Editor: JingJing
“Tôn Nghị.
.
Cậu có biết đám người nào là tới tìm cậu không?” Vẻ mặt Triệu Huy quái lạ hỏi.
Sắc mặt Tôn Nghị trắng bệch, môi run rẩy, nhất thời không nói thành lời.
Tống Hằng nhíu mày, đang định nói chuyện thì thấy một bóng người đi ngang qua từ phía sau, vừa chạy vừa kêu: “Dừng lại! Đợi chút!”
Nhóm người Triệu Huy thấy Thường Đình chạy thẳng tới nhóm người trên vạch đường đi bộ thì vẻ mặt khiếp sợ: “Gì? Xông tới cậu ấy sao?”
Khóe mắt Tống Hằng khẽ nâng lên, bước nhanh tới giữ chặt Thường Đình.
Thường Đình mới ra cổng trường đã bị kéo về sau, vẻ mặt mông lung quay đầu nhìn lại, thấy Tống Hằng trừng mắt nhìn cô: “Cậu chạy lung tung cái gì hả!”
“Cái gì?” Thường Đình không rõ cậu ta kéo mình làm gì.
Nhóm Tiết Doanh đã đến nơi.
Vừa đi qua thì nhìn thấy Tống Hằng ngăn cản Thường Đình, hai anh trai ở đằng trước cáu kỉnh xông thẳng lên.
Bọn họ tự suy diễn đây là nhóm người giúp đỡ cho Thẩm Đàm.
“Làm gì đó! Còn động tay với con gái à! Có phải là đàn ông nữa không!” Tiểu Bắc xông lên định kéo Thường Đình qua thì bị Tống Hằng ngăn lại, đám người Triệu Huy ở phía sau cùng nhau tiến lên.
“Các cậu có ý gì hả!”
“Người ở đâu ra làm loạn cái gì!”
Mắt thấy sắp đánh nhau, Thường Đình vội la lên: “Đừng đánh! Bọn họ là bạn của tớ!”
Thường Đình hất tay Tống Hằng ra, đứng đối mặt với cậu ta, nâng mắt nhìn.
Ánh mắt Tống Hằng khẽ khựng lại: “Bạn của cậu?”
Tiểu Bắc dẫn đầu nhìn nét mặt của Thường Đình bình thường nên không động thủ liền mà tức giận nói: “Kêu Thẩm Đàm ra đây!”
Triệu Huy với vẻ mặt mông lung: “Các cậu đến tìm Thẩm Đàm?”
Khóe mắt Tống Hằng khẽ nâng lên nhìn Thường Đình: “Cậu dẫn người đến tìm Thẩm Đàm?”
Thường Đình: “…”
Chỉ có sắc mặt của Tôn Nghị là trắng bệch yên lặng đi đến phía sau đám người, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
“Không phải!” Thường Đình hơi sụp đổ, cô quay đầu nhìn Tiết Doanh nói: “Không phải là cậu ấy thật!”
Tiết Doanh gật đầu, thoáng nhìn nhóm người thiếu niên ở bên phải đi qua.
Nhóm thiếu niên của Nhất Trung hùng hổ đi qua, nói với nhóm người Tống Hằng: “Kêu Tôn Nghị ra đây!”
Đám Triệu Huy không hiểu sao có cảm giác rốt cuộc đã tới đúng người.
“Các cậu chính là nhóm người yêu qua mạng!” Người của Thiên Lập trả lời.
Mà người của Tiết Doanh bên này nghe xong tức giận nói: “Mẹ nó, yêu qua mạng lừa tiền còn có mặt mũi nữa hả?”
Người của Thiên Lập đáp: “Mẹ nó, ai yêu qua mạng lừa tiền hả?”
Đám người Tiểu Bắc: “Thẩm Đàm lớp 12, ban 1 của Thiên Lập.
”
“Gọi tên Thẩm Đàm cặn bã kia ra đây!”
Người của Thiên Lập nghe thấy thì mông lung.
“Thẩm, Thẩm Đàm?”
Nhóm Thẩm Bội nghe thấy thì cảm thấy không vừa lòng, nóng nảy lập tức buông lời thô tục: “Mẹ nó, lặp lại lần nữa coi!”
“Các cậu là ai?” Người của Nhất Trung trợn mắt nhìn nhóm Tiểu Bắc: “Gọi ai là tên cặn bã đó!”
“Cậu là người bên nào?” Tiết Doanh nhìn Thẩm Bội dẫn đầu: “Không phải là học sinh của Thiên Lập, nhóm Thẩm Đàm à?”
Thẩm Bội nhíu mày nhìn cô ấy: “Cậu là bạn của cô bé bị lừa tiền ư?”
Tiểu Bắc: “Tớ là anh trai của em ấy!”
Người của Nhất Trung nói: “Người lừa tiền là Tôn Nghị, hắn dùng ảnh chụp của Thẩm Đàm!”
Nhóm Tiết Doanh sững sờ, hai mắt Thường Đình sáng lên.
“Ảnh giả?” Tiết Doanh nhíu mày: “Không phải là Thẩm Đàm?”
Thường Đình: “Không phải là cậu ấy, thật sự không phải cậu ấy mà, là người đó đấy…” Lời còn chưa nói xong thì đã nghe Triệu Huy tức giận quát: “Mẹ nó, Tôn Nghị đứng lại, đừng chạy!”
Nhóm Thẩm Bội nghe thấy thì lập tức đuổi theo: “Đứng lại!”
“Dám làm không dám chịu mà còn chạy!”
Đám Tiểu Bắc phản ứng kịp cũng đuổi theo: “Tên cặn bã trả tiền đây!”
Tôn Nghị bất chấp tất cả.
Từ đầu hắn không ngờ sẽ biến thành thế này.
Anh trai của cô bé dẫn người đến thì thôi đi, sao người của Nhất Trung cũng tới thế? Mấy chục người ồ ạt khiến hắn làm sao mà chịu được đây!
Chạy, nhất định phải chạy, bây giờ lập tức bỏ chạy!
Triệu Huy kêu mọi người di chuyển.
Nhóm thiếu niên trước cổng trường đều đuổi theo Tôn Nghị đang chạy trốn, nhưng Tôn Nghị lại chạy vào trong nhóm người của Tam Trung.
Người của Tam Trung vốn đang nghi ngờ Tống Hằng kêu viện trợ, lúc này thấy ba dòng người đều chạy về bên này thì nhất thời sục sôi nhiệt huyết.
“Mẹ, chơi dơ quá đó!”
“Các anh em xông lên! Thua người nhưng không được thua trận! Lên cho ông đây!”
“Tống Hằng, mày có còn là con người không, vậy mà kêu viện trợ từ Nhất Trung!”
Người của Tam Trung xông tới ngăn cản nhóm người Thiên Lập và Nhất Trung, hỗn chiến khai hỏa, Thẩm Bội và nhóm Tiết Doanh bị cản lại đều hơi cáu.
“Làm gì đó?”
“Mẹ nó, tao không phải là người của Thiên Lập, mày đánh ai đó!”
“Đừng có cản đường!”
“Cản đường thì chết!”
“Tên cặn bã đâu?”
“Bên kia! Chạy tới bên kia rồi!” Thường Đình chỉ đường cho nhóm Tiết Doanh đồng thời cũng chạy theo.
Cô không thể nào để bạn học Thẩm chịu cái danh bêu riếu này được, cô phải rửa sạch “hàm oan” cho Thẩm Đàm.
Tống Hằng tranh thủ nhìn Thường Đình hòa vào trong đám người chạy tới chạy lui, không hiểu sao lại tức giận, đang định đi qua bắt cô sang đây thì bị người ta ngăn cản gào lên: “Muốn làm gì với em Đình đó?”
Tống Hằng: “…”
Cậu ta trơ mắt nhìn không ít người che chở cho Thường Đình, để cô an toàn rời khỏi đám người hỗn loạn, còn có người hô: “Nhìn đánh cho đúng! Cậu đụng tới tóc của em Đình rồi kìa!”
“Xin lỗi!”
Trước khi chuyển trường Thường Đình thường xuyên gặp phải chuyện này.
Nhóm Tiết Doanh và Tiểu Bắc đều không an phận, trùng hợp là lại có nhiều mâu thuẫn với mấy trường gần đó, nhóm thiếu niên khá phách lối.
Cho nên kiểu chuyện gây gổ này khá là bình thường.
Thường Đình không tham gia, nhóm Tiết Doanh cũng sẽ không để cô tham gia.
Thường Đình phụ trách giải quyết hậu quả.
Thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua đúng lúc kêu cố lên với bọn họ, hoặc là thấy bọn họ đánh mệt sẽ đi mua đồ ăn đưa tới.
Bà ngoại của Thường Đình là bác sĩ, tuy đã về hưu nhiều năm nhưng giải quyết những vết thương ngoài da vẫn rất đúng chuẩn.
Nhóm Tiết Doanh không có tiền đến bệnh viện hoặc là không thể để người khác biết sẽ đến chỗ của Thường Đình.
Sau khi bà ngoại về hưu thì si mê nghiên cứu đủ loại thực đơn, tài nấu nướng cũng thuộc hạng nhất.
Mỗi ngày bà đều làm các món ăn khác nhau cho Thường Đình, cũng quen mặt với mấy đứa nhỏ đám Tiết Doanh, sau khi biết đó là bạn của Thường Đình thì mỗi lần làm đồ ăn sáng đều có phần của bọn họ.
Cho nên ở bên đó nhân duyên của Thường Đình rất tốt.
Trận hỗn chiến từ nhiều hướng khiến cho Tôn Nghị bỏ trốn vô cùng thuận lợi.
Nhưng người tìm hắn không chỉ có đám người ở phía sau.
Vào lúc Tôn Nghị chạy vào trong cua quẹo, sau khi chạm phải nhóm người Triệu Lực Dương dẫn đến ngăn lại thì không chút suy nghĩ quay đầu trở về, nhưng đã bị Khúc Huy theo kịp ở phía sau tóm lấy cổ áo ném lên tường.
“Các cậu làm gì đó!” Tôn Nghị chạy đến mồ hôi đầy đầu, tim đập điên cuồng.
“Làm gì?” Khúc Huy nhíu mày, cười lạnh nói: “Mày nói xem ông đây muốn làm gì.
”
Triệu Lực Dương gọi điện thoại cho Thẩm Đàm: “Anh, đã bắt được người rồi, anh có muốn đến một chuyến không?”
Sau khi Triệu Lực Dương cúp điện thoại, Khúc Huy mới hỏi: “Anh ấy nói thế nào?”
Triệu Lực Dương đáp: “Đi qua.
”
Tôn Nghị sợ tới mức chân đều phát run: “Các cậu, các cậu là ai hả?”
“Khi mày lấy ảnh chụp lừa tiền thì tao cũng muốn hỏi mày là ai đó.
” Triệu Lực Dương đi qua nhưng không ra tay, Tôn Nghị đã sợ tới mức muốn khuỵu xuống.
“Tôi không có cố ý, tôi chỉ gửi đại cái hình… không ngờ cô ấy lại tưởng thật!”
“Mày nói gì đó!” Triệu Lực Dương đạp một cái: “Còn gửi đại hình, không ngờ sẽ tưởng thật? Là câu của người nói sao?”
Tôn Nghị không nhịn được, đau đớn gào khóc.
Khúc Huy nói: “Lấy điện thoại ra.
”
Tôn Nghị vội nghe theo.
“Tôi trả tiền, tôi trả tiền có thể chứ?” Tôn Nghị kích động nói.
“Nói nhảm! Chẳng lẽ mày còn muốn không trả tiền à!” Triệu Lực Dương cười lạnh nói: “Trả tiền là một chuyện, lấy hình giả gạt người là một chuyện.
”
Khúc Huy hỏi: “Mày lừa