Editor: JingJing
Sau khi hai người đi được một khoảng thì mới phát hiện Thường Đình bị ném lại phía sau nên dừng lại đứng đợi cô.
Thường Đình thở phì phò đuổi theo nói: “Còn biết đợi tớ à?”
Thẩm Đàm: “Chờ cậu giải quyết.
”
Chu Tài nhìn cô nói: “Cùng học đi, tớ không phải là người dễ giận như thế.
”
Thường Đình nghiến răng: “Cậu đặc biệt tới đây để cướp người với tớ sao!”
Cô ngăn giữa hai người nói: “Cậu xếp hàng đi! Tớ đã có hẹn với bạn học Thẩm rồi!”
Chu Tài nâng mắt nhìn sang thì Thẩm Đàm nhún vai, miễn cưỡng cười.
Vì thế Chu Tài nhìn Thường Đình nói: “Đều là hạng nhì, chúng ta là người cùng trên chiến tuyến.
”
Thường Đình tức giận nói: “Cậu đang làm gì thế! Trăm nghìn cay đắng đi tìm tới đây mà chỉ vì bài tập đáng chết thôi sao! Còn có một chút tình bạn nào không!”
Chu Tài: “Sau khi cậu chuyển trường thì đã không phải là bạn học của tớ.
”
Thường Đình: “…”
Cậu thật sự quá nghiêm khắc!
Vào lúc Thường Đình trừng mắt nhìn cậu ấy thì Chu Tai mới thỏa hiệp.
Cậu ấy nói: “Vậy ăn cơm trước nhé, khi tớ tới có hơi đói.
”
Thẩm Đàm chớp mắt nhìn Thường Đình.
“Đi cùng nhé, tớ muốn mời cậu ăn cơm từ lâu rồi.
” Thường Đình nhìn anh nói.
Nếu như là Tiết Doanh tới thì có lẽ cô sẽ không mời Thẩm Đàm.
Nhưng người trước mặt là Chu Tài.
Dẫn theo Thẩm Đàm, có người chia sẻ nỗi đau khổ cùng cô.
Đối với Thẩm Đàm mà nói, nếu như là Tiết Doanh thì có lẽ anh sẽ không đi.
Để hai cô gái có thế giới riêng của mình.
Nhưng là Chu Tài.
Anh lại muốn đi.
Anh không muốn hai người Thường Đình và Chu Tài có thế giới riêng.
Sau khi Thẩm Đàm gật đầu thì Thường Đình bèn dẫn hai người đi chọn quán ăn.
Cuối cùng đã chọn quán lẩu mà lần trước ăn cùng với nhóm Tiết Doanh.
Trong lúc chờ món ăn, chủ đề giữa bọn họ toàn bộ đều là Chu Tài.
Mà chủ đề của Chu Tài toàn liên quan đến chuyện bài vở.
Vấn đề là ở chỗ này, tuy chủ đề cậu ấy nói chuyện với người khác đều là học tập nhưng sẽ không để bạn cảm thấy khô khan mà né tránh sự chấp nhất, nghiêm túc của cậu ấy.
Lúc đầu Thẩm Đàm còn có thể giả bộ.
Nhưng anh càng giả bộ thì Chu Tài càng khâm phục anh.
Trọng điểm lại rơi vào trên người anh.
Thường Đình cũng bị anh ném qua một bên.
Cuối cùng biến thành Chu Tài hỏi Thẩm Đàm, Thẩm Đàm hỏi Thường Đình, Thường Đình bị ép trả lời.
Cũng không giới hạn tuần hoàn.
Phục vụ đi ngang qua cũng thoáng nhìn ba người với ánh mắt nể phục.
Cơm còn chưa ăn xong thì Thẩm Đàm đã bị điện thoại của trong tiệm gọi đi.
Thường Đình đưa mắt nhìn bóng dáng anh rời khỏi, trong lòng cảm thán cuối cùng bạn học Thẩm đã thoát khỏi móng vuốt của ma quỷ rồi.
Sau khi vào đêm, đèn đuốc ở thành phố được thắp sáng hàng loạt.
Sau khi ăn xong, Thường Đình dẫn Chu Tài đi dạo phố ăn vặt, để cậu ấy nếm thử một số món ăn vặt đặc sắc ở đây.
Có đồ ăn ngon, lúc này Chu Tài mới im miệng.
“Cậu ở đâu thế?” Thường Đình hỏi.
“Ở khánh sạn gần đây.
” Chu Tài nói: “Ngày mai là chủ nhật, không gấp về.
”
“Ồ.
” Thường Đình vừa gật đầu vừa gửi tin nhắn cho Tiết Doanh, bảo cô ấy ngày mai tới đây bắt người trở về.
Thường Đình nói: “Vậy ngày mai tớ tìm cậu đi chơi.
”
Chu Tài hỏi: “Bạn học Thẩm có đi không?”
“Cậu đừng hy vọng nữa, đừng có mơ cướp người với tớ.
” Thường Đình liếc cậu ấy: “Đến bây giờ tớ chỉ đến mức hẹn được người ta đi ăn cơm thôi.
”
“Vậy cậu phải tiếp tục cố gắng.
” Chu Tài cổ vũ cô.
Thường Đình thở dài, bất đắc dĩ đỡ trán: “Cái tính vừa mới thấy người ta hạng nhất là cậu bàn về chuyện học tập phải sửa đi.
”
Chu Tài: “Có gì không tốt.
”
Thường Đình nói: “A Doanh thích không?”
Chu Tài: “Cậu ấy không có nói ghét.
”
Thường Đình hỏi lại: “Cậu ấy thích không?”
Chu Tài: “…”
Chu Tài im lặng trong chốc lát rồi từ từ nói: “Cậu ấy chưa từng nói.
”
“Vậy ngày mai cậu hỏi thử đi.
” Thường Đình cắn miếng takoyaki, giọng nói ồm ồm không rõ: “Đừng có mỗi lần bị cậu ấy mắng chửi rồi sau lưng buồn tủi.
Không thích thì sửa.
Không muốn sửa thì đừng có thích.
”
Vậy mà Chu Tài lại nghe hiểu.
Cậu ấy nhìn takoyaki trong tay nói: “Đâu có dễ dàng như thế, nói không thích là không thích.
”
Thường Đình: “Không biết, tớ chẳng biết gì cả.
”
Chu Tài đưa takoyaki trong tay cho cô, Thường Đình nhìn cậu ấy nói tiếp: “Được rồi, cậu ấy thích kiểu như Tiểu Bắc.
”
“Thật à?”
“Chính cậu ấy nói với tớ.
” Thường Đình khoa tay múa chân: “Kiểu cool ngầu hổ báo, hoàn toàn không hợp với cậu.
”
Chu Tài đáp ồ rồi rơi vào im lặng.
Thường Đình an ủi cậu ấy rồi nói: “Nhưng không có nghĩa là cậu ấy thích Tiểu Bắc, cậu ấy không có người thích.
”
Chu Tài nói: “Nhưng cả đời này tớ không thể nào trở thành người như Lạc Từ Bắc.
”
Xong rồi, nói đầy đủ họ tên của người ta luôn rồi.
Thường Đình nói: “Cho dù thế nào, tớ hy vọng hai người các cậu đều vui vẻ.
”
“Thẩm Đàm chính là người mà cậu nói tối qua sao?” Chu Tài hỏi.
Thường Đình gật đầu.
Chu Tài nói tiếp: “Bà ngoại sẽ thích cậu ấy.
”
Thường Đình cười đáp ừm.
“Nhưng A Doanh không thích cậu ấy lắm.
” Cô nói.
“Tớ cảm thấy rất tốt.
” Chu Tài nói: “Tớ đứng về phe cậu.
”
Thường Đình nâng mắt nhìn cậu ấy, vẻ mặt trịnh trọng đáp: “Vậy chúng ta chính là đồng đội rồi.
”
Sau khi Thẩm Đàm trở về trong tiệm hết bận rộn thì bị Khúc Huy và Triệu Lực Dương trêu chọc.
“Tối hôm qua là ai nói bé Đình hôm nay sẽ đến?”
“Anh bị lật kèo rồi, có cần giúp một tay không?”
Thẩm Đàm: “Hôm nay cậu ấy có bạn đến chơi.
”
Khúc Huy nhạy bén hỏi đến trọng tâm: “Nam hay nữ?”
Vẻ mặt Thẩm Đàm hờ hững: “Nam.
”
Triệu Lực Dương lắc đầu liên tục: “Anh tiếp tục như vậy là không được đâu! Anh phải bày tỏ chút đi! Con trai chủ động một chút mới đúng!”
Thẩm Đàm: “Tránh ra, tôi phải đi viết code.
”
Khúc Huy: “Anh sống với code cả đời đi.
”
“Bé Đình không bằng code sao?”
Thẩm Đàm quay đầu nhìn hai người nói: “Vậy các cậu viết à?”
“Anh, anh đi thong thả!”
“Em sẽ canh giờ đến đưa đồ ăn cho anh, đi đi!”
Thẩm Đàm cười lạnh, vẫn đi lên lầu tiếp.
Khi anh nghiêm túc thì sẽ vô cùng chuyên tâm, điều gì cũng không quấy rầy anh được.
Sau khi Thẩm Đàm viết code gần xong bèn liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn, im lặng hai giây cầm điện thoại lên, mở ra khung trò chuyện với Thường Đình.
Một tin nhắn cũng không có.
Anh để điện thoại xuống.
Chưa tới hai giây sau, Thẩm Đàm lại cầm điện thoại lên lần nữa, từ từ gõ chữ.
Lúc này Thường Đình đã về nhà, chẳng qua là đang tắm nên không cầm điện thoại, đợi sau khi xong xuôi trở về giường nằm thì mới cầm điện thoại lên xem.
Nhìn thấy tin nhắn Thẩm Đàm gửi đến hỏi: “Về nhà chưa?”
Thường Đình cười.
Cô trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Đàm.
Thẩm Đàm nhanh chóng nghe máy.
“Alo? Tớ về tới nhà rồi, có chuyện gì không?” Thường Đình nằm trên giường hỏi anh.
Thẩm Đàm dựa vào ghế nói: “Ngày mai trong tiệm có hoạt động ăn thử, Khúc Huy hỏi cậu có muốn đến không.
”
“Đến chứ.
” Thường Đình không chút suy nghĩ đáp liền.
Thẩm Đàm: “Không đi với bạn của cậu à?”
“Ngày mai cậu ấy sẽ bị bắt về.
” Thường Đình ngồi dậy, ôm chú thỏ nhồi bông, cằm đặt lên đầu con thỏ nói: “Cậu đang làm gì thế?”
“Gọi điện thoại với cậu.
” Thẩm Đàm nói.
Thường Đình khẽ nhéo lỗ tai thỏ, lẳng lặng cười: “Hôm nay khi ở ngoài tường, có phải tớ đã quấy rầy cậu rồi không?”
Thẩm Đàm vừa đứng dậy vừa nói: “Quấy rầy cái gì?”
“Đàn em tỏ tình với cậu à?” Thường Đình thành thật đáp: “Quấy rầy chuyện này.
”
“Không phải.
” Thẩm Đàm trả lời một cách bình tĩnh lại vừa tùy ý: “Em ấy nhờ
tớ gởi lời đến người khác.
”
“Gửi lời?” Thường Đình ngỡ ngàng.
Thẩm Đàm không nói dối.
Người mà đàn em tỏ tình không phải là anh mà là Thẩm Bội, em trai của anh
ở Nhất Trung xa xa.
Sau khi Thường Đình biết được sự thật thì không khỏi khâm phục tinh thần can
đảm của đàn em này.
Nghĩ