Editor: JingJing
Thẩm Đàm không để cho người ta chút mặt mũi nào.
Giễu cợt Tô Vi trước mặt mọi người.
Tô Vi chưa từng bị chọc tức như thế này nên vành mắt lập tức ửng đỏ, cắn răng không khóc thành tiếng, trong lòng vô cùng tủi thân.
Trước kia như thế này thì Tống Hằng sẽ là người đầu tiên xông ra.
Nhưng xin lỗi, đối phương là Thẩm Đàm, Tống Hằng là người đầu tiên chuồn mất.
Lâm Tú ở bên cạnh không phục nói: “Cậu không cần phải nói thế đâu nhỉ?”
“Vậy bản thân người trong cuộc có nói gì chưa?” Thường Đình nhìn thẳng vào mắt Tô Vi cười nói: “Muốn thắng tôi, vậy thì tự mình tới đi.
”
Mọi người vì câu nói này của cô mà phát ra tiếng ồn ào náo nhiệt.
Tô Vi một lần nữa nhớ tới lời nói của Thường Đình khi rời khỏi nhà họ Tô.
Khoảng cách giữa tôi và cô, sẽ không chỉ dừng lại ở tám điểm.
Cô ta không kìm được nữa, tức giận xoay người rời đi.
Từ sau lần đánh nhau ở kỳ thi đợt trước, mọi người đã mơ hồ đoán ra được mối quan hệ giữa Tô Vi và Thường Đình không tốt.
Hôm nay xem như hoàn toàn chơi thẳng mặt nhau, quang minh chính đại tuyên bố mối quan hệ giữa hai người các cô không tốt thật.
Sau khi Thường Đình nói xong bèn vui đùa ôm chầm lấy cổ của Dư Mai, nói với Tô Vi đang rời khỏi: “Cô thắng được thì tên của tôi sẽ viết ngược!”
Lâm Tú với vẻ mặt phẫn nộ xoay người rời đi hai bước, rồi quay đầu nhìn Lục Hoài nói: “Cậu không đi xem Vi Vi sao?”
Vẻ mặt Lục Hoài kỳ quặc nhìn Thẩm Đàm, dừng lại mấy giây sau mới đuổi theo Tô Vi.
Thẩm Đàm bị Từ Dương kéo vào phòng học, có không ít người vây quanh anh nhờ chỉ bảo.
Nhưng Thẩm Đàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, vừa nhìn là biết không muốn mở miệng nói chuyện.
Vì học tập, những người khác đều liều mạng!
Thường Đình trở về chỗ ngồi, nhìn Dư Mai nói: “Cậu và Tô Vi từng đụng chạm sao?”
Trước đó nhiều lần, cô đã cảm thấy Dư Mai xem thường và khinh bỉ Tô Vi nhưng cô chưa hỏi kỹ.
“Có một chút.
” Dư Mai nhún vai: “Cậu ấy quá kiêu căng ngạo mạn, khi cậu ấy nhìn người không lọt vào mắt cậu ấy sẽ mang theo cảm giác kiêu kỳ và không tốt.
”
“Nhất là ở việc học tập, không phải cậu ấy hạng nhì sao, trừ Lục Hoài ra, cậu ấy cảm thấy ai cũng không xứng.
” Dư Mai chê cười: “Cậu ấy bị người khác chiều chuộng đến hư rồi.
”
Bị người khác chiều chuộng đến hư rồi.
Thường Đình gật đầu, híp mắt cười: “Có thể được người khác chiều chuộng thành thế này cũng là một loại may mắn.
”
Dư Mai lại lắc đầu, Cố Minh cũng lắc đầu.
Cố Minh nói: “Có người chiều chuộng là chuyện tốt, nhưng không thể làm hư được.
”
“Bị làm hư còn không tự hiểu, đó chính là ngu ngốc.
” Dư Mai hừ nói: “Nếu như tớ giống cậu ấy thì chắc chắn cha mẹ tớ sẽ đuổi tớ ra ngoài đường!”
Thường Đình bị cô ấy chọc cười, đôi mắt cong lên.
Dư Mai chỉ về phía cô nói: “Nhìn cậu đi, lúc cậu vừa tới, tớ đã thấy cậu rất vừa mắt, có cám giác khiến người ta cam tâm tình nguyện cưng chiều.
Sự thật chứng minh tớ không có nhìn nhầm.
”
Thường Đình không khỏi cảm thán ở trong lòng, quả thật số cô may mắn, gặp được những người tốt bụng hiền lành.
Trong lòng Tô Vi khó mà bình ổn được, về thành tích của Thẩm Đàm, mặc dù mọi người đã phân tích qua nhưng vẫn có một số người nghĩ rằng có yếu tố may mắn, cảm thấy có sơ hở nào đấy mà có thể chui lọt được.
Cho đến khi thầy Lý đến đây.
Ông cười híp mắt nói: “Mọi người đã xem bảng thành tích hôm nay chưa?”
Dưới bục im lặng như tờ.
Thầy Lý cũng phớt lờ, nhìn thấy dáng vẻ tò mò của các cô cậu thiếu niên thì hắng giọng nói: “Đã sớm nói với các em, bây giờ là thời kỳ mấu chốt mà các em không nghe.
”
“Sự uy hiếp không chỉ đến từ bản thân mình mà còn có người khác.
”
“Về bài thi, là nhóm giáo viên cùng nhau xem qua, không có sơ hở nào.
” Thầy Lý nói: “Có một giáo viên khác đã sớm chú ý đến bạn học này.
”
“Mọi người có thể không biết, bạn học này trước khi chuyển đến đã học ở Nhất Trung.
” Thầy Lý liếc nhìn Thẩm Đàm với vẻ mặt không đổi cảm xúc, giúp anh bác bỏ tin đồn nhảm: “Ở bên đó bình thường đều thi được ở vị trí thứ nhất.
”
Dưới bục xôn xao hẳn lên.
Mọi người không khỏi nhìn sang Thẩm Đàm.
Triệu Huy vỗ tay nói: “Tớ biết mà! Khó trách trước kia Thẩm Bội ở Nhất Trung lại tới đây!”
Bạn cùng bạn: “Chính là anh em nhỉ, tớ khẳng định không đoán sai đâu!”
Tống Hằng hừ một tiếng nhưng ánh mắt lại nhìn sang Thẩm Đàm.
Một tay Thường Đình chống cằm, chớp mắt nhìn Thẩm Đàm.
Nếu như Thẩm Đàm vẫn luôn thi được hạng nhất ở Nhất Trung thì tại sao chuyển đến đây lại khiêm tốn như vậy?
Quả thật khiến người ta tò mò mà.
Có thầy Lý làm chứng, sự hoài nghi tồn đọng trong lòng những người khẳng định kết quả của Thẩm Đàm không đúng bị vã bôm bốp vào mặt.
Một chút ý nghĩ may mắn ở trong lòng cũng biến mất.
Lục Hoài yên lặng, nhìn qua không ổn lắm.
Lòng tự tin bị Thẩm Đàm mỉa mai đã để lại vết thương lòng.
Tâm tình của Tô Vi cũng chẳng tốt.
Một mình Thường Đình thì cô ta còn có thể chịu nổi nhưng bây giờ lại tới thêm một người Thẩm Đàm.
Cô ta muốn điên lên nhưng ngại vì đang đi học nên cố gắng nhịn xuống.
Cả ngày hôm nay đều nhịn nhục, Tô Vi cảm thấy mình khó chịu đến muốn chết.
Thường Đình chờ đến giờ tan học, gấp gáp muốn đi tìm Thẩm Đàm để hỏi chuyện.
Vừa mới đi đến dưới lầu thì đã nhận được cuộc điện thoại.
Mới nhìn số điện thoại là cô đã nhận ra, là của Chu Tài.
Thường Đình chớp mắt, nghe máy, vừa đi vừa nói chuyện: “Alo?”
“Tan học chưa.
” Chu Tài nói: “Tớ đang ở cổng trường của cậu.
”
Thường Đình: “…”
Cậu ấy đến đây thật à!
Thường Đình lập tức quay đầu, chạy về phía cổng sau: “Tớ đã rời khỏi trường rồi!”
Chu Tài từ tốn nói: “Tớ đã đợi ở cổng trường suốt một tiếng, không nhìn thấy cậu, đừng có nói xạo!”
“Một tiếng?”
“Đã biết trước rồi, tớ biết cậu sẽ chạy.
”
Thường Đình thở dài: “Được rồi, cậu ở cổng chờ tớ năm phút, năm phút nữa tớ sẽ tới.
”
Cô cúp máy, chạy về phía cổng sau trường.
Con đường này là Dư Mai nói với cô, học sinh trốn học thường chạy đến đây hoặc là con đường mà các học sinh trễ học tránh đội kỷ luật.
Đi đến đây thì phải leo tường.
Thường Đình nhìn bức tường cao trước mắt, khẽ cắn răng xắn tay áo lên.
Tuy trước kia cô chưa từng trốn học nhưng thỉnh thoảng sẽ cùng nhóm Tiết Doanh trèo tường đi ra cổng, những lần mà làm như thế đều là chọc vào người không nên chọc hoặc là những lúc đánh nhau chạy trối chết.
Đợi sau khi gặp phải viện binh đang ép giết bằng được ở phía đối diện thì cũng phải trèo thêm lần nữa.
Cho nên tuy trèo tường không phải nhuần nhuyễn lắm nhưng cũng không quá xa lạ.
Đợi đến khi Thường Đình từ từ trèo lên đầu tường thì nhìn thấy phía dưới có hai người cách đó không xa ở đằng trước.
Một người trong đó là Thẩm Đàm.
Anh đeo cặp da ở một bên vai, hai tai nhét vào trong túi lạnh lùng đứng dưới tàng cây.
Nữ sinh ngăn cản đường đi của anh, đỏ mặt nghiêm túc nói với anh vài lời.
Tình cảnh này khiến cô không tài nào chấp nhận được.
Thường Đình hít sâu, hoàn toàn quên mình là người đang chạy trốn.
Cô nằm sấp ở trên tường, hô với hai người ở phía trước: “Bạn học Thẩm, cứu, mạng!”
Đàn em cách đó không xa: