Bần Gia Nữ

Chương 87


trước sau

Trương Tiểu Oản ngừng hồi lâu mới lau nước mắt kéo người và xe bò vào.

“Phụ thân, mẫu thân, mọi người ăn cơm chưa?” Trương Tiểu Oản lôi kéo tay Tiểu Muội, quay lại hỏi vợ chồng Trương thị.

Lưu Tam Nương vẫn ôm Uông Hoài Thiện rơi nước mắt, lúc này nghe Trương Tiểu Oản hỏi chuyện thì bà nhìn về phía Trương Tiểu Bảo.

Trương Tiểu Bảo hắc hắc cười lắc đầu, cũng không nói lời nào.

“Ta đi nấu cơm……” Trương Tiểu Oản xách váy đi nhanh đến phòng bếp, vừa đi vừa quay đầu nói với Tiểu Lão Hổ, “Hoài Thiện con chơi với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nhé.”

“Đại tỷ, đệ cũng giúp.” Trương Tiểu Bảo cũng đi theo Trương Tiểu Oản, Trương Tiểu Muội cũng muốn đi theo nhưng bị Trương Tiểu Đệ duỗi tay kéo lấy. Hắn tính tình chậm chạp nên lúc này chậm rãi nói với Trương Tiểu Muội, “Muội, đừng đi qua.”

“Vì sao?”

“Đại tỷ và đại ca có chuyện muốn nói.” Trương Tiểu Đệ cười với em gái rồi giải thích. Hắn móc từ trong ngực ra một cái thanh la, đưa cho đứa cháu ngoại trông như tiểu tiên đồng kia rồi ngượng ngùng cười nói, “Có thích không?”

“A?” Tiểu Lão Hổ nhìn cái thanh la mà bọn trẻ rất thích rồi mắt lại đỏ lên, “Đây là cữu cữu cho cháu sao?”

“Ừ, cháu cầm lấy, Đại cữu cữu còn khắc kiếm gỗ cho cháu, còn có giày da hổ và mũ da hổ đều làm cho cháu, nếu thích thì cháu có thể cầm hết.” Trương Tiểu Đệ thấy hắn thích thì tức khắp cười híp hết cả mắt.

“Đều thích vô cùng!” Tiểu Lão Hổ cuống quít lấy cái chiêng nhỏ có khắc thần khí cho trẻ con kia, yêu thích không buông tay mà nhìn ngắm.

*******

Trương Tiểu Oản mạnh mẽ lấy cái nồi lớn đi rửa sau đó mím môi nhìn Trương Tiểu Bảo đang thành thục dùng đá lửa đốt lò. Chờ rửa xong nồi, đang muốn đổ nước thì Trương Tiểu Bảo đang ngồi xổm đã đứng lên nói, “Đại tỷ, để đệ.”

Trương Tiểu Oản không nói chuyện mà chỉ nhìn hắn ra ngoài đổ nước, sau đó đặt nồi sắt lên bếp.

“Đại tỷ, còn muốn làm gì?”

“Đun nước sôi đã.” Trương Tiểu Oản nhìn hắn một cái sau đó xoay người đi hậu viện cầm gạo và thịt cùng ít rau khô tới. Nàng còn đi vào ruộng cắt mấy cây rau về.

Nàng nhanh nhẹn, làm việc lưu loát nên lúc về nước còn chưa sôi. Lúc này Trương Tiểu Oản đã trấn định nỗi lòng, cầm bồn gỗ ngồi xổm trước mặt Tiểu Bảo mà nhặt rau.

“Đại tỷ.” Trương Tiểu Bảo gọi nàng một tiếng sau đó đưa cái ghế mình đang ngồi cho nàng.

“Đệ ngồi mà nhóm lửa.” Trương Tiểu Oản ngắt cuống rau còn dính đất, lại bỏ đồ ăn vào chậu, miệng nhàn nhạt nói.

“Đại tỷ ngồi đi.” Trương Tiểu Bảo vẫn nhún nhường.

Trương Tiểu Oản không nói chuyện mà chỉ quét mắt nhìn hắn một cái. Tuy bọn họ đã gần mười năm không gặp nhưng uy nghiêm của Trương Tiểu Oản ở trong lòng em trai, em gái nàng vẫn còn đó. Trương Tiểu Bảo thấy chị cả trừng mình thì không dám lằng nhằng nữa mà lại lấy ghế ngồi.

“Thê tử của đệ đâu? Sao không mang tới?” Trương Tiểu Oản há miệng hỏi, tay vẫn không ngừng xử lý đồ ăn.

“Không có thê tử.”

“Hiện tại đệ bao nhiêu tuổi rồi?”

“23.”

“Thế sao còn chưa cưới thê tử?”

Trương Tiểu Bảo bị Trương Tiểu Oản nghiêm khắc hỏi một câu này thì đầu lập tức cúi thấp. Lúc này hắn mở miệng nói chuyện nhỏ như muỗi kêu, “Đệ từng đính thân nhưng sau đó cô nương kia không gả nữa.”

“Vì sao không gả?” Trương Tiểu Oản thật sự không còn tâm tình nhặt rau nữa. Nàng dứt khoát buông đồ ăn xuống, thấy hắn vẫn cúi đầu thì nàng lại nghiêm khắc hơn nói, “ngẩng đầu lên nói chuyện.”

Trương Tiểu Bảo chỉ đành ngẩng đầu, biện giải với chị cả đang nghiêm mặt, “Không trách đệ được, lễ hỏi đính thân đã mang qua nhưng mẫu thân nàng nói phải đưa thêm 50 lượng. Nhà chúng ta lấy đâu ra 50 lượng chứ? Thê tử quý giá như thế thì không cưới được!”

Trương Tiểu Oản nghe xong thì nhìn khuôn mặt đã trưởng thành cũng tang thương rất nhiều của Trương Tiểu Bảo. Mũi nàng lại chua xót, mãi một lúc sau nàng mới nói, “Không cưới được người này thì cưới người kia?”

“Hắc hắc.” Nói đến đây Trương Tiểu Bảo không nói mà chỉ hắc hắc cười hai tiếng sau đó lại đi thêm củi.

“Nói đi, vì sao không cưới? Còn có Tiểu Đệ nữa? Hắn cũng 19 rồi còn gì.”

“Thì nhiều việc quá, trong ruộng có quá nhiều việc.” Trương Tiểu Bảo không dám nhìn Trương Tiểu Oản mà chỉ nhìn nhà bếp nói.

Không rỗi rãnh? Trương Tiểu Oản nhìn hắn một cái sau đó đổi phương pháp để hỏi lại, “Sao mọi người lại tới đây?”

“Muốn gặp tỷ thì tới thôi.”

“Nói! Nhiều năm không gặp mà đã học được cách nói dối tỷ rồi hả?” Trương Tiểu Oản lại nghiêm giọng nói.

Trương Tiểu Bảo lại không nhịn được cúi đầu.

“Ngẩng đầu lên nói chuyện cho rõ xem nào.” Trương Tiểu Oản kéo tay hắn, lại cố hòa hoãn mà dùng giọng điệu nhu hòa hơn, “Không được lừa đại tỷ, chuyện trong nhà đều nói hết với ta, nếu không trong lòng ta không có tính toán cũng không biết làm sao.”

“Trong nhà thì, cái kia, ba năm trước trong nhà nhận được tin của cữu cữu nói, nói tỷ sống không tốt lắm……”

“Cữu cữu nói thế nào?”

“Hắc.”

“Ông ta nói làm sao?”

“Thì nói tính tình tỷ quật cường, không được người ta thích, còn……”

Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì không lên tiếng. Thấy Trương Tiểu Bảo trộm nhìn mình, bộ dạng giống như lúc hắn làm sai chuyện gì hoặc nói sai lời gì, nàng cười cười nói, “Tỷ không sao, đệ nói tiếp đi.”

Dứt lời, sắc mặt nàng lại nghiêm túc lại, nhíu mày uy hiếp, “Chuyện gì cũng phải nói rõ ràng không được giấu ta.”

Trương Tiểu Bảo chần chờ một chút rồi mới thấp giọng nói tiếp, “Đệ hỏi Lý chưởng quầy thì ông ấy nói nhà giàu trong kinh thành không dễ chịu, áp lực rất lớn, chi tiêu lại nhiều. Lúc ấy Huyện thái gia không còn làm quan ở huyện chúng ta nữa vì thế đệ mới nhờ một người nghe nói là người của quan gia mang 50 lượng và thư cho tỷ. Qua một chút thời gian hỏi thăm tin tức đệ mới biết kẻ kia là kẻ lừa đảo……”

Nói đến đây Trương Tiểu Bảo đã hoàn toàn không dám ngẩng đầu. Hắn ngừng một lúc, không thấy chị hắn nói gì thì hắn mới lấy hết can đảm tiếp tục nói, “Những ngày đó không nhận được tin của tỷ, cữu cữu bên kia cũng không đưa tin tới. Huyện thái gia cũng không nhờ vả được gì, bọn đệ đến xin gặp ông ta cũng không tiếp, nhờ người hỏi cũng không có tin tức gì. Mẫu thân cũng nằm mộng nói tỷ sắp không sống nổi nữa, người trong nhà cũng vì thế mà không yên. Đệ và Tiểu Đệ thương lượng với nhau để hắn ở nhà làm ruộng, còn đệ theo sư phụ mà Lý chưởng quầy giới thiệu để chạy chân làm ăn buôn bán, nghĩ cách tích cóp tiền bạc tới đây gặp tỷ……”

Nói đến đây Trương Tiểu Bảo ngẩng đầu, mặt cũng tươi cười nói, “Mấy năm nay đệ tích cóp được hai trăm lượng nhét dưới xe bò, đợi lát nữa sẽ đưa cho tỷ.”

“Tiền lúc trước đưa cho ta
rồi nên mới không cưới được cô nương kia phải không?” Trương Tiểu Oản không để ý tới những lời hắn nói phía sau mà chỉ hỏi những lời trước đó.

Trương Tiểu Bảo thấy chị hắn căn bản không để ý đến 200 lượng hắn nói thì nháy mắt đã suy sụp. Hắn không thể làm gì khác ngoài gật đầu, nhưng vẫn biện giải, “Tiền lễ hỏi nên cho thì chúng ta đã cho, là nhà bọn họ muốn nhiều hơn. Sau đó hủy hôn bọn họ cũng không trả lại lễ hỏi cho nhà chúng ta, vẫn là Chu Điền thúc giúp chúng ta đi đòi lại được.”

“Còn gì nữa nói tiếp đi?” Trương Tiểu Oản có chút ngẩn ra, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi.

“Ruộng trong nhà cũng bán hết rồi.” Nói xong câu này Trương Tiểu Bảo lại dịch mông về phía sau giống như sợ bị Trương Tiểu Oản đánh.

“Vì sao lại bán?” Trương Tiểu Oản cảm thấy nàng không ngồi xổm nổi nữa nên dứt khoát đặt mông ngồi trên mặt đất.

“Bán cái này được chút tiền, đệ và Tiểu Đệ chuẩn bị dùng làm tiền vốn ở trong kinh tùy tiện tìm một cửa hàng nhỏ mở tiệm tạp hóa. Chúng ta cần mẫn, không lười biếng, lại biết tính sổ sách nên hẳn là sẽ có thể nuôi phụ thân, mẫu thân và Tiểu Muội đồng thời tích cóp chút tiền cho tỷ dùng. Cho dù không tìm được cửa hàng thì dựa vào sức lực của hai chúng ta hẳn sẽ tìm được việc. Lý chưởng quầy nói trong kinh cũng có nhà cần dùng người, bọn đệ nghĩ ở trong kinh cũng tốt, hẳn sẽ có nhà cần người xây nhà, khuân đá. Cho dù không mở được cửa hàng thì hai huynh đệ cũng sẽ bán sức dốc lòng nuôi cả nhà.” Trương Tiểu Bảo lại bất an mà dịch dịch mông giống như sợ Trương Tiểu Oản trách cứ vậy.

“Cho nên các ngươi cứ thế mà tới?” Trương Tiểu Oản xoa nhẹ mặt rồi chậm rãi đứng lên.

“Đại tỷ……” Trương Tiểu Bảo thấy sắc mặt nàng không đúng thì khẩn trương đứng lên theo.

“Tới thì tới rồi, cứ sống cho tốt là được.” Việc đã đến nước này, trách cứ thì làm được gì? Trương Tiểu Oản giấu mệt mỏi và bất lực trong lòng xuống. Nàng gật đầu với Trương Tiểu Bảo rồi nói, “Nước sồi rồi, ta sẽ đi vo gạp, đệ chỉnh lửa nhỏ lại, xử lý đồ ăn.”

“Đã biết.” Trương Tiểu Bảo thấy nàng không trách cứ, còn dặn mình làm việc thì lập tức vui vẻ ngồi xuống ghế mà xử lý thức ăn.

*******

Lúc người một nhà ăn cơm xong, Trương Tiểu Oản bố trí cho vợ chồng Trương thị và Trương Tiểu Muội, để bọn họ đi nghỉ trước có gì ngày mai lại nói.

Lúc sau Trương Tiểu Oản cũng thấy thịt và bạc bọn họ mang đến. Bạc có hai phần, một phần là 200 lượng tiết kiệm được cho nàng dùng, còn một phần là tiền bán đất khoảng 100 lượng.

“Đi ba tháng trên đường tiêu hết bao nhiêu bạc?” Trương Tiểu Oản hé miệng hỏi.

“Ước chừng hai mươi lượng.” Trương Tiểu Bảo vội nói.

Ước chừng? Trương Tiểu Oản xoa xoa cái đầu đau nhức mà hỏi một câu, “Ăn mỗi màn thầu không hả?”

“Trên đường chúng ta cũng mang theo lương thực, một tháng đầu không mua gì. Sau đó thấy con bò không mang được quá nhiều đồ nên bọn đệ mới bán lương thực, được một lượng bạc dùng để mua màn thầu mang theo ăn. Đệ và Tiểu Đệ cũng mang theo cung tên, ngày thường sẽ vào núi đi dạo, như thế dọc đường cũng có thịt ăn.” Trương Tiểu Bảo quy củ khai hết không dám giấu cái gì.

“Thế thịt này là sao? Mang nhiều như vậy mà sao không ăn bớt đi?”

“Cái này là phụ thân và mẫu thân làm cho tỷ thế nên không được ăn.” Trương Tiểu Bảo lại vội nói.

Trương Tiểu Oản nhìn hắn sau đó quay qua hỏi Trương Tiểu Đệ, “Đệ nói với ta, dọc đường tổng cộng tiêu hết bao nhiêu?”

Trương Tiểu Đệ đau khổ liếc nhìn anh trai hắn sau đó khẩn trương mà bẩm báo với Trương Tiểu Oản, “Thì hình như là hơn mười lượng.”

“Rốt cuộc là mấy lượng?”

“Không đến chín lượng.” Trương Tiểu Đệ cũng vùi đầu xuống, chị cả vẫn giống trước kia, vừa nghiêm khắc vừa khôn khéo, cái gì cũng hiểu, chẳng ai lừa được nàng.

“Một đường đến đây mọi người uống nước lã hả?”

“Có ăn màn thầu.” Thấy anh trai lúc này đã vò đầu bứt tai không dám nói gì, Trương Tiểu Đệ chỉ phải căng da đầu nói một câu này. Nói xong hắn nhớ tới đống thịt đã ăn thì lại nhanh chóng bồi thêm một câu, “Một đường bọn đệ có săn thú, cung ăn không ít thịt đâu.”

“Đệ mau cẩn thận nói rõ xem đã tiêu những cái gì.”

“Một ngày mua 30 cái màn thầu, có chỗ màn thầu đắt, có chỗ rẻ. Có khi 30 đồng có thể mua 35 cái, có khi chỉ được 30 cái. Gặp được chỗ nghỉ chân thì mọi người cũng thuê chỗ nghỉ, nếu chỗ nào đắt quá thì phụ thân và mẫu thân cũng luyến tiếc. Nhưng sợ thân thể họ không chịu được nên ca ca đều bỏ tiền ra thuê cho bọn họ và Tiểu Muội một gian phòng. Cứ thế, tiền cũng, cũng tiết kiệm được ít nhiều……” Nói đến này giọng Trương Tiểu Đệ đã hoàn toàn tắt luôn, không dám nói gì nữa.

Trương Tiểu Oản một tay chống trán, vừa nghe thế thì đã buông đồ trong tay mà xoa cả hai bên thái dương.

Tiểu Lão Hổ ở bên cạnh đáng thương mà nhìn hai người cậu lúc này ngồi nghiêm chỉnh, bị dọa đến lời cũng nói lắp. Hắn đột nhiên cảm thấy khi hắn bướng bỉnh bị mẹ đánh cũng chẳng là cái gì so với thế này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện