Buổi tối hôm ấy, Lữ Nhi tội nghiệp nằm im thin thít trên giường, cậu kéo chăn che ngang mình, mắt mở trân trân nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi.
Ở chung với Cẩn Siêu là chuyện mình không thể ngờ tới. Cảm giác thấy cậu ta ở trong phòng, sao tim mình lại như bị bóp nghẹn đi nhỉ? Khó chịu lẫn sợ hãi nữa.
Cẩn Siêu, cậu là đồ đáng ghét nhất tôi từng gặp đấy!! Những gì cậu để lại trong tôi thật khủng khiếp.
Cậu không biết tôi từng đau lòng đến thế nào sao? Bây giờ ở cùng cậu, nói không quan tâm là sẽ không sao?
Lữ Nhi mím nhẹ môi, cậu hít thở nhè nhẹ, chẳng biết tối nay cậu có ngủ nỗi không nữa. Thật là rầu chết mất.
Nhưng bây giờ cũng tám giờ tối rồi hắn còn chưa về nữa sao? Hắn hay lông bông đêm khuya như vầy lắm à? Lữ Nhi ngồi dậy, cậu nhướn người nhìn ra cửa, cánh cửa vẫn im re không động đậy.
Bên ngoài hành lang cũng không có tiếng ồn ào, chắc người ta đã chui vào phòng hết rồi.
Không biết Phi Kiệt bây giờ đang làm gì nhỉ? Giấu cậu ấy chuyện này bất quá cũng vì không muốn cậu ấy ghen thôi. Mình là có ý tốt, ý tốt mà ~
Phi Kiệt ngồi vắt chéo chân trên ghế, hắn để cái lap trên đùi, tuỳ tiện click click vào vài bài hát, nhạc bắt đầu vang lên.
Vệ Manh từ trong phòng tắm bước ra, hắn lập tức cau mày khó chịu, " Mở nhỏ một chút."
Phi Kiệt dường như không để ý, hắn để im hiện trạng, cái loại âm nhạc hắn nghe cứ chói tai thế nào ấy. Vệ Manh đi đến quất mạnh cái khăn lông vào đầu Phi Kiệt nghe rõ tiếng bộp.
Phi Kiệt vì đau quá ngẩng đầu trừng mắt với ông anh họ nhà mình, tay xoa xoa uỷ khuất, " Đau chết người ta rồi!!"
" Còn chưa chịu giảm bớt âm lượng?" Vệ Manh lườm hắn.
" Ok ok nhỏ thì nhỏ. " Phi Kiệt hừ nhẹ, tay vặn nhỏ âm lượng xuống.
Vệ Manh thấy hắn nghe lời, cuối cùng cũng buông tha đi đến ngồi trên giường, cầm lấy máy sấy sấy sơ tóc ướt. Khi sấy, hai mắt Vệ Manh nhắm hờ lại, gương mặt hắn cũng trở nên lạnh lùng kỳ lạ.
Phi Kiệt vô tình liếc nhìn con người kia, đột nhiên lại cảm thấy anh họ mình hôm nay đẹp trai lạ thường. Mà hình như mọi ngày, hắn cũng như vậy sẵn rồi?
Haiz, hèn gì Dĩnh Thiên mới yêu thích hắn đến vậy nha. Mà chắc chỉ có mỗi Dĩnh Thiên mới khiến hắn ta trở thành một tên ôn nhu như vậy thôi.
Màu nhiệm thật!
Vệ Manh sấy tóc xong, hắn đặt máy xuống, hất mặt về Phi Kiệt, " Nhìn cái khỉ gì?"
Phi Kiệt bị hắn phát hiện mình nhìn lén, hắn nhanh chóng đảo mắt sang chỗ khác, huýt sáo, " Ai thèm nhìn anh? Mơ với chả tưởng."
" Mi được. " Vệ Manh buồn chán chả thèm đôi co với Phi Kiệt. Hắn nằm vật ra giường, tự dưng lại thấy nhớ nhớ Dĩnh Thiên.
Lúc trước còn chung một phòng, cứ tới giờ này là Dĩnh Thiên sẽ nằm ngay bên cạnh mà huyên thuyên đủ chuyện. Đặc biệt là sẽ siêng năng dọn dẹp, chuẩn bị cả đồ tắm cho hắn.
Bây giờ chịu trận cùng tên em họ này, hai đứa vốn dĩ bừa bộn bậc nhất, ở chung với nhau sớm muộn nơi này sẽ thành ổ lợn thôi.
Phi Kiệt ngồi một lúc liền búng tay một cái, hắn gập máy lại, hướng mắt đến Vệ Manh, tươi cười nói, " Anh, hay mình qua phòng Dĩnh Thiên với Lữ Nhi chơi đi?"
Vệ Manh vừa nghe đến Dĩnh Thiên liền bật dậy, hắn nghiêng đầu suy nghĩ rồi gật đầu cái rụp.
" Ơ...phòng hai người đó là phòng nào? Em quên hỏi rồi. " Phi Kiệt vỗ vỗ trán mình.
Vệ Manh đột nhiên cũng không nhớ, bèn lấy điện thoại ra gọi.
" Alô, Vệ Manh, tớ nghe. " Giọng Dĩnh Thiên nhè nhẹ vang lên.
Vệ Manh bên đây mỉm cười hỏi, " Phòng cậu phòng nào nhỉ? Bọn này định qua chơi một chút."
Boong. Một tiếng nổ vang bên tai khiến Dĩnh Thiên đứng hình vài giây. Cậu nhanh chóng liếc mắt đến chỗ Hứa Khê, thấy cậu ta đang ngồi đọc sách.
Dĩnh Thiên khẽ nhíu mày, đầu óc bắt đầu hoạt động linh hoạt.
Vệ Manh thấy cậu im khá lâu, hắn hỏi lại, " Tiểu Dĩnh, cậu còn nghe máy không?"
Nghe giọng Vệ Manh, Dĩnh Thiên a ô một hồi rồi nói, " À từ từ, tớ còn đang ở dưới canteen với Lữ Nhi a, bọn tớ ở phòng 640. Năm phút nữa hai cậu hẳn qua, ok?"
Vệ Manh ừ một tiếng rồi cúp máy. Hắn nhìn Phi Kiệt rồi nhắn lại y chang câu nói của Dĩnh Thiên.
Dĩnh Thiên lúc này như đứng trên miễn chai, cậu đi qua đi lại một hồi rồi chạy đến chỗ Hứa Khê, gương mặt ngây ngô như chú cún con đang nũng nịu, " Tiểu Khê, cậu giúp tớ chuyện này, được không?"
...
Năm phút sau, Dĩnh Thiên có mặt tại phòng Lữ Nhi, cậu bất chấp dù cho có Cẩn Siêu bên trong đi nữa, mở cửa đi vào.
Lữ Nhi nghe tiếng mở cửa, cứ tưởng Cẩn Siêu, cậu chùm chăn kín mặt, lát sau thấy chăn bị lật ra, mở mắt thì thấy Dĩnh Thiên đang nhìn mình.
" A!!....Là cậu à, Tiểu Dĩnh??" Lữ Nhi ngồi dậy, khẽ nuột nước bọt.
" Cẩn Siêu đâu?" Dĩnh Thiên hỏi thẳng.
Lữ Nhi ngớ người một lúc rồi lắc đầu, " Đi rồi. "
Dĩnh Thiên lúc này mới thở phào một cái, " Vệ Manh với Phi Kiệt sẽ qua đây ngay đó, bọn họ muốn qua chơi. Yên tâm, tớ đã nhờ Hứa Khê tìm Cẩn Siêu rồi dụ cậu ta đi đâu đó rồi. "
Lữ Nhi nghe chớp nhoáng, cậu nhíu mày, tay ướt mồ hôi. Gì cơ? Phi Kiệt sắp qua đây rồi á? Không thể nào...chết rồi, tiêu rồi.
Lữ Nhi lẩm nhẩm trong miệng, gương mặt thất thần, " Tiêu rồi, ôi tiêu rồi.."
Dĩnh Thiên nhìn cậu mà buồn cười, nhẹ dỗ dành, " Đừng lo mà. Phải bình thường thì hai người kia mới không sinh nghi nha."
Vừa dứt lời thì bên ngoài Vệ Manh cùng Phi Kiệt đang đi vào, hai người bọn họ nhìn nhau rồi nhìn đến chiếc giường.
Dĩnh Thiên vẫn giữ nguyên trạng thái ung dung, cậu vui vẻ nhìn Phi Kiệt mỉm cười rồi đi đến Vệ Manh, " Qua rồi a..."
Vệ Manh thấy Dĩnh Thiên như thấy tiền, hắn trong lòng vui như hoa nở, đưa tay xoa xoa đầu, " Ừ, dĩ nhiên phải qua nhanh rồi. Ở bên đó...chán muốn chết."
Phi Kiệt nghe hắn nói liền liếc mắt một cái đe doạ, tôi đây cũng chán chứ có một mình anh sao? Nghĩ rồi hắn lại gần chỗ Lữ Nhi, ngồi xuống bên cạnh. Nhìn thấy gương mặt cậu hơi xanh, hắn lo lắng, " Sao thế? Mặt sao lại...xanh như vậy?"
Lữ Nhi vội lắc lắc đầu, " Không sao...không sao hết. " Nói rồi đột nhiên cậu cao hứng