Cố Lăng Nhi khóc lóc kể lể với ông cụ Cố, trông biểu cảm rất ấm ức.
Vẻ mặt của cô ta như thể đã phải chịu bao nỗi nhục nhã vậy.
Cố Lăng Nhi khóc lóc kể lể xong còn lén lườm Trần Triệu Dương một cái.
Cô ta biết bình thường ông nội thương yêu cô ta nhất, bây giờ biết cô ta bị Trần Triệu Dương đánh như vậy, chắc chắn ông sẽ đuổi Trần Triệu Dương ra ngoài.
"Khụ... Khụ... Lăng Nhi, chuyện này là lỗi của cháu".
Lúc này ông cụ Cố nói: "Cháu sai trước, bị Trần Triệu Dương dạy bảo cũng là đáng đời".
Hả?
Nghe thấy câu trả lời này, Cố Lăng Nhi hơi nghệt mặt ra.
Cô ta còn nghĩ ông nội sẽ bênh mình, nào ngờ lại nhận được hai chữ đáng đời.
"Ông nội..."
Cố Lăng Nhi tủi thân gọi: "Cháu bị đánh mà ông mặc kệ vậy sao?"
Vừa nói, Cố Lăng Nhi vừa tủi thân chảy nước mắt.
Cô ta đang dùng thế công bằng nước mắt, bởi vì cô ta biết chỉ cần cô ta khóc là ông nội sẽ đứng về phía cô ta.
Thế nhưng cô ta không hề nghĩ rằng kế hoạch của mình lại thất bại một lần nữa.
Cố Kiến Trung đi về phía Trần Triệu Dương, ông ấy nói với vẻ áy náy: "Trần Triệu Dương, bởi vì bình thường tôi chiều nó quá nên bây giờ tính nó mới ngang ngược bướng bỉnh và bất chấp lý lẽ như thế. Nó làm gì sai thì tôi thay nó xin lỗi cậu".
"Ha ha, không sao", Trần Triệu Dương sờ mũi cười nói: "Chỉ cần ông không trách tôi quá nặng tay là được".
"Không nặng, không nặng, đúng là phải dạy cho con bé một bài học", ông cụ Cố nói: "Sau này nó làm gì không đúng thì cậu cứ việc dạy bảo".
"Ông nội..."
Nghe vậy, Cố Lăng Nhi sắp khóc thật rồi.
Vốn cô ta muốn tìm chỗ dựa, cuối cùng kết quả lại thế này.
Cố Lăng Nhi nhìn Trần Triệu Dương, cô ta nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận, nhưng lại không dám tỏ thái độ gì cả. Cô biết bây giờ ai kia đang có quyền hành đặc biệt, có thể ra tay dạy dỗ cô ta.
Nghĩ tới đây, nơi nào đó của Cố Lăng Nhi vẫn đau rát.
Giang Tử Phong và A Hổ đứng bên cạnh cũng phục sát đất, bọn họ thật sự không ngờ rằng Cố Lăng Nhi lại có ngày hôm nay.
Nhưng chỉ từ chuyện này là có thể nhìn ra sức nặng của Trần Triệu Dương trong lòng ông cụ Cố.
"Khụ... Khụ..."
Đúng lúc này, Cố Kiến Trung lại ho sặc sụa.
"Ông cụ Cố, ông ho quá, chúng ta tìm một nơi nào đó để tôi bắt mạch cho ông, sau đó sẽ tiến hành điều trị", Trần Triệu Dương nói với ông cụ Cố.
"Được, vậy thì phải làm phiền cậu rồi".
Cố Kiến Trung gật đầu nói.
"Anh còn biết chữa bệnh à?", lúc này Cố Lăng Nhi mới phát hiện ra, cô ta lập tức hừ nhẹ rồi nói: "Ông nội, tầm tuổi anh ta thì làm sao chữa khỏi bệnh cho ông được, cháu thấy anh ta là kẻ lừa đảo đấy".
"Ai nói tôi không biết chữa bệnh?"
Trần Triệu Dương nhìn Cố Lăng Nhi, anh cười nói: "Chẳng phải tôi chữa khỏi bệnh công chúa cho cô rồi đấy sao? Nếu cô không tin thì tôi có thể chữa tiếp".
Nghe thấy câu nói này của Trần Triệu Dương, Cố Lăng Nhi không dám nói tiếp nữa, đồng thời còn vô thức che nơi nào đó. Thế nhưng cô ta vẫn trợn mắt lườm ai kia vài lần.
Cố Kiến Trung nhìn thấy, ông ấy để lộ ra ý cười mà người ngoài khó có thể phát hiện ra được.
Rốt cuộc cháu gái cưng của mình cũng gặp được khắc tinh, có người trị được con bé cũng coi như chuyện tốt.
Trong sân có một cái đình nhỏ.
Cố Kiến Trung không muốn về phòng, bèn bảo Trần Triệu Dương khám bệnh ở ngay trong đình.
Cố Kiến Trung ngồi xuống, Trần Triệu Dương lập tức bắt mạch cho ông ấy.
Trần Triệu Dương bắt mạch khá lâu.
Cố Lăng Nhi mất kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc anh có biết khám bệnh không?"
Cô ta vừa dứt lời, ông cụ Cố lườm cô ta một cái.
Cố Lăng Nhi chu môi lên nói: "Lát nữa không chữa được thì anh sẽ biết tay tôi."
Lần này Cố Lăng Nhi nói hết câu là Trần Triệu Dương cũng rút tay về.
"Trần Triệu Dương, thế nào rồi?
A Hổ hỏi.
"Trước kia bị thương quá nhiều, cộng thêm việc tối qua không