1.
Thời điểm lần đầu tiên Cố Thiên Tinh bước chân vào cổng trường đại học, đúng vào lúc cái nóng như đổ lửa của mùa hè đang vẫy vẫy đuôi ra oai.
Ve sầu nằm rạp trên thân cây, liên tục làm lòng người sinh phiền não.
Cậu đội mũ lưỡi trai kéo vali, cùng một đám thanh niên phơi phới mặc áo cộc tay giống nhau cùng bước đi trên con đường trải xi măng thật là dài, mặc dù tán cây đã cản giúp một ít tia tử ngoại, nhưng vẫn không khỏi bức bách mồ hôi bọn họ chảy đầm đìa, kêu khổ không chịu nổi.
“Cũng không biết ký túc bây giờ có cho mở điều hòa hay không…”
Cố Thiên Tinh dừng ở bên đường đứng trước cây ATM tự động, tham lam hấp thụ khí lạnh thổi ra từ bên trong, nhìn tòa nhà có niên đại trông lâu đời trước mặt, không nhịn được há miệng than thở.
Có vài gia đình đưa tiểu tổ tông nhà mình nhập học mà cả họ lẽo đẽo đi cùng, túi lớn túi nhỏ khua chiêng gõ trống, phẩy phẩy quạt nhựa giống hệt như thiếu gia nhà giàu đem theo vệ sĩ, hùng hùng hổ hổ lao qua người.
Thật là tốt.
Cậu đưa mắt nhìn đám người kia đi xa, ngay sau đó nâng cánh tay lên lau trán qua loa, rút điện thoại di động ra gửi cho Đồ Trần một tin nhắn thoại tố khổ: “A Trần à, tớ thật là hâm mộ mấy sinh viên có người đưa đi kia quá đi à.”
Lúc này Đồ Trần đang bước đi trên con đường nơi xứ lạ, đoán chừng điện thoại di động chưa hề rời khỏi tay, hết sức sảng khoái trực tiếp gọi điện tới. Giọng nói y mang ý cười, hỏi Cố Thiên Tinh: “Bố mẹ cậu muốn đưa, cậu lại không cho. Lại nói ban đầu tớ bảo đưa cậu đi, chẳng phải cậu cũng không vui sao hả? Sao bây giờ nghĩ lại lại muốn hâm mộ người khác rồi hả?”
Cố Thiên Tinh đứng mệt rồi, dứt khoát đặt mông trực tiếp ngồi trên bậc thang, bị nóng làm cả người rùng mình một trận, càng thêm héo mòn.
Tóc cậu dính vào trên trán, ánh mắt lại lấp lánh, vui vẻ hoạt bát đối mặt với chiếc điện thoại nói: “A ha ha, sao có thể chớ, tớ nói linh tinh thôi. Đây còn không phải là vì tớ sợ cậu trên đường nhàm chán, cố ý tìm đề tài để chơi với cậu đó sao?”
2.
“Học đệ học đệ, tham gia câu lạc bộ đê~”
“Anh chị thấy cậu cốt cách thanh kỳ, đúng chuẩn là hạt giống tốt để chụp ảnh đó nha!”
“Thế giới anime giao lưu tìm bạn tốt, dạo qua đi qua chớ có bỏ qua___”
“Tiểu soái ca, có hứng thú với đội nghi thức không?”
Một đám người đứng dưới ánh mặt trời, tay cầm giấy tuyên truyền ùa lên, như là chỉ sợ chậm một bước thì trái táo vàng trước mặt này sẽ chạy đi mất.
Cố Thiên Tinh kéo hai chiếc vali lớn, không thể không dừng bước. Cánh tay và chân lộ ra bên ngoài vẫn đang nhận lấy lễ rửa tội dưới vầng thái dương, cậu có chút không kiên nhẫn, tiện tay nhét một chiếc tai nghe vào túi quần, “Xin các vị thương xót, trước hết để em đến ký túc xá báo danh cái đã.”
Một vị học tỷ đưa chiếc quạt nhỏ có in hình quảng cáo ra, hỏi: “Học đệ, ở học viện nào thế? Mỗi khoa khác nhau, tòa ký túc xá cũng khác nhau, hay là để chị chỉ đường cho cậu?”
“Viện thiết kế.”
“Ai dô, vậy thì hai ta cùng khoa rồi!” Học tỷ hưng phấn khác thường, xua tất cả người trong ở học viện khác đang tuyển thành viên kia ra vẫy tay đuổi theo, đuổi kịp rồi, hỏi: “Hội học sinh chiêu tân, có hứng thú tìm hiểu một chút không?”
Cố Thiên Tinh: “…”
Cậu nhe răng cười nói: “Em đối với hội về nhà có hứng thú tương đối lớn, không biết trong trường mình có cái hội này hay không ta?”
3.
Khu D là khu lâu đời nhất trong trường, nghe học tỷ miêu tả không chỉ không có điều hòa, mà còn không có nhà tắm riêng; sân thượng lớn, bốn người giường trên giường dưới, mùa đông lạnh mùa hè thì nóng, đỉnh đầu chỉ có mỗi một cái quạt điện kêu ầm ầm.
Cố Thiên Tinh do dự hỏi: “Trên trang web trường ký túc xá không phải là trên có giường dưới có bàn có vòi hoa sen còn lắp cả điều hòa đấy sao?”
“Cậu bảo web trường ấy à…” Học tỷ đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, mặt đầy đau xót, “Đó là của khu A bên ngoài trường, còn cách cả một con đường lớn nữa. Lần trước người chuyển vào đã đầy rồi, sang năm mới có thể còn chỗ trống… Chỉ là cậu biết rồi đấy, trong trường toàn thành phần trâu bò, đến lúc ấy 80% không tới lượt các cậu.”
Cố Thiên Tinh bỗng nhiên có chút hối hận, tại sao mình không đi cùng Đồ Trần ra khỏi tỉnh chứ.
Lỡ đâu ở gần nhau, còn có thể cùng nhau đi ra ngoài mướn chung phòng nhỉ!
Đây há chẳng phải là hoàn hảo rồi sao?
Hắn thở dài, thầm nghĩ hối hận thế nào nữa cũng đều vô dụng, dẫu sao thì con đường của mình mình phải tự đi, muốn dần dần kéo dãn quan hệ với Đồ Trần cũng là do cậu quyết định.
Cậu đứng dưới mặt tường bong tróc của tòa ký túc, nghe tiếng ồn ào ầm ĩ trong tòa nhà, lễ phép nói cảm tạ: “Cảm ơn đã đưa em đến đây, nhưng mà em thật sự vẫn thích ngồi xổm trong ký túc hơn.”
Học tỷ bị dì quản lý ký túc đang ngồi trong phòng đẩy mắt kính liếc một cái, theo bản năng lùi về phía sau một bước, không cam lòng nói: “Vậy chị đây không phải đã phí công chuyển vali cho cậu rồi sao?”
Cố Thiên Tinh nắm lấy tay nắm cửa, hất mày với cô, cười một cái: “Thế này đi, chị đưa cho em một ít tờ rơi, em giúp chị phát trong khu A của ký túc.”
Hai tay học tỷ trống trơn, chẳng có mang theo gì cả. Lúc này nghe cậu vừa nói vậy, chợt cảm thấy thất vọng, nhưng cũng chẳng có cách nào.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng con mắt lóe sáng: “Thứ tư có hội chiêu tân ở tòa Chấn Hải, không bằng cậu tới làm MC phụ đi đi?”
Khóe miệng Cố Thiên Tinh giật một cái.
Được, vậy cậu tình nguyện vào câu lạc bộ.
4.
MC phụ rất chi là vô tích sự, nghe nói vốn dĩ chỉ là tìm người có ngoại hình lên giữ thể diện.
Nói chính xác hơn chút, chính là một cái bình hoa cầm micro đứng một bên bán tiếng cười mà thôi.
Kết quả lúc mấu chốt người này “đứt dây”, cảm cúm một phát liền ho khù khụ không dừng, căn bản không lên sân khấu được.
Vốn là viện thiết kế tính bỏ không vị trí này, để cho một mình MC chính đi lên vạn sự đại cát, kết quả học tỷ tóm được một tên thích hợp liền quấn lấy, Cố Thiên Tinh lại thật sự không biết làm cách nào với mấy cô gái, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đồng ý.
“Nhanh, chúng ta quét Wechat đi!” Học tỷ nhanh chóng móc di động ra, mở mã QR: “Cậu cũng đừng có mà lấy nick phụ ra kết bạn với chị nha, chị đây thông minh lanh lợi đó, không có dễ lừa đâu.”
Cố Thiên Tinh không biết phải làm sao, mơ mơ màng màng chưa gì đã bị chụp mũ lên đầu.
Cậu nghĩ, nếu mà không có hai cái vali vướng víu này, bảo đảm cậu sẽ co giò lên chạy, lo cho việc của cậu trước cái đã.
Chờ học tỷ xác thực nick không có vấn đề gì, liền cười ha ha đứng dưới tàng cây tạm biệt cậu: “Cụ thể hơn chúng ta sẽ bàn trên Wechat, chị còn phải về tuyển người, cậu mau vào ký túc sắp xếp đồ đi… Dĩ nhiên, nếu cậu có thời gian rảnh, có thể đến chỗ hội học sinh bọn chi làm biển quảng cáo di động!”
Cố Thiên Tinh từ chối liên tục ba lượt: “Không được, không rảnh, em cực bận.”
5.
Chuyện cứ quyết định như vầy đi, Cố Thiên Tinh không có nhiệm vụ gì quan trọng, cứ theo sát chủ MC chính làm nóng bầu không khí là được, mấy ngày kế tiếp cũng không đi tham gia diễn tập.
Bạn cùng phòng lần lượt đến đông đủ, ngược lại không có gì khó ở chung cả, chẳng qua mới bắt đầu mọi người đều ngượng ngùng, bốn thằng con trai mà làm như tiểu thư vừa mới được bước ra khỏi khuê phòng vậy, cái chuyện nửa đêm canh ba vì đánh LOL giành hạng nhất mà chửi đổng làm cả tòa ký túc tỉnh giấc vẫn chưa kịp phát sinh.
Buổi tối thứ ba, học tỷ lại tới khu D ký túc nam sinh một chuyến, đứng dưới lầu đưa cho cậu một cái túi màu đen, bên trong chứa một bộ âu phục.
“Cậu tém tém chút nha, đây là đồ mướn, đắt lắm đấy, đừng có làm rách hay rớt cúc gì đấy, đến lúc ấy lại phiền phức.” Học tỷ liên tục dặn dò cậu: “Còn nữa, đừng đến trễ! Tối mai 6 giờ tới…”
Cố Thiên Tinh gãi cổ đánh gãy lời cô: “Được được được, em nhớ rõ ràng lắm luôn rồi, tối mai 6 giờ tòa Chấn Hải tập hợp 7 giờ mở màn, trước đấy xem qua diễn thử một lần, nhân tiện luyện độ ăn ý với MC chính.”
Cậu giơ tay lắc lắc di động: “Nhìn đii, chuông báo thức sáu giờ, địa chỉ đều ở mục đầu tiên của ghi nhớ rồi, đảm bảo sẽ không chậm trễ.”
Hơn nữa, chậm trễ cũng chẳng có chuyện gì lớn, không phải cậu chỉ là vật trưng bày thôi sao.
Học tỷ bị chặn lời, hơi ngừng một lát: “Báo thức của cậu đang đặt vào sáng mai, bây giờ chuyển sang buổi chiều ngay lập tức.”
Cố Thiên Tinh: “…”
Cố Thiên Tinh: “… Éc.”
6.
Bạn cùng phòng đến từ khắp miền tổ quốc, có nam cũng có bắc.
Lúc đẩy cửa vào phòng, tiểu ca Giang Nam ở giường trên Cố Thiên Tinh đang ngồi phịch ở trên giường chơi máy tính bảng, trên đầu còn treo một một cái quạt điện nhỏ bằng bàn tay, vù vù vù thổi tóc mái rẽ thành đôi, nhìn qua ngược lại không còn trông non nớt như lần đầu gặp nữa.
“Người nhà đưa đồ à?”
Cố Thiên Tinh xua xua tay: “Không, một học tỷ.”
“Nhanh như vậy đã quen được học tỷ rồi hả?” Tiểu ca Giang Nam vừa nghe xong liền hưng phấn, ngồi dậy nhoài người ra khỏi thanh chắn giường nhìn cậu: “Cổ tặng cho cậu cái gì thế? Wow____ đây là đã bắt đầu tặng quần áo cho nhau rồi đấy ư?”
Ước gì là vậy, thế còn dễ giải quyết.
Cậu đã từng từ chối qua nhiều lời tỏ tình của con gái như vậy, nhưng mà lại không học được cách từ chối mấy lời nhờ vả của các cổ, bao nhiêu lời tỏ tình từ ngoài sáng đến trong tối, hay là cả văn bản chữ viết đều bị cậu đánh Thái Cực đẩy trở về, mấy đứa bạn cao trung đã sớm luyện thành thói quen___nhưng mà sau khi vào đại học, nghĩa là tất cả đều phải làm lại từ đầu, cậu đẩy thư tình tựa như hình ảnh bánh bao thịt ném chó có đi mà không có về vậy, còn phải xây dựng lại lần nữa.
Cố Thiên Tinh cười khổ không ngừng: “Sao có thể? Đây là