Editor: Minori
Chiêm Vĩnh Triết vốn dĩ đã nghĩ sẵn trong đầu nháy mắt một câu đều nói không nên lời.
Hắn chỉ mong đạt được tha thứ, lại chưa từng suy nghĩ lại, hành động của mình sẽ mang đến hậu quả ác liệt như thế nào, nhất thời nóng giận cũng sẽ tạo thành cục diện không thể cứu vãn. Nghe Cẩu Lương bình tĩnh kể lại khi tứ cố vô thân* của mình lúc gần chết, hắn cả người rét run, vừa mới ý thức được, cái gọi là cầu xin tha thứ và muốn bồi thường tâm lý đều không phải yêu cầu của Cẩu Lương, thậm chí còn rất buồn cười. Nói đến nói đi, hắn chỉ là một kẻ đáng khinh khi cố gắng biện minh cho bản thân mà thôi......
*Tứ cố vô thân: Cô độc, không người thân thích.
Cẩu Lương đương nhiên sẽ không tha thứ cho hắn.
Bởi vì, hắn phạm sai lầm, không chỉ là thương tổn cảm xúc của nguyên chủ.
Điều đó đã cướp đi tính mạng của nguyên chủ.
"Khi tôi đang vật lộn bò ra khỏi nơi này, tôi đã thề rằng, tôi sẽ không bao giờ còn uất ức như vậy nữa"
Cẩu Lương nói.
"Cuộc đời này, tôi sống mười bảy năm, người thân không giống người thân, không có một người bạn nào. Tôi sống còn không bằng với kẻ đáng thương trong xã hội!"
"Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tôi có biểu hiện ưu tú hơn Diệp Huy, hắn đều nhờ mẹ tới đối phó tôi. Có đôi khi bà sẽ khóc điều đó thật không dễ dàng gì với bà khi sống trong cái nhà này mà như đi trêи băng mỏng; có đôi khi bà sẽ đánh tôi, mắng tôi, ra lệnh cho tôi không được làm cái này không được làm cái kia, bất kể tôi làm cái gì đều không được! Cho nên tôi nghe lời, tôi không cùng Diệp Huy tranh bất kỳ điều gì. Nhưng như thế thì sao?"
"Ý nghĩa cuộc đời của Diệp Huy có một nửa là dựa vào việc coi thường và bắt nạt tôi, tôi đã nhiều lần nhượng bộ và hắn coi đó là điều đương nhiên. Chỉ vì hắn gian lận trong một kỳ thi và bị tôi nhìn thấy, tôi phải bị hắn đe dọa, thay hắn che giấu hành vi xấu xa, vậy mà hắn còn không thỏa mãn! Bỏ tiền tìm người đánh tôi dùng mọi cách gây khó dễ cho tôi, ở nhà thì cô lập tôi, xúi giục hai người thân duy nhất của tôi...... Cuối cùng, hắn tìm tới cậu, một đồng phạm hoàn mỹ."
"Mười hai năm qua, tôi không có khả năng sinh sống, ăn ở Diệp gia sống nhờ Diệp gia, giống như một khi tôi phản kháng chính là vong ân phụ nghĩa. Nhưng...... Dựa vào cái gì chứ?"
Ánh mắt Cẩu Lương bỗng dưng trở nên sắc bén, ngữ khí bén nhọn.
"Diệp Huy tính là thứ gì, Chiêm Vĩnh Triết cậu lại tính là thứ gì?"
"Cuộc sống của tôi dựa vào cái gì chỉ có thể là một vai phụ khó coi trong cuộc đời của các cậu, tồn tại chỉ vì làm nền cho sự rạng rỡ tươi đẹp của các cậu?! Là chỉ số thông minh của tôi thấp hơn các cậu hay là tôi lớn lên xấu hơn các cậu? Chẳng lẽ bởi vì bố tôi mất sớm, mẹ tôi tái giá hay tôi thiếu nợ ai sao?!" Cẩu Lương nói, "Thời điểm tôi sống lại, tôi đã tự nhủ với chính mình. Nếu các cậu tự cho là mình cao cao tại thượng, tôi phải cho các cậu biết, có tôi ở nơi này, các cậu chỉ là đồ vô dụng*!"
*Nguyên văn Nhất vô thị xử '一无是处': Không có chỗ nào dùng được, phế, vô dụng, tồi tệ, không có một chỗ nào là đúng cả.
Thời Vũ đau lòng mà vỗ về lưng cậu, muốn cho cậu một chút chỗ dựa và ấm áp.
Hắn không thể tưởng tượng, với tình huống như vậy, Cẩu Lương đã sống sót như thế nào. Sự kiên cường của cậu là do cậu đã từng chịu rất nhiều khuất nhục, đau khổ thậm chí là ý thức lúc gần chết mà trang bị lên áo giáp...... Mà những điều đó, hắn chưa từng tham dự, không thể thay đổi, cũng không thể chia sẻ thay cậu.
Nghĩ đến đây, trái tim Thời Vũ tựa như bị dao cứa vào.
Lúc này đây, hắn thề rằng cả đời này nhất định phải ở bên cạnh bảo vệ cậu, để cậu tránh xa bệnh tật và mọi sự đau khổ trêи thế gian này.
【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện tại: 95! 】
Cẩu Lương hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng: "Chiêm Vĩnh Triết, cậu có biết trước kia tôi vì sao thích cậu —— hoặc là nói, ngưỡng mộ cậu không?"
Nói tới đây, giọng nói của cậu dừng lại, quay đầu liếc nhìn Thời Vũ một cái.
Thời Vũ nắm chặt tay cậu, gật gật đầu với cậu, Cẩu Lương mới tiếp tục nói tiếp: "Đó là bởi vì, tôi sống quá mờ nhạt...... Tôi muốn trở thành người giống như cậu vậy —— có nhân duyên tốt, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực ở trước công chúng, được mọi người công nhận, được nhiều người khen ngợi như vậy...... Không quan trọng nếu người đó là cậu."
"Mà khi tôi hoàn toàn nhận ra, tôi không còn sống vì sự hài lòng của một ai khác, tôi mới hiểu được, không phải các cậu đã hủy hoại tôi, mà là chính tôi."
"Hành vi mà tôi tự cho là sẽ làm hài lòng các cậu không được gọi là ôn thuần vụng về, mà là sự ngu xuẩn." Cẩu Lương thu lại oán trách và phẫn nộ trong mắt, nhẹ giọng nói: "Diệp gia không đáng để tôi hy sinh cuộc đời của mình, mà cậu cũng giống vậy."
"Cho nên, chúng ta không có gì để nói. Tôi chỉ mong chúng ta có thể bình thường làm bạn học cùng lớp trong ba năm. Cuộc sống của tôi không có suất diễn của cậu, cũng không cần cậu tham gia, hiểu rõ chứ?"
Nói rồi cậu lôi kéo tay Thời Vũ, đi nhanh rời đi.
"Thích Trình!"
Chiêm Vĩnh Triết vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, thấy bước chân Cẩu Lương không ngừng, hắn mau đuổi theo hai bước, nghẹn ngào mà hô to: "Thực xin lỗi! Thích Trình, thật sự rất xin lỗi!"
Hắn hối hận, thật sự hối hận.
Nếu có thể bắt đầu lại, hắn nhất định sẽ không còn làm như vậy.
Nhưng, ngoại trừ nguyên chủ, ai lại để ý chứ?
【 Hệ thống: Chủ nhân, hồn lực phụ của nguyên chủ không được tinh lọc sao? 】
Biển ý thức an an tĩnh tĩnh, khiến hệ thống kinh ngạc.
【 Cẩu Lương: Không có, vừa rồi ta kiếm được 200W, hồn lực phụ của nguyên chủ đã bị ta cướp đoạt sạch sẽ. 】
【 Hệ thống: Vậy chủ nhân vì sao không vui? 】
【 Cẩu Lương: Chuyện trong dự kiến, có gì đáng vui vẻ chứ? 】
【 Hệ thống: Ha hả. 】
【 Cẩu Lương: Được rồi, vừa rồi ta quá dùng sức, không cẩn thận diễn quá sâu. Ô ô, ta bị kỹ thuật diễn của chính mình chinh phục rồi, thật muốn khóc, phải làm sao đây? T ^ T. 】
Hệ thống yên lặng mà chui: Ta không quan tâm đến những gì ngài làm!
*
Ngoại trừ uỷ viên thể ɖu͙ƈ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, không ai quan tâm vì sao Hà Lâm không đi học.
Hai ngày sau, trận bóng rổ Cup Nhạc Thành đúng hạn cử hành.
Tuy rằng khoá 11 lớp ba huấn luyện chăm chỉ hơn nữa thực lực không tầm thường, nhưng ngay trận đầu đã bị loại —— không phải vì Chiêm Vĩnh Triết vắng mặt, mà là lỗi của Thời học bá.
Đầu trận, quả bóng trong tay hắn như thể có mắt, mỗi lần ném rổ đều lấy một đường parabol hoàn mỹ chuẩn xác mà —— đập trêи miệng đối thủ! Toàn bộ vận động viên bóng rổ lớp đối thủ đều trúng chiêu, máu me dính đầy mặt, ngay cả cầu thủ dự bị cũng không tha.
Thậm chí có người bị gãy hai chiếc răng!
Mà hắn làm như vậy chỉ vì mấy người này trước khi lên sân đấu, chỉ chỉ trỏ trỏ với Cẩu Lương, lắm mồm mà bình phẩm từ đầu đến chân dáng người của cậu, còn nói bức ảnh khoả thân như thế nào như thế nào. Còn có người miệng tiện* ( nam sinh bị rụng răng) nói dù sao Cẩu Lương cũng là đồng tính luyến ái, tìm tới cậu nói không chừng có thể cho bọn hắn ngủ miễn phí một lần, mùi vị chắc không tệ so với con gái...... Thời học bá tỏ vẻ, muốn dạy cho bọn họ cách đối nhân xử thế.
*Miệng tiện (嘴贱): Ý chỉ là nói ra mấy lời độc miệng / đê tiện / vô liêm sỉ / hèn hạ hoặc có thể hiểu nhẹ hơn như nói năng không suy nghĩ, hay chê bai..
Cẩu Lương ở một bên vừa cười vừa cổ vũ.
Nhà trường không dám chỉ trích Thời Vũ nhưng cũng không thể để hắn tùy ý gây tổn hại như vậy, vì thế lớp ba với "đội của chú" trực tiếp bị truất quyền thi đấu bóng rổ.
Mặc dù các học sinh lớp 3 có một chút thất vọng về kết quả, nhưng họ đã nhanh chóng hồi sinh khi được Cẩu Lương mời đi liên hoan cùng nhau.
Hóa ra là đã đồng ý cùng nhau đến nhà Thời Vũ vào chủ nhật khi Cup Nhạc Thành kết thúc, vì trận đấu bóng rổ kết thúc sớm nên Thời Vũ nóng lòng muốn đưa Cẩu Lương về nhà vào thứ bảy. Trêи đường đến đó, Thời Vũ liên tục nhấn mạnh rằng gia đình hắn nhất định sẽ thích Cẩu Lương, vì vậy cậu không cần lo lắng, đặc biệt là với bà nội của hắn. Chỉ cần Cẩu Lương mỉm cười và để lộ ra má lúm đồng tiền, cậu chắc chắn có thể chinh phục được Thời nãi nãi.
Cẩu Lương ừ ừ ừ, chờ Thời Vũ cuối cùng cũng xác định được người đang lo lắng là hắn chứ không phải cậu, có chút không cam lòng hỏi: "Tiểu Hố Nhi, cậu không mong chờ điều đó một chút nào sao?"
"Đương nhiên mong chờ a." Cẩu Lương đang ăn ly kem bơ, nhìn vẻ mặt ủy khuất của hắn, nhịn không được tiến lại gần dán lên bờ môi của hắn, ở trêи cánh môi của hắn lưu lại một vòng bơ, cười tủm tỉm mà nói: "Đây không phải là có cậu thay tôi sốt ruột sao. Tôi thân là một chủ nhà, đương nhiên phải biểu hiện trầm ổn đáng tin cậy, bằng không bố mẹ cậu làm sao yên tâm đem cậu giao cho tôi chứ?"
Thời Vũ bật cười.
Cẩu Lương ɭϊếʍ ɭϊếʍ bơ trêи môi hắn, hương khí hồn lực chính nồng đậm khiến cậu mê muội, tức khắc đem ly kem bơ ném ra một bên, nhiệt tình mà cùng hắn ôm hôn.
【 Cẩu Lương: Oa oa oa, chính là mùi vị này, tuyệt quá!!! 】
【 Hệ thống: Một ngày nào đó ngài sẽ bị miệng của ngài hại...... Thánh tiên đoán.JPG】
【 Cẩu Lương: Ghen tị đi, hận đi, không có phần của ngươi ~~~】
【 Hệ thống: _(口'」∠)_ 】
Cẩu Lương đã sớm gặp qua người nhà Thời Vũ ở trong hình ảnh theo dõi của hệ thống, biết bọn họ đều là người rất dễ ở chung.
Để chào đón cậu, hôm nay bốn vị phụ huynh thậm chí còn ăn mặc đặc biệt.
Khỏi phải nói bố và mẹ đều mặc những bộ vest và váy dài, ông nội Thời cũng thay bộ áo dài kiểu Tôn Trung Sơn mà ông yêu thích, khuy áo được cài cẩn thận tỉ mỉ; bà nội Thời ghét bỏ ông ăn mặc quá nghiêm túc sẽ làm đứa bé sợ hãi, nên đã mặc một bộ sườn xám, tóc buộc gọn gàng chỉnh tề, đeo những món đồ trang sức quý giá được nâng niu cẩn thận trong hộp trang sức...
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của Cẩu Lương và các phụ huynh thậm chí còn suôn sẻ hơn những gì Thời Vũ tưởng tượng.
Đặc biệt là bà nội Thời, khi bà nhìn thấy Cẩu Lương đang cười xấu hổ với đôi mắt to chớp chớp, trái tim bà như muốn tan chảy, trong mắt bà không còn nhìn thấy người thứ hai nữa.
Đến tối, Thời nãi nãi vẫn không muốn để cậu đi, bà nắm tay Cố Lương nói rằng sau này bọn họ đều là người một nhà, làm gì có đạo lý người một nhà lại không sống cùng nhau? Cẩu Lương vừa xấu hổ vừa vui mừng, đóng vai thẹn thùng và ngoan ngoãn, cuối cùng Thời Vũ ngượng ngùng mà khụ một tiếng, ôm cậu vào lòng và hứa về sau sẽ thường xuyên dẫn cậu về nhà chơi.
Cẩu Lương nói: "Bà nội thật đáng yêu."
Thời Vũ: "Bà a...... Triết lý sống chính là trông mặt mà bắt hình dong."
Bất luận là lúc trước khăng khăng gả cho ông của hắn, hay là từ chối hai vị chú bác phụng dưỡng mà sống tại nhà ba của hắn đứng hàng thứ hai, đều là nguyên nhân đơn giản thô bạo như vậy.
Cẩu Lương vui sướиɠ hài lòng mà nở nụ cười, thời điểm tách ra còn có ý xấu mà nhắc nhở Thời Vũ ngày mai nên thực hiện đánh cuộc với hắn. Đôi mắt nhỏ câu hồn trong giấc mộng hàng đêm kia luôn chọc đến Thời học bá, vì tuân thủ ước định còn không thể tự cấp tự túc, vì vậy ngày hôm sau hắn không muốn đợi một giây mà đạp thần lộ đến.
Cẩu Lương thả thính mệt mỏi nằm liệt ra đồng thời cảm thấy mỹ mãn —— hồn lực chính vị dâu tây tích trữ mấy ngày nay, tư vị quả nhiên vừa đậm vừa ngọt!
Cậu còn làm không biết mệt mà nằm ở ngực hắn loại dâu tây, nhéo nhéo lỗ tai hắn, không tiếc khen ngợi: "Bạn trai thân ái, cậu thật tuyệt! Về sau cũng phải ngoan ngoãn nha, ngoại trừ tôi không được phép cho bất kỳ ai ăn nó, kể cả bàn tay của chính mình* cũng không được, biết không?"
*Nguyên văn là 五指姑娘: Hiểu nôm na là 'ȶɦủ ɖâʍ' đó.
Nói xong, cậu xấu xa mà nâng đầu gối lên cọ cọ bộ vị của Thời Vũ.
Hô hấp của Thời Vũ trở lên nặng nề hơn, ôm cậu vừa ɭϊếʍ vừa hôn giống như một con cẩu đang khát nước, yêu thích không muốn rời.
【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: 30%!!! 】
*
Thời tiết dần dần trở lên lạnh hơn.
Thời Vũ được sinh vào mùa đông, hắn tổ chức sinh nhật lần thứ mười tám của mình trong kỳ nghỉ đông khi kết thúc học kỳ 1 của khoá 11.
Ngày đó ông nội Thời cùng bố Thời đã đề nghị cậu tham gia vào hàng ngũ uống rượu cùng nhau,