Có thân nhân nên Tiểu Lão Hổ có chút đắc ý. Hôm nay trước khi đến học đường hắn càng đi nhanh hơn ngày thường, nhanh chóng chạy đến nhà Đao thúc báo tin cho Đao thúc của hắn. Hắn nói cả nhà ngoại nhà hắn đều tới, tiện thể kheo khoang một trận.
Hắn khua tay múa chân vòng một vòng lớn sau đó nói với Đao thúc của hắn: “Đồ lặt vặt, đồ ăn đồ chơi mọi người cho ta có thể nhét thành hai sọt lớn!”
Hồ Đại Bảo ở bên cạnh nghe được thì nuốt nước miếng cái ực một phát, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lão Hổ ca ca của hắn được hai sọt đồ ăn và đồ chơi, trong mắt là tràn ngập hâm mộ.
Hồ Cửu Đao nghe được thì cũng tán thưởng, “Nhiều thế cơ à? Chắc là vì mọi người thích cháu lắm nên mới cho nhiều như thế.”
“Chính là vậy! Mọi người rất là thích cháu, buổi sáng hôm nay là ngoại tổ mẫu đi giàu cho cháu. Bà còn làm giày mới cho cháu, nhưng mẫu thân bảo không được đi ngay mà chờ mấy ngày nữa mứoi được đi đến đây cho mọi người xem.” Uông Hoài Thiện lúc này giơ giơ chân lên, đặc biệt cho mọi người xem giày hôm nay bà ngoại hắn đi cho hắn, cằm Tiểu Lão Hổ cứ gọi là hếch hết cả lên, bộ dáng đắc chí cực kỳ. Hắn còn không quên khoe tiếp, “Đại cữu cữu sáng nay còn đưa cháu đi tới tận chỗ rẽ vào thôn, nhìn cháu đi thật xa mới về! Tiểu cữu cữu còn nói sau khi tan học sẽ tới cửa thị trấn đón cháu về ăn cơm.”
Hiện giờ hắn không chỉ có mẹ mà còn có cậu đưa hắn đi học đường, rồi có người đón hắn về nhà!
Cái này phải nói là lợi hại hơn nhiều so với Hồ Côn chỉ được cha đón một lần duy nhất mà đã được mọi người hâm mộ.
Tiểu Lão Hổ khoe khoang xong thì sốt ruột chạy đến học đường khoe khoang với tiên sinh và đám anh em cảu mình. Lúc này hắn vội nhét một miếng kẹo vào mồm Đại Bảo sau đó ngồm xổm xuống thét to, “Đại Bảo, mau đi thôi, Lão Hổ ca ca cõng đệ đi học đường nào.”
Hắn đi rồi Hồ Cửu Đao xoay người đi đến nhà chính, há mồm gọi vợ mình lúc này không biết đang ở đâu, “Nương tử, nương tử, nhà mẹ đẻ của Uông nương tử tới, chúng ta mau mang chút quà sang đó.”
Lúc này Hồ nương tử đã ôm một rổ trứng gà đi tới vẫy tay với hắn nói, “Mau tới đếm xem có đủ 30 hay không, nếu không đủ ta lại đi Thẩm gia mượn.”
Hồ Cửu Đao mới vừa cho lợn ăn vội xoa xoa bàn tay vẫn dính cơm heo lên miếng vải rồi mới đi lại đếm nói, “Thiếu sáu cái.”
“Thế để ta đi mượn, chàng mau đi ra chỗ khoai với củ cải nhổ một sọt về đây, lát nữa cũng cõng qua luôn.” Dứt lời này Hồ nương tử vội vàng đi mượn trứng gà.
*******
Buổi sáng hôm nay Trương Tiểu Oản đi vào trong trấn cắt vải, vừa về đến nhà đã thấy vợ chồng Hồ Cửu Đao cõng một đống đồ tới. Trương Tiểu Oản vừa thấy một sọt đồ ăn thì hơi giật mình hỏi, “Đây là làm cái gì?”
“Nghe nói nhà mẹ đẻ của tỷ đến nên Cửu Đao và muội tới đưa chút đồ ăn.” Hồ nương tử đặt rổ trừng gà trong tay xuống, mặt mày hớn hở lôi kéo tay Trương Tiểu Muội lúc này đang đứng bên cạnh Trương Tiểu Oản, “Đây là vị muội muội nào? Nhìn đúng là thanh tú.”
Trương Tiểu Muội không quá hiểu lời nàng nói nhưng nghe khẩu khí thì thấy là người hiền lành vì thế cũng nở nụ cười thật tươi với vị đại tẩu này.
“Đây là muội muội ta, gọi là Trương Tiểu Muội. Nàng không hiểu tiếng kinh thành lắm nên chắc phải một thời gian nữa mới hiểu được……” Trương Tiểu Oản khẽ mỉm cười, lúc này Tiểu Bảo và Tiểu Đệ cũng đi tới. Trương Tiểu Oản vội vàng giới thiệu bọn họ với vợ chồng Hồ Cửu Đao.
Người hai bên có chút không thông hiểu nhau nói gì nhưng tưoi cười vốn luôn là phương thức giao tiếp tốt nhất giữa người với người. Đặc biệt là Trương Tiểu Bảo đã ở bên ngoài rèn luyện nên dù hắn không hiểu tiếng phổ thông cho lắm thì vẫn nghe hiểu. Cho nên hắn xoắn đầu lưỡi nói thứ tiếng phổ thông kỳ dị, mặt mang tươi cười nhiệt tình giao lưu với Hồ Cửu Đao. Không đến một lúc hắn và Hồ Cửu Đao đã quen thuộc. Không đến một hồi hắn mang theo Tiểu Đệ cùng Hồ Cửu Đao nói nói cười cười mang cái sọt vào trong phòng bếp, chẳng cần Trương Tiểu Oản phải đi theo.
Nhìn bọn họ, trên mặt Trương Tiểu Oản đều là tươi cười, giờ phút này khóe miệng nàng cong lên, lông mày hoàn toàn giãn ra, đến đôi mắt ngày thường không gợn sóng lúc này cũng sáng lên lấp lánh……
Nàng cười nhìn theo bọn họ rời đi, lúc quay đầu thì vừa đúng đụng phải ánh mắt Hồ nương tử đang nhìn mình vui mừng, còn có ánh lệ trong đó.
“Tiểu Oản tỷ tỷ, ngài cuối cùng cũng xem như khổ tận cam lai.” Bị nàng nhìn thấy Hồ nương tử ngượng ngùng cầm ống tay áo lau lau khóe mắt, nín khóc mà cười nói.
Đầu tiên Trương Tiểu Oản ngẩn ra nhưng sau đó cũng bật cười lắc đầu vươn tay lôi kéo Tiểu Muội nói với Hồ nương tử, “Muội mau tới giúp ta xem vải này cắt thế nào. Ta vừa lúc muốn may quần áo mùa hè cho người trong nhà.”
Hồ nương tử “Ai” một tiếng rõ vang rồi vội đi đến trước bàn giúp đỡ nhìn xem. Trương Tiểu Oản thì quay đầu lại dùng tiếng quê nhà cười nói với Trương Tiểu Muội, “Muội là nữ hài tử, khác với các ca ca nên tỷ làm cho muội mấy bộ đồ màu sắc một chút để mặc ở nhà, để mặc ra ngoài mới tốt. Lát nữa tỷ tỷ tả hình dáng muội xem có thích không.”
Trương Tiểu Muội mới vừa rồi đi theo nàng lên trấn cắt vải thì đã biết có miếng dùng làm quần áo cho nàng và mẹ. Lúc này nghe chị cả nói kỹ càng như thế thì cũng thấy ngượng ngùng. Nàng ở quê nhà cực kỳ đanh đá, còn dám cầm gậy đi đánh tiểu quỷ nhặt trộm trứng gà nhà nàng nhưng hiện tại nàng lại mím miệng cúi đầu, khóe miệng lại nhịn không được cong lên.
Đại ca và Nhị ca đều nói đúng, chỉ cần đại tỷ ở bên cạnh thì sẽ luôn che chở và đau lòng bọn họ, luyến tiếc bọn họ ăn không đủ no, mặc không đủ tốt.
“Tỷ, bá bá và thím đâu? Sao không thấy hai người đâu cả?” Nhân lúc hai chị em nàng nói xong, Hồ nương tử dùng kéo cắt một mảnh vải rồi hỏi Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản lắc đầu, thở dài, “Đang ở ruộng phía sau làm việc kìa. Người nhà nông chẳng chịu ngồi yên lúc nào, buổi sáng mới ăn sáng xong thì hai người đã khiêng cuốc đi ra phía sau, chắc là muốn nhổ cỏ dại rồi mới về.”
“Thật thế sao?” Hồ nương tử liên tục cảm thán, “Lão nhân gia đúng là khổ quen rồi, không biết hưởng chút phúc.”
Giữa trưa hôm đó Trương Tiểu Oản làm cơm, cũng giữ vợ chồng Hồ thị ở lại ăn cơm, lại bảo Tiểu Muội gọi hai cợ
chồng già về. Mấy người Trương gia cùng vợ chồng Hồ gia vui vẻ hòa khí ăn bữa cơm.
Sau khi ăn xong hai vợ chồng Hồ thị về nhà, Trương Tiểu Oản đem mấy cái bánh, nửa vại canh thịt gà và mười khối thịt khô nhét vào sọt của bọn họ, “Cơm tối nay đừng làm nữa, tùy tiện ăn bánh với canh gà này. Thịt khô thì là người nhà mang từ trong quê đến cho ta, thời gian hơi lâu nên có chút mùi nhưng vẫn ăn được. Muội dùng nước sôi nấu lâu một chút để Cửu Đao nhắm rượu cũng tốt.”
“Ai nha, tỷ nói gì thế? Thịt tốt như thế sao để chàng nhắm rượu được? Ta phải dùng để đãi khách, tỷ đừng chiều chàng để chàng về nhà nháo đòi ăn với ta.” Hồ nương tử đau lòng vội đẩy Hồ Cửu Đao một cái khiến hắn bị tống sang một bên rồi nàng mới dùng vải bọc kỹ đám thịt kia lại để tránh đi đường bị người ta nhìn thấy.
“Nàng đúng là hẹp hòi, sao ta lại không được ăn?” Hồ Cửu Đao lầm bầm trong miệng, nhưng sợ Hồ nương tử nghe thấy nên giọng kia cũng không dám nói lớn.
Hồ nương tử bận thu thập mấy thứ Trương Tiểu Oản mang về cho nàng, có chút rau xanh, vải lẻ để thêu khăn. Nàng bận vô cùng nên cũng lười để ý đến hắn, để kệ hắn nói.
Hồ Cửu Đao nói xong lại thấy nàng vội thì cũng khom lưng giúp nàng một tay. Trương Tiểu Oản buồn cười mà nhìn hai vợ chồng chuyên cãi nhau nhưng vẫn tương thân tương ái này. Nhìn nhìn vài lần, thấy bọn họ vội vàng nên nàng cũng đi ra cửa làm việc khác.
*******
Toàn bộ Trương gia đều ở đây, đợi đến khi biết tòa nhà này và đồng ruộng phía sau đều là của Trương Tiểu Oản, không có liên quan gì tới Uông gia thì bọn họ cũng an tâm ở lại.
Tiểu Lão Hổ được toàn bộ người trong Trương gia chiều chuộng, đến cô cô như Trương Tiểu Muội cũng hận không thể lên cây bắt chim xuống cho hắn chơi nên mỗi ngày của hắn bây giờ cực kỳ vui vẻ. Đến tiên sinh muốn giữ hắn lại sau giờ học đều không được, hắn muốn trộm về nhà chơi nên bị Mạnh tiên sinh bắt được hai lần. Hắn bị tiên sinh hung hăng phạt làm vài bài văn.
Qua mấy ngày, không biết Lưu Nhị Lang nhận được tin từ đây mà buổi sáng đã tới thôn. Ông ta ngồi ở nhà chính, đầu tiên là giáo huấn Trương Tiểu Oản một chặp, đến khi nói chuyện với Lưu Tam Nương thì khẩu khí cũng hòa hoãn một chút. Vẻ mặt ông ta tận tình khuyên bảo hướng dẫn bà từng bước, “Đại Lang đã là nhị phẩm Tổng Binh đại nhân, ngày sau sẽ càng quan to lộc hậu hơn. Mấy năm nay nàng hầu hạ cha mẹ chồng, chống đỡ cái nhà này, ngừoi trong thôn không ai không biết. Đợi trở lại Uông gia thì chức cáo mệnh phu nhân chắc chắn không vài ngày sẽ được ban xuống. Ngươi mau khuyên nàng đừng có bướng bỉnh, lúc ấy người tống cổ nàng đến nông thôn không phải Đại Lang. Lúc ấy Uông gia tổ mẫu còn sống, đó là ý của bà ta, hắn cũng làm gì dám làm trái ý trưởng bối……”
Ông ta thao thao bất tuyệt mà nói một ít chuyện kiểu Trương Tiểu Oản không có công lao cũng có khổ lao, còn có chuyện nàng chịu trở về thì cái gì cũng sẽ có. Đầu tiên Lưu Tam Nương trầm mặc nghe ông ta nói, nhưng nghe được đến chỗ hai năm trước ở kinh thành có thiên tai, có người ăn cả con mình thì đầu tiên là xoay người nhẹ nhàng hỏi Trương Tiểu Oản, “Khi đó trong nhà có nhiều lương thực không?”
Trương Tiểu Oản lắc đầu.
“Vậy cả nhà phải nuôi thế nào?” Lưu Tam Nương cúi đầu hỏi, nước mắt lại rơi xuống.
“Nhịn ăn, thì đều sống sót thôi.”
“Con thì sao? Có được ăn no không?” Lưu Tam Nương hiểu rõ đứa con gái này của mình, mấy năm kia nàng luôn đợi người khác ăn no mới yên tâm đem đồ còn lại nhét vào miệng mình. Tật xấu này không khác gì cha nàng.
Trương Tiểu Oản cười cười, nhìn nước mắt Lưu Tam Nương nhỏ trên bàn nhẹ giọng nói, “Làm gì có thể ăn đủ? Còn có đứa nhỏ phải chăm, cho dù có chút đồ ăn cũng phải cho hắn ăn trước, sao thể để hắn bị đói chứ? Con nói với hắn mình không đói bụng, lại nói với mình là bản thân không đói, lâu rồi cũng quen.”
Mùa xuân một năm kia bận rộn cả năm nhưng lương thực thu về cũng không được bao nhiêu. Lương thực trong hậu viện phân cho vợ chồng Hồ thị một ít, đưa cho tiên sinh một ít, những thứ bọ họ cất giấu sớm đã chẳng còn bao nhiêu, lại mang một ít đi tiếp tế cho tiền viện nên non nửa năm đó mẹ con nàng làm sao được ăn no? Cũng chỉ từ nửa năm trước trong ruộng có thu hoạch tốt, tồn được chút lương thực thì Tiểu Lão Hổ mới không cần làm vẫn có ăn, nàng cũng mới được ăn nhiều hơn một chút.
Dạ dày vì đói lâu ngày lúc này mới dần dần căng lên, ăn uống cũng tốt hơn một chút, thân thể mới coi như hồi lại.
Vừa vặn lúc này thì mấy nam nhân của Uông gia cũng trở lại, nhưng việc này nàng không kinh ngạc. Nàng chỉ không nghĩ tới người nhà mình cũng tới.
Bọn họ tới, mà Lưu Nhị Lang cũng theo đó mà tới. Nghe nàng nói xong, Lưu Nhị Lang đang muốn mở miệng dạy dỗ thì đã thấy Lưu Tam Nương đột nhiên quỳ gối trước mặt mình dập đầu ba cái rồi vừa khóc vừa nói, “Ca, nhà của chúng ta đều là mạng tiện, ngài cứ để mặc chúng ta đi. Khuê nữ của chúng ta không làm được quan lớn phu nhân đâu. Hiện giờ nàng có miếng cơm ăn no, có hể sống tốt là ta đã thỏa mãn. Ngài mặc cho chúng ta cứ thế sống đi, về sau mặc kệ sống hay chết ngài cũng cứ kệ chúng ta. Cầu ngài, để cả nhà chúng ta sống chung với nhau thôi.”
Nói xong bà lại “Thịch thịch thịch” mà dập đầu giống như không muốn sống nữa. Lúc này khuôn mặt già nua của bà đã nước mắt nước mũi đầm đìa.