Editor: Minori
Sau khi ăn tối trong bệnh viện.
Thương thành hệ thống liền phản hồi về biện pháp xử lý đạo cụ cảnh trong gương mất đi hiệu lực cho Cẩu Lương —— trả lại toàn bộ số tiền, vì biểu đạt thành ý thương thành còn cung cấp một cơ hội rút thăm trúng thưởng.
【 Thấy Cẩu Lương có vẻ hứng thú, hệ thống liền nói trước: Chủ nhân, đây là lần đầu tiên thương phẩm mất đi hiệu lực mang đến bất tiện cho ngài, thương thành hết sức chân thành bồi thường, nhưng chỉ một lần này, không có lần sau. A, đúng rồi, nhớ khen ngợi nha. 】
【 Cẩu Lương xua xua tay: Nhiều lời, mau nói cho tôi biết phạm vi rút thăm trúng thưởng. 】
【 Hệ thống: Đinh, chủ nhân thân ái, xét thấy cấp bậc thương thành của ngài chỉ là Kim cương trắng sơ cấp, phần thưởng của lần rút thăm này là vật phẩm trong thương thành có giá trị dưới 100 tích phân, chúc ngài may mắn nha. 】
Số của các vật phẩm xuất hiện trong biển ý thức của Cẩu Lương, thay đổi với tốc độ cực nhanh.
Cẩu Lương không nghĩ tới còn có hình thức như vậy, sớm biết thế cậu đã ghi nhớ toàn bộ mã số của vật phẩm trong thương thành, bây giờ đành phải tùy cơ kêu dừng.
【 Đinh, chúc mừng chủ nhân đạt được vật phẩm DEBUFF may mắn, trị giá 44 tích phân! Giới hạn sử dụng ở thế giới hiện tại, đeo vật phẩm này sẽ lấy đi vận may của đối tượng được chỉ định và biến nó thành điều xui xẻo. Giới hạn khoảng cách trong phạm vi bản đồ thành phố của người chấp hành, mỗi lần sử dụng có hiệu lực 3 phút, thời gian làm lạnh của vật phẩm là 3 giờ, xin hãy sử dụng nó đúng cách nha! 】
【 Cẩu Lương: Khiến người khác xui xẻo sao? Có chút thú vị...... Chỉ tiếc là tôi đã đoán được đồ chơi này không có hiệu lực với mục tiêu rồi. →-→】
【 Hệ thống: Ầy...... Không cần để ý những chi tiết này mà chủ nhân. 】
Đem vật phẩm DEBUFF may mắn thay đổi thành dạng đồng hồ điện tử ở thế giới hiện tại rồi đeo trêи tay, Cẩu Lương xoay chiếc đồng hồ và đã nghĩ kỹ tác dụng của nó, khóe miệng nhếch lên, cậu thuận tiện nhìn thời gian hiện tại.
【 Cẩu Lương: Thời gian vừa đúng lúc, Tiểu Tứ, đem hình ảnh theo dõi Diệp Siêu và Diệp Huy lấy ra cho tôi. 】
【 Hệ thống không dám vi phạm, một bên làm theo một bên lải nhải lẩm bẩm: Chủ nhân, ngài hao phí tinh lực trêи người bọn họ chỉ sợ không ổn lắm. Hiện tại trêи dưới toàn Cục đều nhìn chằm chằm chúng ta, hơn nữa độ hảo cảm -5 cảnh cáo mỗi năm phút liền xoát một lần, ngài chẳng lẽ không nhìn thấy sao? 】
Thấy hệ thống hiển thị hình ảnh theo dõi mục tiêu và phóng to nó cho mình xem, Cẩu Lương thuận thế nhìn: Vị trí của mục tiêu giống với nơi cậu nhìn thấy nửa giờ trước, trong một căn phòng chất đầy sách, xem ra là người ham học hơn nữa còn rất nhàm chán.
【 Cẩu Lương đã có sẵn kế hoạch sơ bộ trong lòng, không chút nóng nảy: Tiểu Tứ, cậu phải tin rằng mọi thứ tôi làm bây giờ là để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn mà. 】
Hệ thống:...... Ha ha.
【 Cẩu Lương nhướng mày: Cậu không tin à? Vậy cậu cảm thấy Thời Vũ vừa cao ráo vừa đẹp trai lại giàu có như vậy sẽ thích người như thế nào? 】
【 Hệ thống:...... Ngây thơ đáng yêu ư? 】
【 Cẩu Lương:......】
Cậu chân thành đề nghị hệ thống ít xem kịch não tàn thế giới cấp C, vốn dĩ chỉ số thông minh còn có đủ lên cấp.
Hệ thống hỏi lại, nhìn thấy Diệp Huy đi vào thư phòng Diệp Siêu, Cẩu Lương lười phí miệng lưỡi giải thích một việc mà nó không thể hiểu được, bưng bát dưa lê, thích thú khi xem hai cha con sắp trình diễn kịch —— Diệp Siêu không làm Cẩu Lương thất vọng.
Diệp Siêu ngừng viết, chậm rãi xoay bút trêи hai tay, nhìn Diệp Huy với vẻ mặt bình tĩnh không nói một lời, cho đến khi người sau lo lắng hỏi: "Bố, bố gọi con tới có chuyện gì ạ?"
"Con sao." Ánh mắt Diệp Siêu vẫn chăm chú trêи người hắn, "Con không có chuyện gì muốn nói với bố ư?"
Diệp Huy cười gượng, "Con có thể có chuyện gì chứ, không phải vẫn như cũ đấy thôi, thành tích cũng không bị suy giảm. A, đúng rồi, bố à, cuối tuần sau con còn đại diện trường tham gia cuộc thi, gần đây đều vì chuyện này mà chuẩn bị, nhất định lấy cúp trở về."
"Con rất đắc ý với hiện tại sao?"
"Ơ? Bố, sao bố lại hỏi như vậy......"
Diệp Siêu từ trong ngăn kéo lấy ra điện thoại hôm trước còn thuộc về Diệp Huy đặt lên bàn, trêи màn hình, ảnh chụp đúng là bức ảnh con riêng cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tay bị nhét vào giữa hai chân dùng băng dán trong suốt trói chặt. Thời gian chụp là ba ngày trước, đối phương trêи người ngoại trừ tay, cổ và mặt, toàn thân vết thương dày đặc, cặp mắt kia để lộ ra đau khổ và mờ mịt, khiến lòng người sợ hãi.
Diệp Huy lập tức khản giọng nói.
"Bố muốn con giải thích như thế nào ạ?"
Sắc mặt Diệp Siêu vô cùng khó coi.
Ông cho người lấy điện thoại của Diệp Huy vốn dĩ là vì ngăn người ngoài lấy được bằng chứng con trai có liên quan đến những học sinh thể ɖu͙ƈ phạm tội kia hoặc là chứng cứ giao dịch tiền bạc, không nghĩ tới còn có "Bất ngờ" lớn hơn nữa.
Diệp Huy cúi đầu, mũi chân đá tấm thảm, cứng rắn nói: "Con chỉ chụp ảnh mà thôi, ý tưởng chụp ảnh là của người khác, chính Chiêm Vĩnh Triết đưa tiền cho những học sinh chuyên thể ɖu͙ƈ để họ đánh nó, có liên quan gì đến con chứ? Chính nó là đồ biến thái còn không cho phép người khác nói sao?"
"Mày cảm thấy mày làm đúng à, mày cảm thấy mày không liên quan gì đến nó. Phải không?"
"Bố, con chỉ là khoanh tay đứng nhìn mà thôi, con không có nghĩa vụ gì phải giúp nó cả? Hơn nữa là nó coi thường trêu chọc người khác trước ——"
"Bang!"
Diệp Siêu nặng nề đặt bút máy xuống, đứng lên, không chút nể tình tát Diệp Huy lảo đảo. Người sau nghiêng đầu không dám tin nhìn bố mình, sau đó mới sờ lên khuôn mặt đau nhức của mình, đau lòng tức giận quát: "Con đã làm sai cái gì chứ?! Bố lại vì nó mà đánh con!"
"Đến chết cũng không chịu hối cải."
Trong mắt Diệp Siêu lộ ra thất vọng sâu sắc, trầm giọng nói: "Là mày đem Thích Trình kéo tới WC, cũng là mày châm ngòi Chiêm Vĩnh Triết xúc phạm nó, hôm nay vẫn là mày xúi giục Ngô Dũng ăn cắp nhật ký của Thích Trình và dán trêи bảng thông báo. Những việc này người có tâm điều tra là có thể tra ra! Hơn nữa việc tương tự như này mày đã làm không ít! Trước kia mày ở nhà bắt nạt nó cô lập nó, tao chưa từng nghĩ đến việc nhúng tay can thiệp. Đó không phải vì tao cho rằng mày làm đúng, mà bởi vì tao tin tưởng mày quá mức cũng biết mày chắc chắn có chừng mực! Sẽ nhớ rằng nó là người trêи hộ khẩu nhà họ Diệp chúng ta, hiểu rõ nó đi ra ngoài cũng tương tự đại diện bộ mặt của nhà họ Diệp, khi đối mặt với người ngoài nó và mày đứng cùng một chiến tuyến!"
"Nhưng hiện tại xem ra, là tao đánh giá mày quá cao."
"Chuyện như hôm nay cũng vậy, bất luận kẻ nào có thể làm, riêng mày thì không được!"
"Mày làm như vậy thì có lợi ích gì hả? Người ngoài sẽ không nói trường cấp 3 Nhạc Thành dạy ra một nam đồng tính, toàn trường tỏ tình cùng ai. Bọn họ chỉ biết nói Diệp Siêu tao có một đứa con riêng tốt, nhà họ Diệp chúng ta nuôi dạy ra một người đồng tính! Quan hệ lợi hại đơn giản như vậy mày cũng không rõ sao? Chủ động giúp người ngoài dẫm mặt bố mày, mày rất đắc ý hả? Nhà họ Diệp chúng ta biến thành trò cười, trong lòng mày có phải còn muốn đi theo bọn họ cười hai tiếng phải không? Quả thực ngu xuẩn hết sức!"
Diệp Huy sửng sốt, vội vàng biện bạch cho mình: "Bố, con không có ý đó, con chỉ là nhìn nó không vừa mắt, con không nghĩ nhiều như vậy......"
"Mày coi Thích Trình như kẻ thù, chuyện này tao cũng không hiểu."
Diệp Siêu ngắt lời hắn, ngồi trở lại vị trí. Cho dù là tư thế ngửa đầu nhìn con trai, cũng hoàn toàn không giảm khí thế lạnh lùng nghiêm nghị của ông lúc này.
"Tao có từng thiên vị nó bất kỳ cái gì sao? Ngược lại là mày, nó đi vào nhà này 12 năm, mày thành công làm mẹ kế mày bỏ qua con trai ruột của mình, khiến nó không còn chỗ đứng trong căn nhà này. Hay là mày cảm thấy nó có dã tâm muốn tranh đoạt tài sản của tao với mày, khiến mày có cảm giác nguy cơ? Ha, đều không phải. Mày tới nói cho tao, tại sao mày có thành kiến lớn với Thích Trình như vậy, một hai phải làm cho như nước với lửa hả?"
Diệp Huy bị hỏi đến nghẹn họng, hắn ậm ừ nửa ngày lại không nói được lý do gì.
"...... Con chán ghét nó, không có lý do gì cả, con chính là không thích nó."
"Đó không phải cái cớ để mày phạm sai lầm."
Diệp Siêu nói: "Rất lâu trước kia, tao đã nghĩ tới muốn đem nó bồi dưỡng thành trợ thủ của mày, nhưng mày biểu hiện bài xích với nó, cũng thành công làm tao từ bỏ quyết định này. Trong mười hai năm qua, tao không hỏi nó nhiều quá một câu, không cung cấp cho nó dù chỉ một giờ dạy học giáo ɖu͙ƈ ưu tú. Nhưng tao không đem nó lơ là thành một con bạch nhãn lang* phản nghịch, lại hao phí 17 năm tâm huyết nuôi ra một đứa ngu xuẩn. Mày có từng nghĩ tới, nếu hôm nay nó ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra hành động của mày, sẽ có hậu quả gì không?"
*Bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Diệp Huy: "Nó không dám nói!"
"Nó vì sao không dám, là bởi vì bức ảnh này vẫn là nhược điểm sợ hãi mày ɖâʍ uy?" Diệp Siêu cười lạnh, "Đó là bởi vì nó phân biệt rõ ràng hơn mày, phân rõ chủ yếu và thứ yếu, biết lấy đại cục làm trọng! Bởi vì nó coi mình như một thành viên của gia đình này, biết bảo vệ gia đình mình trước mặt người ngoài! Thậm chí vì không muốn mẹ ruột của mình phải khó xử, nó chấp nhận bản thân chịu sự uất ức, cũng không nói bất cứ điều gì không tốt về mày với mẹ của mình với tao."
"Bố! Bố lại vừa lòng nó như vậy, nó dựa vào cái gì chứ? Thành tích rách nát như vậy, cả người không có một ưu điểm gì——"
"Mày vẫn không hiểu." Diệp Siêu vô cùng thất vọng.
Diệp Huy bắt gặp ánh mắt của ông, tức giận kịch liệt như bị dẫm phải đuôi mèo, "Con mới là con của bố, bố, nó là thứ gì chứ——"
"Đây cũng là mày hôm nay xúi giục em trai mày, khi tao và mẹ kế mày trở về nguyên nhân làm nó hỏi anh trai Thích Trình có phải đồng tính hay không, khóc nháo muốn mẹ kế mày đuổi nó (Thích Trình) ra nhà khỏi này? Có phải chờ mày đuổi Thích Trình đi rồi, sau đó liền dùng loại thủ đoạn này với em mày, với tao hay không?"
"Bố con không có, con làm sao sẽ nghĩ như vậy, Thích Trình nó là gì chứ, nhưng mọi người là người thân duy nhất của con......"
Diệp Siêu thở dài, lại cầm bút lên, không có ý định tiếp tục loại giao tiếp vô nghĩa này với hắn: "Mày đi ra ngoài đi. Suy nghĩ xem hôm nay vì sao tao muốn nói những lời này với mày, suy nghĩ xem mình rốt cuộc sai ở chỗ nào. Khi nào mày hiểu rồi, thì tới tìm tao. Nếu mày không hiểu, tao cũng phải xem xét phương pháp giáo ɖu͙ƈ của mày có phải nên điều chỉnh lại hay không, một lần nữa cân nhắc năng lực của mày. Còn nữa, đừng tìm Thích Trình gây phiền toái, đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng tao nhắc nhở mày."
【 Hệ thống lại bị vùi trong đám bong bóng hồng: Chủ, chủ nhân, ngài lại phát tài sao? 】
【 Cẩu Lương cười không ngừng, nói: Không phải, chỉ là được 100 hồn tệ khen thưởng mà thôi. 】
Sinh hồn của nguyên chủ vẫn có khả năng nhận thức được những người từng tiếp xúc với mình, đương nhiên sẽ cảm thấy vui khi thấy Diệp Huy bị mắng thông qua đôi mắt cậu, 100 hồn tệ này cậu liền vui lòng nhận lấy.
Không sốt ruột, từ từ tới, cậu nhất định sẽ không khách sáo mà đem toàn bộ hồn lực của nguyên chủ đổi thành hồn tệ đáng yêu. ≡‿≡✧
Ngày hôm sau, Cẩu Lương được người hầu nhà họ Diệp đón xuất viện, còn những gì Trình Lị hứa ngày hôm qua nhất định sáng sớm sẽ đến gặp cậu, cậu coi như trò cười.
Bởi vì Diệp Siêu cố ý dặn dò, phòng bếp không dám chậm trễ bữa cơm trưa này, Cẩu Lương vui vẻ dùng bữa.
Trình Lị làm đẹp xong liền đón Diệp Diệu tan học về nhà, hai mẹ con vừa nói vừa cười, nhưng thấy Cẩu Lương đợi ở cửa, hai người đều ngừng cười rồi thay đổi sắc mặt.
Diệp Diệu càng kịch liệt hét lớn: "Mẹ, sao mẹ còn chưa