Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 317


trước sau

CHƯƠNG 317: THUẦN PHỤC HOẶC CHÉT “

Ông chắc chắn?”

Cát Côn phản ứng lại, trong ánh mắt sôi sục một loại ý cay độc.

Cát Côn ông ta làm việc, rất nhiều lúc quyết sách đều chỉ trong nháy mắt, nếu không cũng không thể từng bước đi tới ngày hôm nay.

“Chuyện này…”

Võ giả thất phẩm bên cạnh cũng không dám nói chuyện, thực lực đáng sợ như vậy, bây giờ chỉ thầy giống như bị thương nặng, nhưng ai dám bảo đảm.

“Mẹ nó! Làm! Lên! Tiền ông đây cho các người gấp ba lần, hơn nữa thấy tình hình không đúng có thể trốn.”

Cuối cùng, Cát Côn liều, hai võ giả thất phẩm nhìn nhau, trong lòng cũng có chút hưng phần, một cường giả như vậy, nếu như có thể bị bọn họ xử lý, vậy cũng là một loại kiêu ngạo to lớn.

Một bên khác, Đồng Ý Yên còn cách chiếc xe Mercedes-Benz 5-6m, ngụm máu tươi đó đều đã không kìm được, trực tiếp nôn ra.

Cô quả thật bị thương nặng, tuy không tính là chí mạng, nhưng nếu như không kịp thời chữa trị, vẫn sẽ rất phiền phức, chỉ có thể nói người đến ám sát cô, thực lực thật sự là mạnh.

Xoạt!

Bỗng ngoảnh đầu thì nhìn thấy hai bóng người lao về phía cô, một tia phẫn uất dâng trào trong mắt.

“Hai võ giả thất phẩm cỏn con mà cũng dám đến nhặt tiện nghi của bà đây?”

Một chưởng đánh ra, lại không có bắt kỳ tia Tiên Thiên Chỉ Khí nào, ngược lại còn khiến bước chân của cô lảo đảo hơn.

Không hay! Trên vũ khí của tên sát thủ đó, vậy mà có độc…

Mãi đến lúc này, trái tim Đồng Ý Yên mới nảy lên, đối mặt với một chưởng đánh tới của một vị võ giả thất phẩm, không có năng lực ngăn cản, trực tiếp ngất đi.

Cuối cùng trước mắt tối thui, cô vẫn đang chửi rủa tên sát thủ.

Ngươi đến ám sát một người bình thường, không những bản thân là Tiên Thiên võ giả, thực lực cao cường, còn… còn tẩm độc trên vũ khí, không bằng súc sinh mà!

10 phút sau, trong biệt thự Hồ Tâm của Vân Vũ Chỉ Hải, Sở Vĩnh Du nhìn video mà ảnh vệ gửi, vẻ mặt rất cổ quái, trên video, chính là cảnh Đồng Ý Yên đại chiến trước đó, máu chốt từ video thì thấy, căn bản không nhìn rõ bóng dáng của sát thủ và động tác của Đồng Ý Yên, nếu như không phải xe hơi xung quanh bị phá hủy, mặt đất nứt toác, còn nghĩ Đồng Ý Yên đứng ngây ở đó.

“Em… em lợi hại như vậy sao?: Đồng Ý Yên ngồi ở một bên, cả người đều trợn mắt há hốc mồm, vô thức xem người mạo danh trong video là mình.

Sau cảm giác kỳ lạ, trong mắt Sở Vĩnh Du cũng tỏa ra sát cơ, còn may xảy ra chuyện địa sát số 35 đã giả danh vợ anh, nếu không, lần này thật sự là chết chắc rồi.

Còn đám người xuất hiện cuối cùng kia, có thể để ngoài lề, nhưng trước mắt có một ván đề mắấu chốt, bắt buộc phải lập tức giải quyết.

Lúc này, chuông cửa reo lên, Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng đi vào, bởi vì hai ảnh vệ bảo vệ trong tối giải quyết toàn bộ phiền phức, Đồng Hiểu Tiêm căn bản không biết có người đến bắt cóc cô ta.

“Hiểu Tiêm, em và Tân Tằng tạm thời sống ở đây, không có sự đồng ý của anh, ai cũng không được phép rời khỏi biệt thự.”

Sở Vĩnh Du nói xong với Đồng Hiểu Tiêm, sau đó nhìn sang Đồng Ý Yên nói.

“Anh đi làm ít việc, rất nhanh sẽ trở lại.”

Sở Vĩnh Du hiện nay, nếu như không muốn bị người khác phát hiện, dùng cách bám đuôi gì đó đều không có tác dụng, như thế, bởi vì chỉ cần nhận định anh ở trong biệt thự, vậy bất cứ ai cũng không dám động.

Thời gian dần trôi, màn đêm đã buông xuống, trong một ngôi nhà tồi tàn nào đó ở Tỉnh Thành, bốn bóng người đứng đó, một người trong đó, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn có máu rỉ ra, lại vẫn đứng thẳng ở đó, không dám có bắt kỳ động tác.

Mà người này, chính là một trong hai thanh niên đầu trọc trước đó Sở Vĩnh Du thả đi.

*Phề vật! Gia tộc Quang Thứ chúng ta, bao nhiêu năm nay, ám sát một người bình thường cũng có thể bị thương như này, cậu là người đầu tiên.”

Trong bốn người, một người trung niên duy nhất, khoảng ngoài 50 tuổi, giọng nói bình tĩnh, ba người khác một người

cũng không dám lên tiếng.

Nhất là người thanh niên bị thương kia, gia tộc Quang Thứ, chỉ cần ám sát thất bại thì không được phép.

tìm bất kỳ cớ và lý do nào, nếu không trừng phạt phải chịu chỉ sẽ càng nặng.

Hơn nữa anh ta từ nhỏ đã được dạy các loại triết lý, đến bây giờ, nội tâm cũng không có một chút kinh ngạc và nghi hoặc, Đồng Ý Yên một người bình thường, tại sao đột nhiên trở thành Tiên Thiên võ giả, hơn nữa thực lực còn không kém anh ta, những điều này, đều không cần suy nghĩ, chỉ cần biết kết quả là mình ám sát thất bại là được.

“Quang Ngũ, quay về dưỡng thương, sau khi thương thế khỏi thì tiếp nhận trừng phạt cắp ba của gia tộc, Quang Tứ, bước tiếp theo tìm kiếm cơ hội, đối với bát kỳ người thân nào của Sở Vĩnh Du đều có thể triển khai hành động.”

“Vâng đại nhân.”

Người trung niên này, rõ ràng là ba của bọn họ, nhưng trong gia tộc Quang Thứ, cách xưng hô là ba này, cực kỳ hiếm, rất nhiều năm đều chưa từng gọi rồi.

“Xem ra hai người là không có quá xem trọng sự nhân từ của tôi.”

Một câu nói nhẹ nhàng vang lên, Sở Vĩnh Du xuất hiện ở vị trí giữa bốn người.

Lúc này, đồng tử của người trung niên đó hơi co rút lại.

Gia tộc Quang Thứ bọn họ, đó tuyệt đối là tổng tông của giới ám sát, trải qua không biết bao nhiêu triều đại, bây giờ, vậy mà có thể có người lẻn vào đến sát ngay bọn họ mới bị phát hiện, thật sự có hơi không thể tưởng tượng.

“Đại nhân, anh ta chính là Sở Vĩnh Du.”

Quang Ngũ bị thương nói xong, Sở Vĩnh Du nhắc tay đánh ra một chưởng, vốn dĩ Quang Ngũ đang bị thương, cả người trực tiếp nứt toác, máu tươi bắn ra chạy trên đất.

“Giết vợ của tôi, tội chết.”

Sát phạt quả quyết như vậy, hai thanh niên đầu trọc còn lại không có một chút động tác, vẫn đứng thẳng ở đó.

Nhưng mà Quang Tứ cũng là một trong hai người bị Sở Vĩnh Du túm được ở phòng bi-a bỏ đi, trong lòng lúc này có một tầng sương, anh ta và Quang Ngũ báo cáo y nguyên tất cả mọi chuyện với bên trên, nhưng gia tộc không có thỏa hiệp, ngược lại lập tức ra lệnh muốn ra tay với Đồng Ý Yên.

Mà bây giờ, không biết ba anh ta như nào, dù sao anh ta hiểu, một con đường chết rồi, đối diện với loại tồn tại khủng bố như Sở Vĩnh Du, căn bản ngay cả chạy trốn cũng không có.

Xoạt!

Lúc này, bóng dáng của người trung niên đột nhiên biến mát, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

Ngay sau đó, chân phải của Sở Vĩnh Du bỗng đá nghiêng ra, sau một tiếng bụp khẽ khàng, thì thấy một bóng người bay ra, đập vào máy cây cột mục nát rồi mới dừng lại.

“Lăn qua đây!”

Sở Vĩnh Du nhả ra ba từ đơn giản, trong ánh mắt của người trung niên đang ôm lồng ngực của mình đều sững sờ, từ từ đi về phía Sở Vĩnh Du, lúc này, ông ta cuối cùng cũng hiểu, hai đứa con trai của mình, không có nói quá, chiến lực của tên Sở Vĩnh Du này, sợ rằng trong Tiên Thiên võ giả đã đứng top đầu rồi.”

Đi tới gần, người trung niên đứng đó, nhìn Sở Vĩnh Du, trầm giọng mở miệng.

“Thực lực của cậu quả thật đáng sợ, gia tộc Quang Thứ chúng tôi ngoài lão tổ tông bề quan ra, sợ rằng ai cũng không giết được cậu, liên hợp ám sát kết quả cũng như nhau, nhưng…”

Xoạt!

Nhưng sau đó đã không thể mở miệng, Sở Vĩnh Du bóp cỗ của ông ta, cơ thể tiến tới, sát khí sôi sục lần đầu tiên phóng thức nhiều hơn một phần năm.

“Hoặc thuần phục hoặc chết, gia tộc Quang Thứ các ông chọn đi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện