Editor: Minori
Cẩu Lương nghẹn ngào, vừa nhịn khóc vừa nói.
Cậu nói: "Chú Diệp, con không có, những bạn đó không phải con đánh. Hôm nay con cùng...... cùng anh trai ra ngoài, khi đến cửa tiểu khu con xuống xe...... Con có làm chút chuyện, không cẩn thận đến muộn, đến trường liền nhìn thấy bọn họ tụ tập bàn tán về con."
"Ai đó đã lấy chìa khóa cạy ra tủ khoá của con, trộm sổ nhật ký của con, còn đem nó xé xuống dán cho người khác xem...... Bọn họ, bọn họ sao có thể như vậy."
Cẩu Lương nức nở, toàn thân run lên vì tức giận, nhưng vẫn mạnh mẽ tiếp tục nói: "Bọn họ vẫn luôn mắng con, nói con là biến thái bảo con đi tìm chết. Ngô Dũng còn mắng mẹ, mắng chú Diệp...... Con nhịn không nổi nữa mới xảy ra tranh chấp với Ngô Dũng. Con lúc ấy quá tức giận nên mới đánh cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy cũng đánh lại...... Sau đó những người khác không biết vì sao cũng xông tới đánh, Ngô Dũng là bị bọn họ túm qua đánh, con còn thấy miệng Ngô Dũng nôn ra máu...... Con rất sợ hãi, nên chạy ra bên ngoài trốn, sau đó hiệu trưởng và chủ nhiệm liền tới rồi."
"Mẹ...... chú Diệp, con biết con đã làm sai, thích người không nên thích."
"Nhưng con chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ làm gì khiến gia đình phải xấu hổ, thật sự không có! Con chính là trộm mà...... Con thừa nhận chuyện này con cũng không vô tội, nên con chịu, con sẽ gánh vác! Nhưng không phải con làm, đánh chết con cũng sẽ không nhận!"
"Được rồi, chú Diệp tin tưởng con."
Diệp Siêu nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sự việc vẫn chưa đến mức tồi tệ lắm.
Ông tránh nặng tìm nhẹ, một câu không đề cập tới việc con riêng là đồng tính, mà nhìn về phía bà Ngô, nói: "Bà Ngô, bà cũng nghe thấy rồi đó."
"Thích Trình đã đánh con trai bà, nhưng bà nhìn thể lực của nó, đối lập con của bà, ai ở trong thế yếu? Ngô Dũng sẽ không vì Tiểu Trình không nặng không nhẹ vài cái liền lên cơn sốc hôn mê chứ? Nếu bà không tin, tôi xem thời gian này băng giám sát ở vườn trường cũng trêи đường đem lại đây, sự thật có phải như Tiểu Trình nói hay không, tôi tin tưởng bà sẽ sớm có câu trả lời. Tôi cũng là nhìn Ngô Dũng lớn lên, nó hiện tại còn đang cấp cứu, tôi không tiện so đo nó xúc phạm con cái Diệp gia, còn đem Tiểu Trình đánh thành như vậy. Nhưng cũng hy vọng sau khi nó tỉnh lại, có thể giống Tiểu Trình dám làm dám chịu dũng cảm nhận sai mới tốt."
Nói xong, ông còn không nhìn bà Ngô, người đang tức giận chuyển lực tấn công sang các học sinh và phụ huynh khác sau khi nghe tin con trai mình nôn ra máu, cùng Trần hiệu trưởng chào hỏi nói muốn đưa Cẩu Lương đi bác sĩ tìm hiểu một chút thương tích của cậu.
Trần hiệu trưởng tự nhiên không dám giữ người, chỉ là nhắc nhở cảnh sát đã tham gia, sau này còn có một số công việc yêu cầu bọn họ hợp tác.
Diệp Siêu nói: "Tất nhiên rồi, tôi sẽ không từ chối bất kỳ nơi nào cần đến sự hợp tác của tôi."
Dứt lời, ông đưa mẹ con Trình Lị đi văn phòng viện trưởng —— trêи đường tới ông đã liên lạc với viện trưởng, yêu cầu họ nhanh chóng xử lý việc kiểm tra thương tích của Cẩu Lương, hiện tại báo cáo đã đưa đến nơi này.
Thấy bọn họ, sắc mặt viện trưởng có chút không tốt lắm, mời bọn họ tiến vào văn phòng sau đó đóng cửa lại.
Tim Diệp Siêu chùng xuống, hỏi: "Viện trưởng Lâm, tình trạng sức khoẻ của Tiểu Trình thế nào?"
Viện trưởng Lâm thở dài, đem tư liệu đưa cho ông để chính ông xem.
Ngồi trở lại vị trí, viện trưởng liếc mắt đánh giá Cẩu Lương, mới nói: "Theo kết quả kiểm tra sơ bộ, vết thương của cậu Thích Trình lần này không nghiêm trọng. Nhưng những vấn đề về thể chất mà cậu ấy phải chịu đựng còn nhiều hơn những chấn thương ngày hôm nay."
"Từ trêи báo cáo, chúng ta có thể thấy được cậu ấy không phải lần đầu tiên gặp phải một vụ hành hung tương tự ở trường học...... Ông Diệp, ông có thể nhìn một chút vết thương trêи người đứa nhỏ này. Những lời khác tôi cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể nói, tôi kiến nghị ông mau chóng sắp xếp một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện và kỹ lưỡng hơn cho đứa nhỏ này càng sớm càng tốt."
Diệp Siêu không quan tâm lắm đến kết luận bị đa chấn thương mô mềm trong bản báo cáo, dù sao thì Cẩu Lương bị thương càng nặng càng có lợi cho cậu trong chuyện này khi thoát được trách nhiệm lại còn có thể làm giảm sự việc cậu bị phơi bày là đồng tính.
Nhưng sau khi nghe xong, ông nhận ra rằng sự việc còn nghiêm trọng hơn so với ông dự đoán, ông nhìn thấy cơ thể đầy vết thương của Cẩu Lương lộ ra khi cởi quần áo, ông biết rằng không phải ông đã suy nghĩ nhiều.
Ngay cả Trình Lị người vẫn luôn do dự nên mở miệng dò hỏi viện trưởng về "Bệnh" đồng tính này như thế nào, cũng phải thốt lên một tiếng, che miệng lại nước mắt đột nhiên rơi xuống.
"Tại sao, sao lại có thể xảy ra chuyện này...... Tiểu Trình, tại sao từ trước đến nay con không nói với mẹ và chú Diệp của con. Thật quá đáng mà, sao bọn họ có thể làm như vậy, thế này đau đớn biết bao chứ..... Tiểu Trình con nói cho mẹ biết là ai bắt nạt con, mẹ nhất định không tha cho nó!"
Vết thương xanh tím sau hai ngày vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm đáng sợ. Nhiều chỗ miệng vết thương đã chuyển sang màu tím đen, tình trạng miệng vết thương không được chữa trị kịp thời đang bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, nhìn thấy thật ghê người. Cho dù Trình Lị không coi trọng đứa con trai này cũng cảm thấy lo lắng, huống chi là Diệp Siêu đã đoán được nội tình.
Ông cau mày, thấy Cẩu Lương cúi đầu không nói gì dưới sự chất vấn của Trình Lị, trong lòng thở dài nhẹ nhõm đồng thời ông cảm thấy thất vọng hơn về những gì con trai ruột mình đã phạm phải.
Ông để Cẩu Lương mặc quần áo mặc vào trước, sau đó yêu cầu viện trưởng thu xếp một cuộc kiểm tra toàn diện cho con trai ngay lập tức. Đúng vào lúc này, hiệu trưởng Trần đưa người tới mời ba người nhà Diệp Siêu qua phối hợp làm một chút ghi chép, Diệp Siêu ước lượng báo cáo thương tích trêи tay một chút, để Trình Lị và Cẩu Lương đi làm kiểm tra trước, còn mình đi ứng phó cảnh sát.
【 Hệ thống: Chủ nhân, Diệp Siêu cho người đến trường học đưa Diệp Huy về nhà, còn đặc biệt dặn dò muốn lấy điện thoại của cậu ta. 】
Bị bác sĩ đùa nghịch Cẩu Lương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hệ thống thì không, nó đối tình huống hiện tại hoàn toàn là hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), đáng tiếc chủ nhân của nó không có hứng thú cùng nó phân tích hôm nay cậu lợi dụng màn kịch này để chơi cùng Diệp Siêu, Diệp Huy.
Sau khi Cẩu Lương kiểm tra xong và được sắp xếp nằm viện, Diệp Siêu cũng đã xử lý xong mọi việc, đồng thời còn dặn dò người mang bữa trưa đến.
Ông trình bày tình hình phát triển cho mẹ con Trình Lị: Vượt ngoài dự đoán của mọi người, hơn chục học sinh gây sự bị thương nặng đều bị điều tra có các triệu chứng ngộ độc kim loại nặng cấp tính ở nhiều mức độ khác nhau.
Ngô Dũng bị trúng độc nặng nhất trong bốn người, cũng bởi vậy dẫn đến lên cơn sốc, hơn nữa bị đánh gãy xương sườn và xuất huyết bên trong ở các mức độ khác nhau, cần phải nằm viện một khoảng thời gian rất dài mới có thể bình phục. Mà những người bị thương nhẹ, không bị trúng độc, đã làm chứng chứng minh vết thương của bọn họ không liên quan đến Cẩu Lương, mà vì nhóm học sinh trúng độc kia đột nhiên phát điên vô duyên vô cớ đánh bọn họ, cho nên mấy thiếu niên khó chịu mới phản kϊƈɦ đánh thành một đoàn như vậy.
Chuyện này nên xử lý như thế nào, Diệp Siêu đang thương lượng với nhà trường và bên thứ ba, sắp tới sẽ có kết quả.
Còn nhật ký của nguyên chủ, Diệp Siêu cũng đem nó trả lại cho Cẩu Lương.
Nhìn Cẩu Lương vội vàng đem nhật ký nhét vào trong chăn giấu đi, Diệp Siêu chân thành khuyên nhủ, nói: "Tiểu Trình, còn một năm nữa con chính là người trưởng thành rồi, chú tin tưởng con có năng lực phán đoán và thái độ làm việc của chính mình."
"Chỉ là chú vẫn hy vọng con có thể suy nghĩ kỹ càng, con còn trẻ, chưa có khả năng gánh vác sự nổi trội, khả năng chịu áp lực xã hội. Đặc biệt là trêи phương diện tình cảm, con sẽ gặp được rất nhiều người trong vài thập kỷ tới, nói không chừng khi nhìn lại sẽ phát hiện người từng thích, từng quan tâm trước kia cũng thế thôi. Cuối kỳ sắp tới chính là phân khoa Tự nhiên và Xã hội, sau đó là kỳ thi tuyển sinh đại học, chú hy vọng con có thể hiểu rõ, học tập mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của con lúc này."
"Việc này liên quan tương lai cả đời của con, chú hy vọng con không bị phân tâm bởi những thứ khác."
Làm bố dượng, Diệp Siêu coi như đã có trách nhiệm hơn những người bình thường rồi.
Tuy rằng biết đối phương là vì cố gắng khôi phục địa vị ở Diệp gia trong cảm nhận của mình, hoặc mang theo chút bồi thường tâm lý, Cẩu Lương vẫn phối hợp mà cảm động đến rơi nước mắt, nói: "Con cảm ơn chú, con hiểu rồi."
Trình Lị đứng bên cạnh nói: "A Siêu, vừa rồi em nhờ viện trưởng hỗ trợ liên hệ với một vị bác sĩ tâm lý có uy tín tới đây, để người có chuyên môn nói chuyện với Tiểu Trình. Nếu anh còn bận việc thì về trước đi, em sẽ ở lại đây nói chuyện với bác sĩ."
Cẩu Lương bỗng dưng mở to hai mắt.
Bởi vì trêи thái dương cậu có vết thương, bác sĩ đã dùng băng gạc quấn lại toàn bộ mái tóc quá dài của cậu, một gương mặt thanh tú nhưng tái nhợt hiện ra. Trong đôi mắt sưng đỏ ấy, lúc này đang tràn đầy sự ngạc nhiên và khổ sở, hàng mi ướt đẫm lệ càng ẩm ướt hơn bởi sương mù hiện lên trong mắt.
Cẩu Lương chạm đến ánh mắt chán ghét của Trình Lị lại cúi đầu, Diệp Siêu ngẩn ra, sau đó cau mày.
Nhưng sau tất cả, ông không nói vợ mình không phải, thay vào đó nói: "Thời gian này cũng không có việc gì nhiều, nếu em đã mời bác sĩ tới, chúng ta cùng nhau nghe một chút lời khuyên của bác sĩ. Dù sao đây cũng là hai năm quan trọng nhất của con, anh tuy rằng không phải bố ruột của nó, nhưng cũng coi nó giống như con ruột vậy, hy vọng nó có thể phấn chấn lên."
Trình Lị chỉ chịu đựng những tai tiếng mà Cẩu Lương đã làm vì lợi ích của mình, bà cảm động không nói lên lời, dựa vào vai ông khóc trong chốc lát.
Bác sĩ tâm lý đã sớm đến, ông và Cẩu Lương một mình trong phòng bệnh cả tiếng đồng hồ, mới ra khỏi cửa phòng bệnh.
Vợ chồng Diệp Siêu đợi ở ngoài cửa đi lên đón, bác sĩ tâm lý mỉm cười với bọn họ, rồi mượn văn phòng viện trưởng mời bọn họ tới nói chuyện.
Vừa vào cửa, Trình Lị đã nóng lòng hỏi: "Bác sĩ Lý, tình trạng con trai tôi thế nào rồi? Nó có thật sự là đồng tính không, còn có thể thay đổi được không?"
Bác sĩ Lý mời bọn họ ngồi xuống, vừa ngồi xuống sô pha đối diện bọn họ vừa nói: "Bà Diệp, tôi hy vọng bà có thể hiểu một điều trước."
"Đồng tính không phải là một căn bệnh. Nó được viết vào trong gen của con người, cũng không phải cậu Thích Trình chủ động lựa chọn, cậu ấy cũng không có biện pháp khống chế. Về bản chất, xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ không có biện pháp thay đổi bằng các phương tiện có được, nếu