1.
Hai tiếng giằng co của buổi tiệc tối cuối cùng kết thúc, đoàn người trào ra khỏi hội trường như nước chảy, bầu không khí ồn ào dần dần yên tĩnh.
Người khoan thai đến muộn – Lý Doanh Oánh vô cùng hài lòng nhìn bóng dáng đoàn người rời đi, đến khi mọi người biến mất ở sau cửa hội trường, mới quay mặt lại đối diện Ngỗi Quan Vũ.
“Không tồi, trước đó còn nói với tôi không tìm được người, không phải cậu cũng đã tìm được rồi đấy thôi? Tôi thấy người này cũng không tệ đâu, ở lớp nào thế? Trông lạ mắt lắm, là tân sinh viên mới đến hả?”
Ngỗi Quan Vũ vừa nghe lời này xong, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần:” Không phải bà tìm tới sao?”
“Đâu có? Hôm nay tôi vì chuyện tài trợ mà phải chạy tới chạy lui, làm gì có thời gian quan tâm bên này.”
Khóe miệng Ngỗi Quan Vũ giật giật, kịch bản phụ đang trong tay nắm chặt dường như còn lưu lại độ ấm không thuộc về mình, “Nhưng cậu ta nói là bà kêu cậu ta tới.”
“Tôi đâu có gọi ai tới đâu?”
“Hả? Không phải bà gọi, vậy ai gọi?”
Lý Doanh Oánh: “……”
Ngỗi Quan Vũ: “……”
Sau một trận yên lặng quỷ dị, đôi mắt Lý Doanh Oánh từ từ trợn tròn: “Tôi nghe thấy viện thiết kế bên kia cũng thiếu một người, không phải là……”
Ngỗi Quan Vũ nhún nhún vai: “Ai bảo trong tòa nhà hai bên đối xứng, trái phải đều có hội trường đây.”
Yến Thâm ngồi giấu mình giữa ghế trên hội trường, đang nắm một chai nước khoáng hơi lạnh quá mức.
Hắn nhìn hai cái người đang mắt to trừng mắt nhỏ dưới ánh đèn tối tăm của hội trường, một lúc lâu sau nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Thế nên mới nói, cậu MC nhỏ vừa nãy thực ra là đi nhầm cửa?”
Nhưng hắn đã hoàn toàn không nhớ ra, đầu sỏ làm cậu tân sinh viên này đi nhầm cửa, chính là người bạn cùng phòng đứng bên cạnh hắn lúc ấy – Đậu Tử.
2.
“Vất vả rồi.”
“Vất vả rồi.”
“Vẫn còn sớm, cùng đi ăn nướng chứ?”
Yến Thân xách máy chụp ảnh Đậu Tử để lại lên, từ chối lời mời của Lý Doanh Oánh: “Mọi người đi đi, buổi tối tôi còn có việc.”
“Cậu đúng là con người bận rộn mà.” Lý Doanh Oánh thấy vậy cũng không ngạc nhiên, nhón chân vỗ lên ót Ngỗi Quan Vũ một cái, “Vậy chúng tôi đi trước, bái bai.”
Sau khi tạm biệt hai người bọn họ, Yến Thâm một mình đi bộ về ký túc xá.
Hắn không thích mấy nơi ngột ngạt cho lắm, nhưng đầu năm học, quả đúng thật là có không ít việc vụn vặt phải lên kế hoạch cụ thể, cũng không phải hắn cố ý lấy cớ từ chối người ta.
Phụ cận trường đại học luôn luôn náo nhiệt, thậm chí là vào thời điểm này, trước cửa cũng không ít những quầy hàng nhỏ.
Mỹ thực Trung Hoa luôn ẩn núp ở các sạp ven đường trong mấy con phố nhỏ, chứ không phải nằm trong những bữa ăn xa xỉ trong những nhà hàng đắt tiền, đạo lý này có lẽ rằng giới trẻ ngày nay có thể hiểu rõ được ngay tức khắc.
Âm thanh nô đùa tràn đầy sức sống đua nhau kéo tới, hơi nóng hòa cùng với nhiệt độ mùa hè phả thẳng vào mặt người, không những không làm cho đám tân sinh viên này rụt bước, mà ngược lại cả đầu đầy mồ hôi trộn thành một đống, hòa với hương thơm của các loại thức ăn trong bầu không khí mà quên mình chuyện trò vui vẻ.
Không biết tại sao, Yến Thâm nhớ tới khuôn mặt mang nụ cười của cậu MC nhỏ trước lúc rời đi kia.
Biết rõ rằng mình vào lộn chỗ, nhưng vẫn cứng rắn muốn chống đỡ đến cùng, cuối cùng còn cười đến vui vẻ như vậy.
Hắn lượn quanh mấy quầy hàng, lại lướt qua vai mấy sinh viên đang cầm ly nhựa mà bước qua, con ngươi bỗng dưng liếc thấy một bóng người đang đứng cạnh xe đẩy.
Bước chân hắn vốn đang vội vã, lúc này lại không tự chủ được mà bước chầm chậm, cho đến khi hoàn toàn đứng lại.
3.
Yến Thâm đã quên mất cậu MC nhỏ này tên là gì, dẫu sao thì hắn cũng không có nghiêm túc nghe phần mở đầu đêm hội.
Hắn chỉ nhớ tối nay đã xảy ra một sự kiện đen đủi, quá trình đó thật khiến người ta không khỏi phì cười, làm tâm trạng tốt hơn.
Đương lúc người tới tới lui lui, hắn nhìn thấy cậu MC nhỏ đang cầm một cái xiên tre, đứng ở cạnh chiếc xe đẩy ít người vây đến nhất, cùng với chủ sạp tóc trắng nửa đầu nhe răng nói chuyện phiếm.
Khoảng cách có hơi xa, ánh đèn cũng có chút mờ tối___ đèn cổng sau trường lại nên gọi người tới sửa chữa rồi.
Cậu MC nhỏ kia chắc phải nóng dữ lắm, dùng miệng kẹp lấy cái xiên, sau đó cởi bỏ chiếc áo vest nặng nề, lộ ra áo sơ mi trắng tinh bên trong.
Ống tay áo được cậu thong thả ung dung sắn lên, cảnh tượng khiến cho Yến Thâm có chút khó mà quên được.
Hắn vốn cho là, câu trai này đây sẽ là một người hấp tấp bộp chộp thần kinh thô, sẽ không chăm chút đến cả những chi tiết nho nhỏ đó.
Rõ ràng hắn nên tiếp tục bước lên phía trước, nhân lúc đèn đường đúng dịp chuyển màu xanh.
Nhưng hắn lại cứ đứng đờ ra ở đằng ấy, giống như một nhiếp ảnh gia tìm được phong cảnh ưng ý, chần chừ không nỡ cất bước rời đi.
4.
Cậu MC nhỏ cúi người xuống, ống quần vốn đang rũ qua mắt cá chân bị đôi tay thon dài kia chầm chậm gấp lên, lộ ra một đoạn bắp chân. Người ấy cười toe toét đứng ven đường, giữa làm khói mù mịt thoải mái cắn xiên tre, dưới chân đi một đôi giày da sáng bóng, lại không hề lộ bất kỳ vẻ lôi thôi lếch thếch nào.
Đèn xanh trên đường lớn đã chuyển đỏ, có không ít sinh viên có nhu cầu về khu A giống hắn đang bá vai bá cổ nhau đứng chờ ở bên cạnh, nhỏ giọng phun tào thời cơ không tốt ( thời điểm xui xẻo)
Đèn pha xe hơi sáng rực, rọi vào bóng dáng cậu thanh niên.
Yến Thâm như phát ngốc.
Hắn nhìn thấy cậu trai đột ngột quay mặt qua đây, dưới ánh đèn chập chờn khi sáng khi tối giơ tay lên, nghiêng người cười đến xán lạn.
Tựa hồ chiếc đèn mờ mờ treo gọn trên xe đẩy kia lúc này cũng biến thành vầng trăng thứ hai trên đỉnh đầu.
Cổ tay hắn cũng theo đó mà hơi động đậy, vô thức giơ lên.
Song có ba người xa lạ đi sượt qua người hắn, mang theo một luồng gió không biết là nóng hay lạnh.
Cậu MC nhỏ vẫy tay về phía hướng hắn, chào đối tượng lại không phải là hắn.
Đèn xanh đèn đỏ lần nữa đổi màu, từng ánh đèn pha xe hơi đang lướt nhanh qua cũng tại lúc này dừng bánh đỗ lại, chiếu lên dáng vẻ bốn chàng trai trước sạp hàng càng thêm rõ ràng.
Đầu ngón tay Yến Thâm chầm chậm co lại, khẽ vân vê. Sau đó hắn nhấc chân xoay người, không nói một lời bước lên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ đợi hắn đã lâu.
Đến khi bên tai dần dần yên tĩnh, ánh đèn đường biến thành màu trắng lành lạnh, hắn mới hậu tri hậu giác cảm thấy một chuỗi hành động của mình khi nãy không sao giải thích được.
Chuyện càng khó hiểu hơn chính là, vậy mà trong hoàn cảnh như thế đó, hắn liếc mắt một cái liền nhắm nhắm trúng một người vốn nên xa lạ.
5.
“Diễn đàn của viện đêm nay có thể coi là cực kỳ náo nhiệt.”
Vừa về tới ký túc, Đậu Tử liền sáp tới gần đón lấy bảo bối của gã: “He he, tôi đã vô tình làm cho viện chúng ta một chuyện tốt rồi phải hem?”
Yến Thâm nhấn nút khởi động máy tính, coi như chuyện không liên quan đến mình mà bình luận một câu: “Sợ rằng cậu phải cầu nguyện MC nhỏ kia không vạch trần cậu ra, không thì đám con gái hội học sinh viện thiết kế kia sẽ trực tiếp xông tới khu A này, lôi cậu ra xử tử tại chỗ.”
Đậu Tử nghe xong cả người cứng đờ, quay trở về phòng tắm đánh răng, vừa đánh vừa thò nửa đầu ra ngoài, lạc quan nói: “Nghĩ kỹ chút thì như vậy hình như cũng không tệ nhỉ?”
“Trên diễn đàn nói cái gì thế?”
Yến Thâm đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.
Hắn và Đậu Tử không giống nhau, không phải là kiểu người thích hóng chuyện. Mặc dù phần lớn người đều thích giao lưu trên mạng, nhưng Yến Thâm lại không thể chơi mấy cái thứ đó___ nguyên nhân chính là một khi hắn đăng nhập tài khoản, sẽ nhận được rất nhiều mấy cái tin nhắn loạn thất bát tao. Lâu ngày, liền không để ý tới mấy thứ này nữa.
Đậu Tử ngậm kem đánh răng từ chối khai báo: “Cậu thật sự muốn biết thì tự lên mạng xem đi, máy tính cũng bật rồi, tiện tay nhập cái địa chỉ web dễ như trở bàn tay ấy mà đúng không.”
Yến Thâm liếc nhìn hai cái giường trống không: “Mấy người kia đâu rồi? Còn chưa trở lại à?”
“Tan học phát lên mạng luôn rồi, tối nay hai người bọn họ bảo có trận đấu game, phỏng chừng sẽ thâu suốt đêm.”
Đậu Tử nói xong, liền rút đầu về, òng ọc súc miệng.
Yến Thâm không nói thêm gì nữa, mở word ra bắt đầu biên tập chỉnh sửa.
Vài phút sau, hắn lưu trữ file word, tiện tay mở email vừa nhận được.
Lại qua một lúc sau, lại móc di động ra nhắn Wechat cho thầy hướng dẫn, nhưng châm chạp mãi không biết nên báo cáo cái gì.
Hắn liền cảm thấy hơi bực bội, mấy kế hoạch đã sắp xếp xong xuôi cũng không muốn triển khai___ ít nhất là không muốn làm lúc này.
Sau khi lướt linh tinh qua mấy cái tin tức nổi trên trang đầu, Yến Thâm vẫn lại mím môi, nhấn vào diễn đàn.
Hắn thấy có tận thêm mười bài viết mới đang hot, trong đó có một cái tiêu đề khiến người ta chú ý đến nhất.
Hoặc là nói, khiến hắn chú ý đến nhất.
[Phó MC trong tiệc đón tân sinh viên Cố Thiên Tinh thế mà lại không phải tân sinh viên của viện tài chính chúng ta!?]
Yến Thâm ngồi trên ghế, gần như là cùng lúc đó thả lỏng.
Hắn nghĩ, thì ra cậu trai đó tên là Cố Thiên Tinh.
6.
Những lúc chú ý dư thừa luôn là được sinh ra từ trong lơ đãng.
Dần dần, diễn đàn học viện tài chính không thể thỏa mãn được Yến Thâm nữa, hắn bắt đầu lặn ngụp vào trong viện thiết kế, mần mò tỉ mỉ để tìm kiếm từng chút tất cả các thông tin liên quan đến chàng trai tên Cố Thiên Tinh kia.
Hắn mặt lạnh nhìn người ta thảo luận về gout ăn mặc, thành tích của chàng trai, thảo luận với mấy vị học tỷ quan hệ thân thiết và mấy sinh viên cùng năm nhất của đối phương.
Hắn nắm giữ kặn kẽ thời khóa biểu của sinh viên năm nhất viện thiết kế, đối chiếu với thời gian nhàn rỗi của mình, lần lượt tìm cơ hội “tình cờ” lướt qua nhau.
Hắn cứ lướt qua lướt lại nhìn mấy tấm ảnh trong đêm hội được đăng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ lên trên khuôn mặt người ấy, ngay xau đó liền phiền não mà xoa xoa mi tâm.
Hắn tự nhủ trong lòng, Yến Thâm mày thật sự không có thuốc nào có thể cứu nữa rồi.
Thế này thật sự là đang rình mò cuộc sống người khác.
Biết rõ như vậy, còn cố phạm vào.
Hắn giống như một gốc cây khô héo vùi ở góc tường, hai mươi năm nắng hạn và bóng tối không làm cho nó thối rữa, miễn cưỡng gắng gượng tiến về phía ngọn nguồn sinh trưởng. Nhưng đúng vào lúc ấy cách đó không xa xuất hiện một luồng ánh sáng, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ khiến hắn gồng hết sức lực, muốn nhổ đám rễ cây đương cắm trong đất lên, đi đến nơi rực rỡ kia.
7.
Một năm sau, Yến Thâm năm ba đại học, Cố Thiên Tinh năm hai đại học.
Tháng chín, câu lạc bộ chiêu mộ thành viên mới.
Hai người cách nhau một cái bàn, Yến Thâm ngồi yên lặng ở đằng kia, nghe Cố Thiên Tinh cười hì hì với người khác cảm khái thời gian trôi qua thật là mau, sau đó mắt chỉ nhìn thẳng đi lướt qua chàng trai, như một cơn gió càng lúc càng xa.
Tháng mười, tập thể viện thiết kế vẽ vật thực.
Phòng triển lãm trưng bày tác phẩm của bọn họ vẽ, đánh dấu lớp học và họ tên, cũng phát thư mời tới toàn trường.
Thời điểm Yến Thâm tới dự, đúng lúc bắt gặp người nọ đang chống nạnh đưa lưng về phía mình, đứng trước một bức thủy cảnh cùng với bạn bè chỉ trỏ bàn luận.
Mười bốn ngày bôn ba ở bên ngoài cũng không có lưu lại dấu vết trên người cậu, lộ ra cánh tay và cần cổ vẫn trắng đến lóa mắt như cũ, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Tháng mười một, đại hội thể thao mùa thu.
Người phụ trách của hội sinh viên các học viện đều không có tí ti thời gian rảnh rỗi nào, bị sắp xếp ngồi ở trên khán đài chính, cùng với MC giữ gìn trật tự, Yến Thâm cũng là một trong số đó.
Thời điểm Đậu Tử đến tìm hắn chơi, chính là đương lúc Cố Thiên Tinh mặc áo ngắn tay, chảy mồ hôi chạy từ đường đua phía đối diện tới.
Người viện nghệ thuật gieo hò cổ vũ ở một bên, truyền tới tai cậu trai nghe thấy được, vừa tươi cười vừa vẫy vẫy tay về phía khán đài.
Yến Thâm nhìn về hướng đó song nhất thời ngẩn ra, sau đó giật lấy máy chụp hình trong tay bạn thân mình, sử dụng chút kỹ thuật không thể khen nổi mà lưu lại khoảng khắc này vĩnh viễn vào trong hình ảnh.
Tháng mười hai, đêm hội Song Đán.
Trước mấy ngày Yến Thâm đã thu xếp ổn thỏa hết thảy, đêm ấy đứng trong hành lang của tòa Chấn Hải.
Giống như hơn một năm trước Cố Thiên Tinh đi nhầm hướng vậy, hắn cũng xoay người, hướng về phía hội trường khác mà đi tới.
Hắn đứng ở sau cùng nhất, ngay cả một chỗ để ngồi cũng không có, cả người đều giấu trong bóng tôi, nhìn người trên sân khấu cầm micro chủ trì toàn cục, trong lòng bỗng chợt nghĩ.
Cố Thiên Tinh quá tốt, mà chính hắn lại quá u ám tối tăm.
8.
Kỳ thi kết thúc, kỳ nghỉ đông tới gần.
Phòng 203 khu A liên hoan cuối năm, bốn người ngồi vây quanh một cái bếp lò nhỏ, lon bia ngổn ngang bừa bộn rơi ở bên cạnh, kết quả khiến đôi má người thanh niên ửng đỏ.
Lão Hàn giơ ly: “Tác phẩm nhiếp ảnh của Đậu Tử tuần trước được giải rồi nhỉ.”
“Oa, tôi đã nói với cậu ba lần rồi đấy anh trai à! Sao cậu còn hỏi nữa thế hả!” Đậu Tử khó chịu trừng mắt một cái, rút lại mấy phần say, quay đầu nhìn về phía Yến Thâm: “Nói đến chụp ảnh, tôi lại nhớ lại hội thể thao hồi đó, thằng nhãi này giật máy ảnh của tôi đi chụp người yêu nhỏ của nó đấy.”
Lão Hàn vừa nghe, lập tức hăng hái: “Người yêu nhỏ! Người yêu nhỏ gì cơ!”
Yến Thâm: “…”
Đậu Tử haizz một tiếng: “Cậu không biết đâu, hắn buồn cười lắm, chụp được tấm ảnh nhòe đến mức tôi nhìn mà khó chịu, hắn còn lưu vào máy tính như bảo bối, phim cũng không để lại cho tôi… Nhưng mà tôi cũng chả thèm giữ lại đâu.
“Nói đi nói điiiii, người yêu gì cơ!” Lão Hàn vội vàng đổi chỗ ngồi về sát phía hắn, trong lúc lắc lư nghiêng ngả khó tránh khỏi rớt mấy giọt rượu xuống, thấm lên quần vài vệt nước đậm: “Chuyện dài lắm, có phải đã lén lén lút lút yêu nhau rồi đúng không?”
Yến Thâm: “… Không, em ấy không biết tôi.”
Đậu tử ngồi chồm hỗm một bên châm dầu vào lửa, cướp lấy điện thoại di động của hắn, trực tiếp đưa màn hình khóa ra trước mắt cho hai con người tò mò kia xem: “Máy tính bàn cũng cùng để hình nền giống như này, lão Hàn Đại Phi hai ông thử đánh giá xem, có phải ảnh bị rung đến nỗi thê thảm không nhìn nổi đúng không?”
Lão Hàn rướn đầu lên nhìn một cái: “Đây không phải là thằng nhóc ở viện nghệ thuật kia sao?”
Đậu tử trợn tròn mắt, nửa ngày sau bật ngón tay cái: “Đỉnk, mờ như vầy mà cậu cũng nhận ra thiệt luôn ó hó.”
“Thấy quen mắt, cái quán cà phê internet đầu hẻm ấy, người này thường tới.” Lão Hàn trả lại điện thoại, chặc chặc lưỡi khen ngợi: “Không ngờ, thật không ngờ tới, lão tứ nhà chúng ta lại thích đến vậy… Được, lần tới lên mạng mà gặp được