“Chúng tôi cũng là khách ở đây, dựa vào đâu mà đòi đuổi chúng tôi đi”.
Dương Lệ nghe thấy lời nói của quản lý thì kích động nói.
“Lý do còn chưa rõ ràng sao? Các người không đủ tư cách ăn ở đây”, bà Hoa khinh thường nói.
Mã Quốc Lương đắc ý: “Các người cũng không nhìn lại xem mình là ai, chỉ là một tên bảo vệ quèn, là đám người hạ đẳng, nhà hàng cao cấp này không đón tiếp mấy người”.
Nghe bà Hoa và Mã Quốc Lương nói vậy, đám người xung quanh cười một cách chế nhạo.
Họ nhìn Trần Triệu Dương đang mặc bộ đồ đồng phục thì tỏ ra khinh thường.
Đồng thời họ cũng đồng ý với cách nói của bà Hoa, Trần Triệu Dương ăn cơm tại đây chính là hạ thấp đẳng cấp của họ.
Đặc biệt là lúc nãy khi Trần Triệu Dương yêu cầu lấy đũa, họ thực sự thấy rằng người như Trần Triệu Dương không phù hợp với một nhà hàng cao cấp sang trọng thế này.
Quản lý cây ngay không sợ chết đứng: “Theo quy định của nhà hàng chúng tôi, khách đến ăn phải mặc trang phục trang trọng, vị khách nam này chưa đạt yêu cầu cho nên phiền hai vị ra ngoài”.
“Anh ta thì sao? Anh ta cũng không mặc trang phục trang trọng!”
Dương Lệ chỉ vào Mã Quốc Lương.
“Tôi có thể giống được hay sao?”, gã cười.
“Anh ấy là khách VIP của nhà hàng chúng tôi nên không phải tuân theo quy định này”.
Quản lý nói.
Dương Lệ nghe được lời nói này thì hừ lạnh: “Các người đúng là không coi người khác ra gì”.
“Haha”.
Nghe Dương Lệ nói như vậy thì cả đám đều cười ồ cả lên.
Xem ra họ đúng là những người như thế.
“Nếu chúng tôi không đi thì sao?”
Trần Triệu Dương hỏi lại một cách lạnh lùng.
“Quản lý Lý...”
Đúng lúc này mấy tên bảo vệ chạy nhanh đến.
“Nếu các người không đi, thì đừng trách tôi không khách sáo”, quản lý nói một cách cười cợt.
“Mau cút đi, đừng đợi đến lúc bị đuổi ra”, bà Hoa đắc ý nói.
Mã Quốc Lương cười càng đắc ý: “Lệ Lệ, cô xem, ở bên cạnh người như thế này, đi đến nhà hàng cao cấp thì chỉ có thể bị đuổi ra, thật là mất mặt mà”.
Dương Lệ lúng túng.
Cô không thể nào ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.
“Các người ỷ nhà hàng cao cấp mà ức hiếp khách hàng, đến lúc đó tôi sẽ lên mạng bóc phốt hành vi xấu xa này của các người”.
Dương Lệ cắn răng mắng.
Quản lý không cho là đúng: “Nếu cô muốn thì cứ nói đi, nhà hàng này của chúng tôi nằm dưới trướng tập đoàn nhà họ Giang, chúng tôi không quan tâm đến những khách hạ đẳng như các người, tôi cho hai người một cơ hội nữa để hai người cút khỏi đây!”
Dương Lệ nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của đối phương thì tức giận bừng bừng.
Nhưng mà cô lại không biết phải làm sao.
Cô cũng chỉ là một người bình thường, không thể nào so được với một người quyền quý như bà Hoa.
Hơn nữa, nghe đến tập đoàn nhà họ Giang thì khí thế của cô cũng giảm đi mấy phần.
“Trần Triệu Dương, chúng ta đi thôi”.
Dương Lệ nói một cách yếu ớt.
“Chúng ta không đi”.
Trần Triệu Dương nói một cách kiên định.
Trần Triệu Dương nhìn chằm chằm người quản lý: “Ông không có tư cách đuổi chúng tôi đi”.
“Ai yo, mày nghĩ mình là ai? Người ta lại không có tư cách đuổi mày đi chắc”.
Mã Quốc Lương nói một cách khinh thường.
Quản lý không còn kiên nhẫn nữa, ông quay sang nói với đám bảo vệ đứng cạnh: “Ra tay!”
Nhưng người quản lý vừa nói xong thì Trần Triệu Dương đã lập tức rút ra một chiếc thẻ đen.
“Chiếc thẻ này, chắc là ông nhận ra chứ?”
Trần Triệu Dương hỏi quản lý.
“Đợi chút!”
Quản lý nhìn thấy chiếc thẻ đen Trần Triệu Dương vừa đưa ra thì kêu lên một cách gấp gáp.
Đám bảo vệ đều ngừng lại, quản lý chạy nhanh về phía chiếc bàn rồi cầm chiếc thẻ đen lên quan sát.
Người quản lý vừa quan sát chiếc thẻ đen trên tay vừa đánh giá Trần Triệu Dương.
Vẻ mặt ông ta lúc này vô cùng ngạc nhiên và nghi ngờ.
Ông ta không tin Trần Triệu Dương có thể có được thẻ kim cương đen, thế nhưng chiếc thẻ kim cương đen hiếm thấy này lại ở trong tay Trần Triệu Dương.
“Lý Hoài Sơn, sao thế? Còn không mau đuổi họ đi?”
Bà Hoa mất kiên nhẫn nói.
Mã Quốc Lương khinh