Lý Hoài Sơn đi sang một bên, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Người nghe là thư ký của Giang Tử Phong.
Lý Hoài Sơn kể lại tình hình bên này cho thư ký của Giang Tử Phong. Sau khi nghe xong, thư ký nói không biết gì về chuyện này.
Nhưng cô ta phải báo cáo lại với Giang Tử Phong mới được.
Lý Hoài Sơn tắt máy. Nhìn Trần Triệu Dương, trong mắt ông ta dâng lên cơn thịnh nộ.
Hiện tại ông ta có thể khẳng định rằng thẻ kim cương đen mà Trần Triệu Dương đưa ra là đồ ăn trộm, ngay cả thư ký của Giang Tử Phong cũng chưa nghe nói tới người này bao giờ.
"Trần Triệu Dương, có phải thẻ của cậu là đồ ăn trộm không?"
Trên mặt Dương Lệ hiện lên nét lo lắng, cô ấy trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên là không rồi", Trần Triệu Dương nói.
"Người ta cứ nhét cho cậu thật hả?"
"Ừm!", Trần Triệu Dương bất đắc dĩ nói: "Tôi không muốn lấy thật mà".
"Vì sao cậu ta lại cứ đòi nhét cho cậu?"
"Cậu ta muốn làm đàn em của tôi, tôi không đồng ý, cậu ta muốn nịnh bợ tôi!"
Trần Triệu Dương nói.
Nghe vậy, Dương Lệ cũng cảm thấy Trần Triệu Dương đang chém gió.
Giang Tử Phong là một trong tứ thiếu gia Nam Hải, người như vậy sao lại cam tâm tình nguyện làm đàn em của người khác được cơ chứ?
Tuyệt đối không thể có chuyện đó được!
Lúc này Lý Hoài Sơn quay trở lại với vẻ mặt âm trầm.
"Quản lý Lý, sao rồi?"
Mã Quốc Lương quan tâm hỏi.
"Tống cổ hai người họ ra ngoài".
Lý Hoài Sơn chỉ vào Trần Triệu Dương và Dương Lệ rồi nói.
Thấy Lý Hoài Sơn nói vậy, Trần Triệu Dương nhìn chằm chằm vào ông ta, nói: "Ông muốn đuổi tôi ra ngoài thật hả? Hỏi kỹ rồi chứ?"
"Đương nhiên là hỏi kỹ rồi", Lý Hoài Sơn nói nói một cách chắc chắn: "Thẻ của cậu là đồ ăn trộm được, mang đến nơi này lừa ăn lừa uống".
"Ha, tôi đã nói là thẻ ăn trộm mà", bà Hoa vênh váo nói.
"Lệ Lệ, không ngờ bạn trai cô lại là một thằng ăn trộm, loại đàn ông như vậy không yêu được đâu", Mã Quốc Lương đắc ý cười.
Dương Lệ thì thở dài, cô ấy không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Những người xung quanh cũng nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt thương hại, bọn họ cảm thấy kết cục của Trần Triệu Dương sẽ rất thảm.
"Quản lý Lý, tôi sợ ông đụng vào tôi là sẽ phải hối hận".
Trần Triệu Dương nói.
"Hối hận?", Lý Hoài Sơn cười lạnh nói: "Tôi không cho cậu một bài học thì mới phải hối hận. Lên, bắt bọn họ lại, gô cổ tới cục cảnh sát".
Lý Hoài Sơn nói vậy, bảo vệ đứng cạnh ông ta lập tức tới gần Trần Triệu Dương và Dương Lệ.
"Dám tới nơi này lừa ăn lừa uống, tống vào cục cảnh sát vài năm cũng chẳng có gì là sai", Mã Quốc Lương cười ha ha.
"Loại ti tiện, đây là kết cục khi ném tiền vào bà".
Bà Hoa cũng huênh hoang nói.
Nhưng ngay khi bảo vệ sắp tới gần Trần Triệu Dương, một bóng người đột nhiên lao ra.
Vừa xông tới là cậu ấy lập tức mắng bảo vệ té tát: "Mẹ kiếp, ai dám động vào anh tôi, tôi sẽ không để kẻ đó sống yên".
Thấy có người lao ra ngăn cản bảo vệ, Lý Hoài Sơn lập tức quát lên: "Nơi này là địa bàn của tôi, tôi muốn động vào ai... Hơ... Cậu Giang..."
Còn chưa dứt lời thì Lý Hoài Sơn đã nhìn thấy người lao ra là Giang Tử Phong, ông ta ngây ra như phỗng.
"Cậu Giang, sao cậu lại tới đây?"
Nhìn thấy Giang Tử Phong, Lý Hoài Sơn lập tức bước tới nói: "Cậu Giang, cậu tới thật đúng lúc, có một tên ăn trộm tới chỗ chúng ta, không biết cậu ta đã lấy trộm thẻ kim cương đen ở đâu ra, định tới đây ăn chùa uống chùa".
Lý Hoài Sơn còn đang nói thì Giang Tử Phong đã vỗ vào đầu Lý Hoài Sơn mắng: "Ông là cái thá gì? Tên ông là gì? Lý Hoài Sơn đúng không? Tôi thấy ông chán sống rồi, dám nói anh tôi là kẻ trộm. Thẻ của anh tôi là do chính tôi tặng, mẹ kiếp, có phải ông muốn chết rồi không?"
Hả?
Bị tát cho hai cái, Lý Hoài Sơn hoàn hồn lại.
Rốt cuộc thì lần này ông ta cũng nghe rõ, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.
"Cậu, cậu Giang, cậu