Editor: JingJing
Bị Thẩm Đàm lảng sang đề tài khác nên tất cả tâm tư của Thường Đình đều đặt trên người anh.
Lòng hiếu kỳ lại được gợi lên, buổi tối miên man suy nghĩ đủ thứ, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mỗi ngày làm việc tốt của bạn học Thẩm có lẽ hôm nay đã được tăng lên hai phần.
Không có chuyến xe đến đưa đón Thường Đình nên cô dậy sớm đi xe bus đến trường.
Tới môi trường mới, cô còn đang từ từ thích ứng với nó.
Thường Đình xuống xe đi về trước chưa được hai bước thì thấy có chiếc xe từ từ chạy ngang qua bên mình, người ngồi ở phía sau hạ cửa kính xe xuống gọi cô: “Cô bé, có muốn chị chở em một đoạn đường không?”
Thường Đình nhìn Dư Mai đang cười hì hì trong xe.
Xe dừng ở phía trước, Dư Mai mở cửa xe đi xuống, vẫy tay với Thường Đình đang ở phía sau.
Thường Đình chạy tới vài bước thì chạm mặt với Tô Vi đang đi xuống từ trong xe ở bên cạnh.
Quá ngột ngạt.
Sao trùng hợp thế này.
Giờ này mọi người đều đến trường à?
Thường Đình và Tô Vi đối mặt nhau.
Tô Vi lộ ra nụ cười thoáng trào phúng, vẻ mặt khinh thường dời tầm mắt đi qua trước mặt cô.
Thường Đình thản nhiên, chào hỏi với Dư Mai, hai người nói chuyện cười đùa vào trong trường.
Bài vở nặng nề, bầu không khí thi đại học vẫn tồn tại ở ban một, trừ những người khác ra, đề tài trọng tâm thảo luận của mọi người đều là đề này thế nào, thành tích thi thử lần này ra sao.
Dư Mai cho Thường Đình một đống đồ ăn vặt, muốn đút lót để cô giảng đề cho mình.
Hai nữ sinh chụm lại nghiêm túc chăm chỉ làm đề, bàn trên nghe thấy tiếng giảng bài nghiêm túc ở phía sau thì ráng nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa bèn xoay người nói: “Tính luôn tớ có được không?”
Bàn trên là một nam sinh nho nhã đeo mắt kính, cậu hơi đỏ mặt nhìn Thường Đình, lấy chocolate và sữa trong hộc bàn đưa tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tớ cũng có thể mua cho cậu ăn.
”
Thường Đình không kiềm được bật cười, mặt nam sinh càng đỏ hơn.
Dư Mai trêu chọc nói: “Cố Minh, chỉ như thế mà cậu cũng muốn cướp Thường Đình với tớ à?”
Cố Minh bị cô ấy nói thế hơi lúng túng, nói chuyện cũng hơi run rẩy: “Nếu như không đủ… cậu cứ nói, tớ đi mua.
”
Thường Đình lắc đầu liên tục: “Không cần, mọi người cùng nhau học tập, cùng tiến bộ nhé.
”
“Tớ tới trước, cậu xếp hàng đi.
” Dư Mai nói với Cố Minh.
Thường Đình vừa định nói gì thì phát hiện người đi ngang qua bên cạnh dừng lại.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, Thẩm Đàm đặt một chai sữa AD calcium nói: “Tớ xếp hàng, các cậu trước đi.
”
Thường Đình sửng sốt, Thẩm Đàm cũng đã đi đến chỗ ngồi của mình.
Cố Minh ngẩn người, sau đó nói; “Vậy được rồi, tớ cũng xếp hàng.
”
“Sao cậu ấy cũng muốn đến tham dự một chân…” Dư Mai buồn bực hỏi Thường Đình: “Hai cậu thân nhau à?”
“Hả?” Thường Đình chớp mắt chần chừ nói: “Thì… là bạn học mà.
”
Mặt Dư Mai nghi ngờ, Thường Đình bình tĩnh né tránh ánh mắt, nói với Cố Minh: “Cậu muốn hỏi gì?”
Cố Minh hơi đỏ mặt, lấy giấy bút chỉ câu hỏi của mình cho cô xem.
Bầu không khí giữa ba người rất hài hòa.
Thường Đình rất kiên nhẫn, Dư Mai và Cố Minh rối rắm làm sai nhiều lần cô cũng không tức giận, cô có kiểu suy nghĩ là nếu giảng không hiểu thì mình sẽ đổi cách khác cho đến khi hai người nghe hiểu thì thôi.
Chỉ với mấy đề mà Cố Minh và Dư Mai càng có nhiều thiện cảm với cô.
Động tĩnh ở bên Thường Đình hấp dẫn ánh mắt của không ít người, phần lớn đều xì xào bàn tán chuyện này.
“Học tập tốt chính là không giống nhau.
” Lâm Tư nói với người bên cạnh: “Xem đi, một đống đồ ăn kìa.
”
“Cậu học cũng được mà.
” Bạn cùng bàn không nhanh không chậm trả lời cô ta.
Lâm Tú hừ lạnh: “Sao không thấy cậu đưa đồ ăn cho tớ nhỉ?”
Bạn cùng bàn cười: “Không phải tớ không cần cái này sao? Tớ đạt chuẩn là OK rồi.
”
Lâm Tú trợn mắt, xoay người nhìn Tô Vi ở phía sau: “Cậu phải cố gắng nha! Người ta không chỉ thắng cậu về thành tích, mà về nhân cách còn đuổi kịp và vượt qua cậu rồi, bé cưng à, cậu mau có chút ý thức nguy hiểm đi!”
Tô Vi bực mình nhìn cô ta: “Cô ấy xứng để tớ có cảm giác nguy hiểm sao?”
Lâm Tú sửng sốt, thấp giọng nói: “Vi Vi, có phải cậu rất ghét cậu ấy không?”
Thái độ này hơi rõ ràng.
Tô Vi hừ lạnh, không nói chuyện.
Lâm Tú vừa mới mở miệng đã bị bạn cùng bạn cắt ngang: “Tôn Nghị, cậu làm gì thế? Bị mù sao mà có thể đụng tớ!”
Cô ta quay đầu nhìn sang, Tôn Nghị đi ngang qua bên cạnh không biết thế nào mà ngã lên người bạn cùng bàn.
Bạn cùng bạn đỡ Tôn Nghị dậy, tức giận nói: “Nhìn đường đi anh bạn!”
“Xin lỗi…” Sắc mặt Tôn Nghị trắng bệch xin lỗi, cầm di động trở về chỗ ngồi của mình.
“Cậu ấy làm gì thế?” Lâm Tú buồn bực nói: “Dáng vẻ như gặp quỷ vậy.
”
Bạn cùng bạn trợn mắt: “Có quỷ mới biết.
”
Tôn Nghị trở về chỗ, vẻ mặt bất an, thường quay sang nhìn Thẩm Đàm ở phía trước.
Thẩm Đàm liếc mắt nhìn sang như không có chuyện gì.
Vào lúc nghỉ trưa, Thường Đình nhận được tin nhắn của bạn thân Tiết Doanh, nói cho cô biết đang trên đường tới.
Sau khi Thường Đình thấy thì rất vui vẻ, hỏi cô ấy khi nào tới.
“Buổi chiều nhỉ, chắc chắn đến trước khi các cậu tan học, hôm nay tên khốn kiếp kia đừng hòng chạy.
”
Thường Đình hỏi: “Các cậu tìm được người chưa? Là Thiên Lập hay Nhất Trung?”
“Thiên Lập.
” Tiết Doanh nói: “Tọa độ mà hắn làm lộ là ở Nhất Trung, suýt chút nữa khiến tụi tớ bị nhầm, bạn ở Nhất Trung nói không có người này, sau đó có người nói đã gặp hắn ở Thiên Lập, lúc này mới tìm đúng người.
”
“Tên nhóc này cũng xảo trá quá.
”
Thường Đình nghe xong hơi thổn thức, hỏi tiếp: “Em gái của Tiểu Bắc có đến không?”
“Không, cho con bé biết tụi tớ đến tìm người thì nguy mất, bây giờ còn yêu đến chết đi sống lại kìa, không cho chạm vào cọng lông nào của hắn.
” Tiết Doanh cười lạnh: “Gương mặt đẹp trai của đàn ông dùng được cái rắm, loại hèn hạ này nên cắt thịt cho chó ăn!”
”Đẹp trai lắm à?” Thường Đình nổi máu tò mò: “Rất tuấn tú sao?”
“Đẹp trai, nhưng không thể che giấu được hành vi phạm tội của hắn.
” Tiết Doanh nói: “Cậu chờ đó, tớ gửi qua cho cậu.
”
Chưa được một giây thì Thường Đình đã nhận được ảnh chụp của Tiết Doanh.
Một tấm hình góc nghiêng dưới ánh mặt trời ở bên ngoài.
Chàng trai trẻ mặc áo trắng đúng chuẩn.
Dáng người cao lớn, gương mặt sáng sủa, ánh mắt trời làm nổi bật lên vẻ uể oải trông rất đẹp.
Đẹp trai.
Thật sự rất đẹp.
Nhưng sao tên cặn bã đẹp trai này giống Thẩm Đàm thế?
Quả thật giống nhau như đúc.
Sắc mặt Thường Đình quái dị, click vào hình ảnh phóng to và thu nhỏ đủ góc độ, nhìn gần và nhìn xa đều cảm thấy rất giống Thẩm Đàm.
Cô lặng lẽ hỏi: “A Doanh à, tên cặn bã này tên gì thế?”
Một lát sau Tiết Doanh trả lời cô: “Lớp 12 ban 1, Thẩm Đàm.
Tớ nhớ là cậu cũng ban 1.
”
Thường Đình: “…”
Không thể nào.
Không phải đâu.
Sao anh có thể là người như thế chứ!
Thường Đình lập tức phủ nhận sự thật này.
Tiếng chuông vang lên, chương trình học bắt đầu.
Thường Đình chỉ kịp gửi dấu chấm than liên tiếp cho Tiết Doanh.
Tiết Doanh thấy cô hoảng sợ khi mình chung lớp với tên cặn bã thì an ủi cô: “Đừng sợ, hôm nay tụi tớ đến để tên nhóc này biết cái gì gọi là làm bậy thì sớm muộn cũng phải trả!”
Cả tiết học Thường Đình đều trôi qua trong cơn hoảng hốt, tầm mắt luôn nhìn Thẩm Đàm, nhiều lần đến suýt chút nữa bị Dư Mai phát hiện.
Dù thế nào thì cô cũng không thể có bất kỳ liên tưởng nào giữa Thẩm Đàm và tên cặn bã lừa tiền yêu qua mạng.
Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi!
Đợi đến lúc hết tiết, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiết Doanh, tỏ ý trong đó có phải có hiểu lầm không, Thẩm Đàm mà cô quen biết không phải là người như thế.
Nhưng không biết Tiết Doanh đang bận gì mà vẫn không hề trả lời.
Thường Đình chớp mắt, không dám đi tìm Thẩm Đàm vào thời điểm này.
Chờ đợi trong sự khó chịu ở đây, chịu đến khi tan học.
Trước khi tiếng chuông vang lên, Thường Đình cũng đã thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị ra trận.
Cô vừa mới đứng dậy tìm Thẩm Đàm thì điện thoại reo lên.
Tiết Doanh gọi điện thoại tới, Thường Đình vội nghe máy, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy đối phương nói: “ Sao cậu nói giúp tên cặn bã đó? Các cậu quen biết à?”
“Quen biết! Tớ cảm thấy có lẽ hiểu lầm rồi, đỡ phiền toái thì chúng ta bình tĩnh nói chuyện trước đã!” Thường Đình đang