Editor: Minori
【 Cẩu Lương: Mau mau! Tiểu Tứ, đem không gian vĩnh hằng mở ra một ô, ta muốn nuôi nó! 】
【 Hệ thống: A, chủ nhân không muốn ăn nó sao? 】
【 Cẩu Lương kϊƈɦ động khó kìm nén: Cứ như vậy ăn nó luôn sao? Lương tâm ngươi sẽ không đau à?! 】
【 Thịt cá tuyết biển sâu nguyên chất trong suốt như tuyết, là nguyên liệu tốt nhất làm món cá sống cắt lát (Sashimi) toàn thời không! Vào miệng là tan, ngọt thanh trơn mềm, còn mang công năng độ mẫn cảm vị giác ×2, ăn một miếng thôi môi răng lưu hương, mỹ vị ba ngày không tiêu tan! Oa, ta muốn nó thật lâu, nhưng bởi vì nó là sản vật thế giới cấp A, giá chào hàng ở chủ thương thành quả thực không cần quá cao ngạo!! Hiện tại rốt cuộc —— không nghĩ tới đồ ăn trong thương thành bán với tích phân tiện nghi như vậy, ta thật cảm động 〃〃! Điều tuyệt vời hơn nữa là nó là loài sinh sản vô tính, khi về già nó sẽ tự động tách nhánh để sinh ra đàn con, ta phải nuôi nó thật tốt, chờ đến tương lai...... Oa ka ka ka! 】
Dường như cậu đã thấy những con cá tuyết biển sâu không ngừng lao về phía mình một lần nữa!
【 Hệ thống bị nhồi máu cơ tim, sau một lúc lâu mới nói: Ta còn tưởng rằng ngài có hồn lực vị dâu tây liền mọi chuyện đều đủ rồi. →^→】
【 Cẩu Lương than một tiếng: Đáng tiếc, chờ nhiệm vụ kết thúc, ta lại không ăn được. Vẫn là có chút theo đuổi thực tế đi......】
Nghĩ đến điều này, Cẩu Lương lại đau lòng, vốn dĩ hưng phấn khi cướp được khen thưởng cá tuyết cũng liền tan.
Thời Vũ dường như cảm nhận được cậu mất mát, từ trong lúc ngủ mơ màng tỉnh lại, ôm lấy cậu ôn nhu hỏi: "Có phải nơi đó còn không thoải mái hay không?"
Cẩu Lương đem mặt vùi vào ngực hắn, lắc lắc đầu, rầu rĩ không vui.
"Thời Vũ, cậu là của tôi, ít nhất...... Hiện tại đều là của tôi."
Thời Vũ cười rộ lên, sờ sờ đầu cậu nói: "Cậu lại nghĩ linh tinh cái gì rồi, không chỉ là hiện tại, tôi vĩnh viễn thuộc về cậu."
Cho dù Cẩu Lương biết đây là khả năng không thể thực hiện, trêи mặt cũng không khỏi nở nụ cười ngọt ngào mà chính cậu cũng không phát hiện ra.
*
Học kỳ mới bắt đầu, Thời Vũ chính trực mà lấy lý do chuẩn bị cho kỳ thi, dọn vào căn hộ của Cẩu Lương cách trường học càng gần.
Thời mụ mụ thấy rằng con trai lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.
Con trai từ nhỏ không thích cùng người khác thân cận, chỉ số thông minh quá cao khiến hắn làm gì cũng dễ dàng, cũng không quan tâm đến bất kỳ điều gì. Đừng nói là bạn cùng lứa tuổi, cho dù là lớn tuổi hơn hắn, cũng nói không đến một câu, khó khăn lắm mới có Hà Căng miễn cưỡng có thể nói chuyện, lại hồng nhan bạc mệnh. Tựa như ba ba hắn lo lắng vậy, bà cũng sợ con trai sống độc thân mãi mãi*.
*Nguyên văn "chú cô sinh-注孤生": Số phận đã định sữ cô đơn cả đời = FA.
Hiện tại rốt cuộc có người khiến hắn để ý, yêu, tuy rằng là con trai, nhưng ngoan ngoãn hiểu chuyện lại săn sóc người, người trong nhà đều vì thế thở phào nhẹ nhõm —— con trai / cháu trai ngoan nửa đời sau cuối cùng cũng có nơi thuộc về.
Thật không ngờ, nam sinh hướng ngoại, bà sau này đều ngóng trông mỗi ngày cuối tuần Thời Vũ mang Cẩu Lương cùng nhau về nhà, chờ bọn họ lớn chút nữa, chỉ sợ lâu cũng là mỗi tháng trở về một lần.
Lần này ông nội Thời chưa nói gì, theo quan điểm của ông, đàn ông nếu đã trưởng thành thì dù tốt hay xấu cũng phải tự chịu trách nhiệm, không cần người khác xen vào. Ngược lại là bà nội Thời bí mật lôi kéo Thời Vũ dặn dò cháu trai ngoan khắc chế chút, không cần ỷ vào tuổi trẻ liền phóng túng —— đặc biệt nó sẽ thương tổn đến Cẩu Lương với tư cách là người nhận —— khi về già rồi sẽ có hại.
Thời Vũ vẻ mặt nghiêm túc mà đáp ứng, nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ mà bà nội đã hỏi thăm từ một chuyên gia trung y: "Một tuần không được vượt quá hai lần".
Cẩu Lương đã rình coi đến một màn này khi theo dõi: Ồ, bị rò rỉ rồi nha 【)TдT(】!!
Những ngày tháng hạnh phúc trôi qua Cẩu Lương không ngừng rớt tiết tháo*, thả thính Thời Vũ cũng khiến hắn không lay động mà quán triệt lời dặn của bác sĩ, thử chuồn lướt qua. Một tháng sau khi Cẩu Lương xoát đầy 99% tiến độ và không thể vượt qua 1% cuối cùng, kỳ thi tuyển sinh đại học đếm ngược —— 1 ngày.
*Tiết tháo: khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục.
【 Cẩu Lương: Tiểu Tứ, ta thử hết các tư thế trong bách khoa toàn thư, nhưng Thời Vũ vẫn không thỏa mãn...... Ngươi nói, hắn muốn gì đây? 】
【 Hệ thống: Mmm, chủ nhân, căn cứ thường thức thế giới trước mắt, lúc này nữ chính hẳn là mang thai em bé, tốt nhất là long phượng thai, là có thể đạt được thành tựu HAPPY ENDING. 】
【 Cẩu Lương: Ngươi đang châm chọc ta sao? ^ _ ^ 】
【 Hệ thống: Chủ, chủ nhân! Ta không có, chủ nhân tôn kính, ta xin thề!! ∑( ̄□ ̄;) 】
【 Cẩu Lương cười lạnh một tiếng, lúc sau mới nói: Ngươi nói, có thể là vì độ hảo cảm chỉ có 99 hay không? Ta có lẽ nên từ độ hảo cảm xuống tay, ừm, ý tưởng này rất có tính khả thi......】
Nói xong, cậu bắt đầu suy nghĩ cho chính mình, rời khỏi hệ thống đang khao khát tỏa sáng.
Thời Vũ luôn quan tâm đến các kỳ thi, lần này đã kiểm tra cẩn thận dụng cụ thi của Cẩu Lương, liên tục dặn dò cậu: Thời tiết quá nóng, đừng ở trong phòng thi sau khi hoàn thành đề; nếu cậu đói, hãy đặt sô cô la.....
"Thời Vũ."
Cẩu Lương bỗng nhiên kêu hắn một tiếng.
"Ừm?"
Thời Vũ ngẩng đầu lên.
Cẩu Lương cười, lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, cậu cúi người ghé vào bên tai Thời Vũ.
Bốn phía tất cả đều là tiếng thảo luận của các thí sinh nôn nóng hỗn loạn và tiếng các giáo viên đang động viên, nhưng thế giới của Thời Vũ lại yên tĩnh, chỉ nghe được Cẩu Lương nói: "Bạn trai thân ái, có phải tôi chưa từng nói với cậu...... Tôi yêu cậu hay không."
Thời Vũ mở to hai mắt.
Trong nháy mắt, hắn như được quay lại khoảnh khắc động tâm đầu tiên, trong nụ cười như nắng tháng bảy của đối phương, hắn nghe thấy tiếng trái tim chớm nở.
Hắn nhẹ giọng nói: "Tôi cũng vậy."
【 Đinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện tại: 100! 】
*
Cẩu Lương chưa bao giờ giống như hiện tại chán ghét chế độ chọn lọc nhân tài ở thế giới nhiệm vụ trước mắt —— thi đại học gì đều đi SHI chứ! Liên lụy cậu đem hết thủ đoạn cả người cũng chưa thể làm Thời Vũ vốn dĩ ý chí lực bạc nhược với cậu buông lỏng, hu.
Cho đến buổi tối ngày kết thúc kỳ thi đại học, cuối cùng Cẩu Lương cũng được như mong muốn.
Mặc dù điều khiến cậu ngạc nhiên là 1% cuối cùng của tiến độ nhiệm vụ không tăng lên, nhưng sự dung hợp hồn lực 100% và vị dâu tây+100 hồn lực cũng đủ để cậu đến mức không thể tự kiềm chế, chủ động nhiệt tình mà ôm Thời Vũ, quấn lấy hắn không chịu buông tay, cho đến khi cả hai cùng kiệt sức.
Lý Lâm Linh và những người khác đang lên kế hoạch cho chuyến giã ngoại tốt nghiệp
Tuy nhiên, cậu nhận thấy trong lòng Thời Vũ vẫn còn bóng ma tâm lí với hoạt động như vậy, trong tiếng hu hu hu của hoa khôi trường và hoa khôi lớp, Cẩu Lương vẫn nhẫn tâm mà từ chối hai em gái dễ thương mời.
Cho nên, hôm nay Lý Lâm Linh gọi điện thoại tới nói muốn mời cậu cùng Thời Vũ tham gia liên hoan chúc mừng tốt nghiệp cùng bọn họ trước chuyến giã ngoại, tuy rằng Cẩu Lương chỉ muốn cùng Thời Vũ nhốt trong phòng tối làm chuyện xấu hổ, vẫn là sửa soạn một chút ra cửa.
Lần này không liên hoan ở nhà Cẩu Lương, mà là một bạn học trong lớp có người nhà làm khách sạn đã cung cấp phòng tổng thống là nơi gặp nhau cuối cùng.
Ngoài ý muốn, Chiêm Vĩnh Triết và Diệp Huy đều đến.
Diệp Huy không cần phải nói, bởi vì hắn đã không phối hợp trong thời gian chữa bệnh, vì vậy mà sau khi thương thế lành hai chân vẫn để lại một số khuyết tật, khi đi đường nếu nhìn kỹ là có thể thấy hơi khập khiễng không phối hợp được —— hắn sợ người khác cười nhạo, càng không hoà hợp cũng tới.
Đương nhiên, Cẩu Lương sở dĩ cho rằng hắn sẽ không xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì Diệp Huy thi rớt đại học.
—— Vào ngày thi đại học, thằng nhãi này bất hạnh mà cùng phòng thi với cậu, ánh mắt nhìn cậu giống như bị nhiễm độc. Vốn dĩ đã sớm quên hắn là cọng hành nào Cẩu Lương khó chịu, đồng hồ hàng năm không rời tay vừa chuyển động...... Diệp Huy lại lần nữa ôn lại trải nghiệm bụng quặn đau, đầu đầy mồ hôi lạnh mà ngược tâm làm bài thi.
Tâm ham hư vinh và tâm háo thắng của Diệp Huy lớn như vậy, lúc này không đem chính mình giấu đi đã coi như biểu hiện không tồi, Cẩu Lương không nghĩ tới, hồi lâu không chú ý, tố chất tâm lý của hắn vậy mà cao hơn trước.
Còn Chiêm Vĩnh Triết, từ khi bại lộ chuyện hắn đã từng ngược đãi nguyên chủ, uy tín của hắn ở lớp học xuống dốc không phanh —— các bạn học không cố tình xa lánh hắn, nhưng cho dù Trần Lý Bạch cùng trường đã từng thân thiết như vậy cũng không còn toàn tâm tín nhiệm hắn. Chiêm Vĩnh Triết một mặt không chịu nổi sự cách biệt như vậy, mặt khác vì không thể đối mặt với Cẩu Lương, cho nên sau này trong nhà Cẩu Lương làm liên hoan hắn đều không hề tham gia.
Lý Lâm Linh sợ Cẩu Lương để ý, thấp giọng hướng cậu giải thích nói: "Hắn thấy được thông báo trong nhóm chủ động nói muốn tới, tớ cùng Trần Lý Bạch nghĩ, về sau cũng phải đường ai nấy đi, đây là lần tụ hội cuối cùng cho nên......"
Cẩu Lương xua xua tay nói: "Không sao đâu."
Rời khỏi khuôn viên trường cấp ba, đám bạn trong lớp tự coi chính mình như những người lớn thực thụ, mang đến vài thùng bia rất phô trương mà nói không say không về. Đây là lần đầu tiên họ uống trong một bữa tiệc nên không khí càng thêm sôi động.
Sau khi ăn uống no say, bọn họ hoặc tụ ở bên nhau nói chuyện trời đất, hoặc tranh micro để ca hát. Lý Lâm Linh vẫn luôn dùng ánh mắt bí ẩn khát khao nhìn chằm chằm Cẩu Lương và Thời Vũ, tròng mắt vừa đảo, đề nghị chơi trò đơn giản nhất là "Nói thật hay mạo hiểm" (Truth or Dare).
Tất cả mọi người hứng thú bừng bừng.
Hơn hai mươi người xếp thành một vòng tròn lớn trêи thảm, chai rượu trêи bàn thủy tinh ở giữa chuyển động, đầu chai chỉ về phía Lý Lâm Linh, đuôi chai chỉ về phía Cẩu Lương.
Cẩu Lương hỏi: "Hoa khôi trường, cậu và Trần Lý Bạch có quan hệ gì khác ngoài quan hệ ngồi cùng bàn hay không?"
Lý Lâm Linh luôn luôn tùy tiện đột nhiên đỏ mặt, Cẩu Lương nhướng mày, cười như không cười mà nhìn Trần Lý Bạch cũng đang đỏ mặt, cố ý trêu chọc: "Vấn đề này rất khó trả lời sao, hay cậu muốn lựa chọn mạo hiểm?