- Tiểu Dĩnh, tối rồi cậu còn định đi đâu thế?
Giọng nói Vệ Manh vang lên đằng sau bức tường khiến Dĩnh Thiên giật thót tim, bước chân cậu dừng giữa không, đầu óc lại bắt đầu căng thẳng.
Tại sao cậu ta còn chưa về phòng nữa? Chẳng lẽ mình rời khỏi phòng Lữ Nhi hơi sớm ư? Chết rồi, nói làm sao bây giờ?
Dĩnh Thiên dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn Vệ Manh từ đằng xa đang tiến tới gần, khẽ nuốt ngụm nước bọt.
"....Vệ...Manh a.. " Dĩnh Thiên khẽ gọi hắn.
Vệ Manh đút hai tay vào túi, hắn ta lững thững đi đến đứng đối diện cậu, nghiêng đầu nhìn chăm chú. Hắn nhìn chăm chăm khiến Dĩnh Thiên phải cúi thấp đầu ngượng ngùng như đang phạm phải lỗi gì ấy.
" Định đi đâu đấy?" Vệ Manh thản nhiên hỏi.
" A...tớ định...ừm xuống canteen...ha..." Dĩnh Thiên nghĩ mãi không ra được lý do nào cho phù hợp hoàn cảnh, cậu cứ vò vò tóc đến rối bù.
Vệ Manh nhìn biểu hiện của cậu cũng ngầm đoán ra được vài chuyện, hắn ngửa cổ lên trời rồi thở dài thườn thượt, " Tiểu Dĩnh à, cậu có phải đang giấu tôi chuyện gì không?"
"....... " Dĩnh Thiên không trả lời mà lắc lắc đầu kịch liệt.
Dĩ nhiên là phải chối cho tới cùng rồi, nếu không thì Lữ Nhi sẽ tiêu luôn. Dù sao cũng hứa với cậu ấy không nói ra rồi, bây giờ làm sao đây?
Vệ Manh tiến lại gần hơn một chút, hắn vươn tay vò vò tóc cậu, " Nói đi, tôi không giận đâu."
Cậu không giận nhưng Tiểu Nhi sẽ giận tớ đó, Vệ Manh à!!!!!! Dĩnh Thiên nhất quyết khoá miệng lại, cậu nhìn hắn rồi ra vẻ bất lực.
" Không nói được sao?" Vệ Manh kiên nhẫn truy hỏi tới cùng.
Câu trả lời mà hắn nhận được chính là cái gật đầu đầy nghiêm túc từ Dĩnh Thiên, cậu nắm lấy tay hắn lay lay nhẹ, " Vệ Manh à, chuyện đó...chuyện đó...tớ không nói được a. Cậu cứ cứ coi như chưa thấy tớ đi..."
" Làm sao coi như chưa thấy được chứ? " Vệ Manh cau mày khó chịu, sau đó thì đưa ngón trỏ chỉ vào phòng Lữ Nhi, " Có phải Lữ Nhi ở cùng phòng với Cẩn Siêu không?"
Hả?!!!!!!!!!
Nghe đến đây, Dĩnh Thiên giật bắn người ngẩng mặt nhìn hắn đầy kinh hãi. Cậu ta vừa nói gì thế? Mình mình nghe lầm phải không?
" Nói thẳng ra rồi đấy, còn định giấu nữa sao? Tiểu Dĩnh, tôi rất ghét ai nói dối mà?" Vệ Manh đột nhiên nghiêm túc lạ thường, vẻ mặt hắn cũng không còn ôn nhu nữa.
Dĩnh Thiên bất đắc dĩ thở dài, hết cách rồi, đành...nói thôi. Cậu liếm liếm đôi môi đã bị khô lại, " Đúng vậy."
" Đúng thế nào?"
"....Lữ Nhi cùng phòng với Cẩn Siêu a. Nhưng cậu ấy không muốn cậu với Phi Kiệt biết. Nhất là Phi Kiệt, nếu cậu ta biết thì sẽ...không hay đâu a. "
Dĩnh Thiên nhắm mắt tuôn một tràng, sau đó thì mở mắt ra nhìn Vệ Manh đầy khẩn thiết, " Vệ Manh, làm ơn đừng nói cho Phi Kiệt nghe nha. Hứa với tớ đi, không Tiểu Nhi sẽ không ổn đâu."
Vệ Manh nghe cậu nói, hắn nghĩ nghĩ thấy cũng hợp lý. Phi Kiệt với Cẩn Siêu vốn dĩ chẳng hề ưa gì nhau, hôm bữa còn vì cái tên Lữ Nhi đó mà đánh lộn giữa hành lang, đứa thì hậm hực suốt buổi, đứa thì bị thương.
Năm nay chỉ vì thay đổi phòng của mình mà thay đổi đến cả những người khác, không ngờ liên luỵ đến cả Lữ Nhi nữa. Haiz, tội lỗi này đều do ông nội hết cả!!
Vệ Manh ngẫm nghĩ rồi thở dài, liếc mắt đến Dĩnh Thiên đang chăm chú nhìn hắn, " Nhìn gì hở?"
" A..." Dĩnh Thiên bị hắn phát hiện liền đớ họng, cậu a một tiếng rồi nín bặt.
Người ta thấy cậu im quá nên lo thôi mà.. Dĩnh Thiên len lén bĩu môi.
" À Manh Manh. " Cậu đột nhiên gọi tên hắn.
Manh Manh? Vệ Manh mở to mắt nhìn Dĩnh Thiên, sau đó cau mày khi lẩm nhẩm cái tên trong miệng.
" Cậu...gọi kiểu gì đó hả? Nghe nữ tính chết được. " Vệ Manh hoàn toàn không thích cái tên đó, bèn cốc vào đầu cậu một cái rõ đau.
"....Nghe đáng yêu lắm mà? Hừ, bây giờ tớ biết rồi, chữ Manh trong tên cậu hẳn là lưu manh chứ không phải moemoe!!!!! " Dĩnh Thiên đưa tay xoa xoa đầu, trừng mắt, bĩu môi khinh thường.
" Cậu..." Vệ Manh bặm môi, tiến lại gần túm lấy áo Dĩnh Thiên, hôn mạnh xuống môi cậu coi như trừng phạt.
Dĩnh Thiên biết đã chọc vào ổ kiến lửa, cậu cố gắng chịu đau đớn từ cái hôn kia, hắn hôn mạnh còn lưu manh cắn nhẹ vào môi cậu nữa. Đúng là lưu manh biến thái!
" Mà này, cậu làm sao phát hiện được chuyện đó??? " Dĩnh Thiên vừa đưa tay dụi dụi quanh miệng vừa nhìn hắn tò mò.
" Chỉ là do Lữ Nhi không cẩn thận, quên mất cái túi xách nhỏ của Cẩn Siêu nó còn nằm trong góc. Tôi chỉ vô tình liếc mắt thấy nên...phát hiện. " Vệ Manh điềm nhiên nói.
" Woh...hoá ra cậu cũng tinh mắt gớm í." Dĩnh Thiên nhìn hắn cười trộm.
" Cậu đấy, về phòng ngủ đi. " Vệ Manh lại ký một cái vào đầu Dĩnh Thiên, còn hung hăng định vung chân lên đá vào mông cậu nữa.
Dĩnh Thiên nhìn thấy liền kịp thời chạy về phòng của mình. Phòng cậu cách phòng Lữ Nhi không xa lắm, chỉ vài giây thì đã thấy cậu mất hút sau cánh cửa.
Vệ Manh thấy cậu vào phòng rồi mới yên tâm quay trở lại chỗ của mình.
Dĩnh Thiên hớt hải chạy vô phòng, đóng cửa lại rồi xoay người bước vào trong. Ôi thật không ngờ, viễn cảnh trước mắt khiến bước chân kia run rẫy một chút.
Dĩnh Thiên hơi nhíu mày nhìn hai con người đang ngồi ở trên ghế, thật ra cũng không phải là cảnh tượng gì quá ghê gớm.
Chỉ là Cẩn Siêu nằm dài trên ghế sopha, mắt hắn nhắm lại ngủ say sưa, Hứa Khê thì nằm ở bên cạnh, nếu nhìn sơ qua thì cứ tưởng cậu ta đang nằm trên người hắn ấy chứ.
Hai người nằm ngủ cạnh nhau, Cẩn Siêu còn dang tay ra để cho Hứa Khê tựa đầu lên đó ngủ cho ngon.
Rốt cuộc...thì bây giờ Dĩnh Thiên cậu phải