Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 316


trước sau

Mấy người Mã Trạch sau khi rời đi, Hồng Ngải lại đến một lần, để lại 300 hạt Long Mễ, sau đó bèn quay về Kim Cảng, anh ta đương nhiên là muốn tuân thủ lời dặn của Sở Vĩnh Du, tiếp tục dồn sức tìm kiếm thu thập Long Mễ, dù sao nếu như trong một năm có thể thu thập thêm 200 hạt Long Mễ nữa, là có thể có được tình bạn của Sở Vĩnh Du, nói thế nào, đây mới là chuyện lớn hàng đầu.

Khoảng đến trưa, Đồng Ý Yên tỉnh, mặt mày có hơi mờ mịt.

“Đây… em sao lại ở nhà?”

Sở Vĩnh Du dịu giọng nói.

“Vợ à, em bị người ta thôi miên, bây giờ còn có một người như em đi làm ở công ty bất động sản Đồng Vĩnh.”

Đương nhiên, Đồng Ý Yên đầu óc mờ mịt, hoàn toàn nghe không hiểu ý gì.

Sau khi thông qua lời giải thích chi tiết lần nữa của Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên trầm mặc trong thời gian rất lâu, lúc này mới mở miệng nói.

“Vĩnh Du, em cứ cảm thấy, tai họa hình như càng lúc càng lớn, vậy anh, con gái còn cả ba mẹ em sau này, bọn họ rốt cuộc là thật hay giả?”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Không có khoa trương như vậy, vợ à, anh bảo đảm, những chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc.”

Không ngoài dự liệu, Sở Vĩnh Du hình như nghĩ tới mục đích của địa sát số 35, khả năng rất lớn là muốn thay thế Đồng Ý Yên thật, làm vợ của anh cứ vậy mà sống, một ngày nào đó, chung quy có thể dùng được.

Có điều, đây cũng chỉ là phỏng đoán của bản thân Sở Vĩnh Du mà thôi.

“Vậy phải làm sao? Anh chuẩn bị để em trốn đi, sau đó anh sống với người phụ nữ đó, xem xem cô ta rốt cuộc có mục đích gì?”

Rất nhanh, lời nói với ánh mắt bất thiện của Đồng Ý Yên khiến Sở Vĩnh Du sững ra, anh suy nghĩ đến tất cả vấn đề, lại chỉ quên mất một điểm này, chỉ có thể bất lực nói.

“Xin lỗi vợ, là anh sơ suất, buổi tối đợi người giả mạo đó về, anh sẽ lập tức mang đi thẩm vấn.”

Đồng Ý Yên lườm Sở Vĩnh Du một cái.

“Như vậy còn tạm, chuyện xảy ra liên tiếp, em đã không có bao nhiêu cảm giác an toàn rồi, hy vọng anh đừng khiến em ngay cả cảm giác tin tưởng cũng mất đi.”

“Vợ à, phương diện cảm giác an toàn này, sau này sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì nữa, anh bảo đảm.”

Có Sát Khí Ấn, tất cả đều khác rồi, mặc kệ là Yêu Tà hay là kẻ thù khác, mục tiêu cuối cùng, chung quy đều là Sở Vĩnh Du anh, như vậy, đều có thời gian hòa hoãn.

“Mong là vậy, đều nói gánh nặng càng lớn, năng lực càng lớn, nếu như em không thể chấp nhận, cũng không có tư cách làm vợ của anh rồi.”

Nghe thấy lời nói như này của Đồng Ý Yên, không biết tại sao, Sở Vĩnh Du cảm thấy ít nhiều có hơi thiếu nợ, chỉ có thể ôm vợ vào trong lòng.

Cái ôm này, ít nhất đã hóa giải một tia ngăn cách sau lần cãi nhau trước của hai người, không biết cái này có tính là trong họa được phúc hay không.

Hoàng hôn buông xuống, cuộc sống tất bật của người Tỉnh Thành lần nữa thể hiện ở trên đường lớn, các loại xe cộ di chuyển chậm chạp, đều báo hiệu cảnh tượng trong giờ cao điểm buổi tối của thành phố này.

Mà ở bãi đỗ xe dưới lòng đất của tòa nhà lớn Lợi Lan, một chiếc Mercedes-Benz G500 cách không xa, hai chiếc xe thương vụ GL8 đỗ đó, đằng sau một chiếc trong đó, Cát Côn ngồi trên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phướng của cửa thang máy.

“Lát nữa động tác nhất định phải sạch sẽ dứt khoát, bên cạnh Đồng Ý Yên nói không chừng cũng sẽ có hai võ giả thất phẩm bảo vệ trong tối, bốn người các người phụ trách quấn lấy hai cao thủ đó, những người khác lập tức đi bắt Đồng Ý Yên.”

“Rõ.”

Sắc mặt của Cát Côn có hơi không tốt, bởi vì hành động khống chế Đồng Hiểu Tiêm và Đồng Ý Yên, gần như là đồng bộ bắt đầu, nếu như bởi vì một vài chuyện không lường trước được xảy ra sai sót, cũng tuyệt đối sẽ không qua mấy phút.

Vào lúc này, ông ta nhận được điện thoại, khống chế Đồng Hiểu Tiêm vậy mà thất bại rồi, bởi vì không biết từ đâu chui ra hai võ giả thất phẩm, như vậy xem ra, vẫn may Schliffin nói Đồng Ý Yên

quan trọng nhất, cho nên ông ta cũng dẫn hai võ giả thất phẩm duy nhất dưới trướng tới, nếu không bên Đồng Ý Yên chắc chắn cũng sẽ thất bại.

Vào lúc này, một bóng dáng xinh đẹp vụt hiện, Đồng Ý Yên xách túi, bước trên đôi cao gót đang đi về phía bên này, từ biểu cảm thì thấy hình như rất vui vẻ.

“Chuẩn bị!”

Lực chú ý của Cát Côn hoàn toàn tập trung, bên Đồng Hiểu Tiêm đã thất bại rồi, xem như đánh rắn động cỏ, vậy thì bên Đồng Ý Yên bắt buộc phải thành công, nếu không muốn hành động nữa, không biết đến mùa quýt năm nào, hơn nữa Schliffin chắc chắn cũng sẽ không đợi thời gian lâu như vậy.

Đột nhiên, Đồng Ý Yên bỗng dừng lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ trịnh trọng, ngay sau đó, hai tay của cô vũ động, tiếng nổ trong nháy mắt truyền đến, kính thủy tinh của mấy chiếc xe gần đó trực tiếp bị nổ tan tành.

Chuyện này…

Một màn bất ngờ này, đám người Cát Côn đều kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, nhất là võ giả thấp phẩm ngồi bên cạnh ông ta, thấy lúc này tựa như biến thành một người khác, hai tay Đồng Ý Yên không ngừng vũ động thậm chí ông ta đều nhìn không rõ động tác, bàng hoàng nói.

“Ông… ông chủ, ông không phải là nói, Đồng Ý Yên là người bình thường sao?”

Chỉ một chút công phu, mặt đất nơi mà Đồng Ý Yên đang đứng và quanh đó giống như bị bom nổ tung vậy, loại lực phá hoại này, chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm, có thể làm được sao?

Cát Côn cũng hoàn toàn sốc rồi, đều không biết nên nói cái gì, thậm chí trong đầu ngay cả một chút suy nghĩ cũng không có.

Cùng lúc này, chiến đấu dường như đã kết thúc, Đồng Ý Yên vẫn đứng đó, vẫn mang dáng vẻ phòng ngự, há miệng thở dốc.

“Ông chủ, chúng… chúng ta mau chạy đi.”

Có người mở miệng, Cát Côn thầm mắng một tiếng.

“Chạy cái con khỉ, cậu bây giờ lái xe đi ra, đó không phải là giấu đầu lòi đuôi hay sao? Đợi lát rồi chạy!”

Nói đùa, người trâu bò như vậy, ông ta vậy mà dám đến bắt cóc, cho dù mang theo mấy trăm người nữa, đều không có ích gì.

Mà đương sự Đồng Ý Yên, lúc này tinh thần không những tập trung cao độ, đồng thời sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

Vừa rồi có người đột nhiên xuất hiện, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn giết cô, nếu như không phải là bản thân ngụy trang thành Đồng Ý Yên, là Đồng Ý Yên thật, sớm đã chết không thể nghi ngờ rồi.

Điều đáng sợ nhất là Đồng Ý Yên rõ ràng là một người bình thường trói gà không chặt, tại sao lại có người đến ám sát, vậy mà sẽ là một vị Tiên Thiên võ giả, hơn nữa năng lực ám sát rất mạnh, thực lực khủng bố, ngay cả cô cũng…

Đáng chết! Tên khôn Sở Vĩnh Du này, rốt cuộc có bao nhiêu kẻ địch chứ, trên thế giới còn có sát thủ Tiên Thiên võ giả khủng bố như vậy sao? Bà đây thật sự không nên sĩ mà nhận nhiệm vụ này.

Mấy phút sau, động tĩnh lớn trước đó thật sự thu hút một số người vừa tan làm, có điều bởi vì sợ hãi cho nên đều không dám lại gần.

Lúc này, cơ thể của Đồng Ý Yên loạng choạng, biết tên đó lúc này đã đi rồi, trái tim lập tức thả lỏng, trọng thương vừa chịu vừa rồi lập tức lộ ra, vẫn may kịp thời nuốt ngụm máu xuống.

Xảy ra chuyện như này, nhiệm vụ thất bại, cô ta bắt buộc phải rời khỏi, nếu không sau khi Sở Vĩnh Du biết được, thân phận tất nhiên sẽ bị lộ.

Cùng lúc đi về phía chiếc xe Mercedes-Benz G500, bước chân ít nhiều có hơi loạng choạng, còn từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại.

Trên chiếc xe thương vụ Buick, một võ giả thất phẩm trong đó sờ cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm Đồng Ý Yên, từ từ mở miệng nói.

“Ông chủ, Đồng Ý Yên, hình như bị thương rồi, hơn nữa, còn bị thương không nhẹ.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện