân thị mỗi ngày đều nói chuyện với Mộc Như Châu. Hai chị em dâu tới báo cáo với nàng đều nói Thiện Vương Phi là người có lễ, dịu dàng, lắng nghe lời bọn họ nói một cách nghiêm túc, có cái gì không hiểu thì cũng hỏi rất cẩn thận.
Trương Tiểu Oản rất vui mừng, vốn định giữ Mộc Như Châu ở lâu hơn nhưng bất đắc dĩ là việc trong phủ lại quá nhiều, còn có người nhà phải lo lắng, vì thế nàng không có bao nhiêu thời gian, chỉ có thể để Mộc Như Châu đi theo nói chuyện với các vị thẩm thẩm trước.
Nàng cũng để Bình bà tử đi theo bên người Mộc Như Châu, có gì không đúng thì Bình bà tử và vị bà ngoại kia hẳn là có thể giải quyết.
Lúc này xong việc đáp lễ, nàng lại phải vội chuyện ban thưởng cuối năm cho thuộc hạ của Uông Vĩnh Chiêu. Vừa qua mùng ba tết nàng đã mệt tới mức nói không nên lời. Có hai vị tâm phúc của Uông Vĩnh Chiêu sắp thành thân, mà bọn họ luôn ở Thiết Sa trấn hoặc ở bên ngoài làm việc thay Uông Vĩnh Chiêu nên làm gì có chỗ ở. Trương Tiểu Oản lại gọi quản sự tìm chỗ ở cho bọn họ, nhưng trấn Sa Hà đã không còn tòa nhà trống, vì thế Trương Tiểu Oản quyết tâm phân Đức Dương phủ thành hai, viết khế đất cho bọn họ làm nhà.
Hai người này dù rất cảm kích nhưng không thể gặp được Trương Tiểu Oản lúc này đang bận đến chân không chạm đất. Cuối cùng vào ngày 5 tết bọn họ mới mang theo vợ mình tới bái kiến nàng được. Trương Tiểu Oản lại thưởng cho bọn họ chút vải dệt và thức ăn trở về.
Đoạn thời gian này Trương Tiểu Oản cũng có nói với Uông Vĩnh Chiêu về chuyện muốn mang con dâu bên người để nàng học việc quản gia. Nhưng đêm đó khi nàng lại nói với Uông Vĩnh Chiêu thì lại bị hắn lạnh lùng gạt đi, sau đó hắn nói, “Lúc này ngươi vội vàng việc trong doanh của ta, một nữ nhân ngoại tộc như nàng xen vào làm gì, cẩn thận của ngươi đâu hết rồi?”
“Cài này……”
Xem nàng cười khổ, Uông Vĩnh Chiêu không kiên nhẫn nói, “Nàng là Thiện Vương Phi, ngươi là Uông phu nhân, ngươi còn có thể sống thay nàng chắc?”
“Nói thì nói thế nhưng ta vẫn không yên tâm.” Trương Tiểu Oản thở dài.
“Cứ nhìn thôi, nếu nàng là người tốt thì sau này dạy cũng không muộn.”
Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì quay đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu, sau một lúc lâu thấy hắn thờ ơ mà nhìn lại nàng mới duỗi tay sờ sờ mặt hắn nói, “Giấu ta thôi, trong lòng mọi người có bao nhiêu điều thì cứ giấu ta thôi, một đám đều không thèm nói rõ với ta. Ngày sau chờ ta thật sự thành phụ nhân vô tri thì ta xem các người có phiền ta hay không.”
Uông Vĩnh Chiêu chê cười mà nhếch khóe miệng, “Ngươi quản gia của ngươi cho tốt, chăm sóc con chúng ta là được.”
Ngày 8 tháng giêng năm đó Trương Tiểu Oản vẫn mang con dâu sắp đến kinh đô bên người để nghe Thính quản gia nói về những việc trong phủ. Các bà tử bên người lại dạy những việc phụ nhân cần chú ý, trong ngoài đều dạy hết một lượt.
Ngày 15 tháng giêng năm đó Uông Hoài Thiện cùng một nhà Uông gia và Trương gia cùng nhau về kinh đô. Việc của Trương Tiểu Muội, Uông Hoài Thiện cũng nói sẽ làm theo ý của Trương Tiểu Oản, để nàng đừng lo lắng.
Trương Tiểu Oản Tiễn bọn họ đi, lần này nàng không khóc nữa, chỉ có chút hư không vắng vẻ khi mọi người đi hết. Nhưng rất nhanh việc dạy dỗ Hoài Nhân đã choán hết thời gian của nàng.
Đợi đến tháng tư, hoa xuân nở rực rỡ, Trương Tiểu Oản chờ tin từ trong kinh gửi tới rồi sẽ theo Uông Vĩnh Chiêu mang hai đứa con trai đi thành Thương Châu săn thú. Nhưng khi tin tức tới thì hành trình cũng bị hủy.
Uông Quan Kỳ đã chết.
Uông Hàn thị cũng đã chết.