*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Minori
Cẩu Lương bình tĩnh ngồi trở lại vị trí của mình.
【 Hệ thống run bần bật trong yên lặng trước bão táp: Chủ, chủ nhân, nhất định phải nhẫn, nhẫn nại! ( /TДT)/ 】
【 Cẩu Lương: Hoảng cái gì, tôi giống người dễ nổi nóng vậy sao? 】
Hệ thống: Ngài không phải giống, ngài căn bản chính là như vậy_(:зゝ∠)_.
Cẩu Lương chỉ cảm thấy ngoài ý muốn —— Làm sao cậu còn có tâm trạng tức giận khi không hiểu tại sao mình lại thất bại chứ? Ban đầu cậu cho rằng độ hảo cảm -5 là bởi vì bộ dạng nhếch nhác, giá trị nhan sắc bị che khuất hoặc là từ bê bối đồng tính sinh ra khi gặp mục tiêu lần đầu tiên, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.
Giá trị nhan sắc đại pháp mất đi hiệu lực, Cẩu Lương tỏ vẻ: Nói đàn ông tốt đều là động vật thị giác đâu? Trả lại cho tôi 10 tích phân Phản Hồn Thảo a quăng ngã!
Hệ thống đản rụt nhỏ lại chặt chẽ, âm thầm rút lui.
Cẩu Lương ngồi ở vị trí cuối cùng —— không giống với Thời Vũ do chiều cao —— nguyên nhân của cậu chính là đi học luôn luôn ngủ, cho nên tuy rằng chiều cao của cậu không đủ, giáo viên vẫn đem cậu nhét ở đây, nhắm mắt làm ngơ.
Đem đồ vật trong hộc bàn sửa sang lại một chút, Cẩu Lương vứt những đồ vật vô dụng, bao gồm khoá và chìa khóa bị phá hỏng. Vốn dĩ nhật ký của nguyên chủ được khóa ở nhà, sau khi bị Diệp Huy lục lọi mới cố ý giấu ở trường còn mua hai thanh khóa thủ sẵn, nhưng sự thật chứng minh chỉ có ngàn ngày làm trộm không có ngàn ngày để phòng cướp, hai thanh khóa căn bản không ngăn được Diệp Huy.
Sau khi dọn dẹp xong, toàn bộ hộc bàn rỗng tuếch.
Sau khi vào lớp 11 nguyên chủ đã buông thả bản thân, vài lần bị Diệp Huy sai người khác xé sách giáo khoa và sách bài tập của cậu, về sau cậu không hề mang sách tới trường nữa, lúc này thật ra lại hợp ý Cẩu Lương.
Cặp sách căng phồng đặt trêи đùi, trong tiếng chuông vào học Cẩu Lương hỏi người ngồi cùng bàn: "Cậu thích ăn đồ ngọt hay đồ mặn thế?"
"Cái gì?"
Thời Vũ không có ý định đi qua.
Cẩu Lương nghĩ nghĩ, miễn cưỡng lấy ra từ cặp sách một món ngọt một món mặn đặt trêи bàn hắn, nói: "Lần trước đụng vào cậu thật sự xin lỗi, phần này là nhận lỗi, một phần khác coi như là lễ gặp mặt bạn cùng bàn."
Dứt lời, cậu dứt khoát rời tầm mắt khỏi những món ăn vặt mà mình tỉ mỉ nướng chúng, trong lòng rỉ máu.
【 Cẩu Lương: Tim thật đau, đồ cho hắn ăn còn không bằng cho chó ăn! Chó nhỏ còn thưởng cho tôi hồn tệ, nhưng hắn đâu hắn đâu hắn đâu hả?! 】
【 Hệ thống: Chủ nhân bớt giận, theo chủ hệ thống phán đoán, hồn lực của mục tiêu chứa mảnh vỡ, không có biện pháp lưu động. 】
【 Cẩu Lương: Vậy, hắn có ích gì? 】
Hệ thống:...... Đột nhiên có cảm giác đồng cảm mãnh liệt, mình nhất định là bị bệnh nguy kịch rồi QAQ.
Ban đầu Thời Vũ còn muốn từ chối, lại thấy cậu bắt đầu từ cặp sách móc ra 1 hộp, 2 hộp, 3 hộp...... 10 hộp với nhiều vị khác nhau, bỏ vào trong hộc bàn. Tuy nhiên, cặp sách cậu vẫn còn phồng lớn.
Thời Vũ: "...... Cảm ơn."
Cẩu Lương vội vàng ném cho hắn gương mặt tươi cười, sau đó chui đầu vào cặp sách, bắt đầu đếm từng hộp đồ ăn mà mình mang theo. Một mặt thỏa mãn ngẩng đầu lên, cậu lấy ra từ cặp một quyển sách đặt lên bàn, coi cặp sách như bảo vật treo một bên, sau đó...... Chui trong hộc bàn tiếp tục kiểm kê đồ ăn.
Thời Vũ theo dõi toàn bộ quá trình đã không khỏi ngạc nhiên khi thấy cậu lấy ra toàn sách tâm lý học ngoại ngữ, lại thấy một màn như vậy...... Bình sinh lần đầu tiên có cảm giác khóe mắt run rẩy.
Mắt của chương trình bị che chắn, ngay cả chủ nhân trong phạm vi bán kính 1 mét của mục tiêu cũng đều mắc kẹt trong điểm mù, hệ thống lòng nóng như lửa đốt, in đậm màu đỏ tươi 【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu hiện tại: -5. 】 đúng giờ spam giống như từng ngọn núi Ngũ Chỉ đè trêи người, lại nghe chủ nhân thân ái của nó hát trong biển ý thức ↓↓
Bánh su kem, daifuku dâu tây, Tiramisu, ta vui lòng thuần phục ~ xoài pangan, matcha mousse, chocolate thơm nồng, cho ta thêm động lực ~~ pudding, kem, bánh Mizushingen, anh anh anh ~~~~
Hệ thống: Anh anh em gái ngài! Cuồng bạo đâm tường.
Sau khi xác định đồ ăn đầy đủ và an toàn, Cẩu Lương tràn ngập nhiệt tình mà —— mở quyển sách bị vắng vẻ hơn mười phút.
Còn giáo viên trêи bục giảng và đối tượng công lược bên cạnh, Cẩu Lương mở ra hình thức học bá tỏ vẻ: Tâm trẫm như sắt, thí dân mất đi.
Cẩu Lương tập trung tinh thần trong đó, ngay cả thời gian tan học có người tò mò muốn tới nói chuyện với cậu, cậu cũng không quan tâm —— không ai sẽ coi sự việc không liên quan đến mình quan trọng hơn, Cẩu Lương càng hào phóng, ảnh hưởng đồng tính của nguyên chủ sẽ càng nhạt —— cho đến khi cảm giác được cơn đói cồn cào trong khoang bụng cậu mới hồi thần trở về.
Vì thế, Thời Vũ trơ mắt nhìn cậu đem sách đẩy về phía trước, một đầu lại chui vào trong hộc bàn, "Đát" âm thanh hộp đồ ăn mở ra, một hương thơm ngọt ngào xâm nhập vào khứu giác của cậu, rồi tràn ra khắp lớp học.
Ục ục.
Tiếng dạ dày kêu ục ục từng đợt và chất lỏng kịch liệt tiết ra trong khoang miệng khiến mọi người tìm kiếm nơi có đồ ăn theo bản năng.
Giáo viên Ngữ Văn chuyên tâm giảng bài đang đưa lưng về phía học sinh, nhưng mùi thơm như có như không và sự phân tâm của các học sinh lập tức khiến cho ông chú ý, xoay người ánh mắt sắc bén đảo qua một vòng phía dưới, xác định trong phòng có duy nhất một người cúi đầu. Ông nhìn sơ đồ chỗ ngồi được dán trêи bục giảng, lạnh giọng quát: "Thích Trình, em đứng lên cho tôi!"
Cẩu Lương bị hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu liền đụng vào bàn, ôm đầu đứng lên.
Cho dù trêи miệng cậu dính bằng chứng như núi, nhưng gương mặt mờ mịt mắt to vô tội còn ngậm hai giọt nước mắt sinh lý khiến người ta nhìn vào cũng không thể nào tức giận được.
Giáo viên Ngữ Văn hít sâu một hơi, nói: "Thời gian đi học không được phép ăn trong lớp, hy vọng em có thể tuân thủ kỷ luật lớp học, đừng quấy rầy đến bạn học khác!"
Sáng sớm hôm nay, tập thể giáo viên dạy lớp 11-3 bị Hiệu trưởng kéo đi họp, đặc biệt nói rõ tình huống của Cẩu Lương. Ông đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của "Thích Trình" như thay đổi thành một người khác, nhưng tất cả các giáo viên đều không biết gì về cậu học sinh này ngoại trừ việc bị điểm kém và thích ngủ trong lớp, được Hiệu trưởng yêu cầu chỉ cần cậu không làm quá phận sự thì mặc kệ không phản đối.
Giáo viên Ngữ Văn cảm thấy bực mình khi nhớ tới chuyện này, vừa định cho Cẩu Lương ngồi xuống thì nghe cậu oan ức nói: "Nhưng mà em đói bụng rồi......"
"......" Giáo viên Ngữ Văn bóp gãy viên phấn trong tay, "Em tới trường là để học hay là tới đây để ăn! Nhiệm vụ hàng đầu của học sinh là gì? Nếu bây giờ em có thể đọc làu làu bài "Xuất sư biểu"* mà tôi dạy, đừng nói ăn cái gì, em ở chỗ này nhảy vũ điệu quảng trường tôi cũng mặc kệ em! Ngồi xuống, không được ăn nữa."
Cẩu Lương chậm chạm kêu lên, sau đó mở miệng: "Không thể nói hết lời, chỉ dâng biểu mà rơi nước mắt, nay thân ở nơi xa xôi, thần không ngừng chịu ơn cảm kϊƈɦ. Thực hiện di chiếu của Tiên đế ——"
"Dừng lại! Em đang nói cái gì vậy?"
Cẩu Lương nghiêng đầu, khó hiểu: "Vừa rồi không phải thầy nói đọc làu làu là có thể ăn sao?"
Giáo viên Ngữ Văn sửng sốt, lật sách liếc mắt nhìn, ngay sau đó kinh ngạc nhìn Cẩu Lương, nghi ngờ không chắc chắn nói: "Em thuộc lòng sao? Em hãy đọc từ đầu một lần nghe xem."
"Đọc từ đầu xong là có thể ăn phải không?"
"...... Có thể, chỉ cần em đọc không thiếu một chữ." Giáo viên Ngữ Văn đau răng.
Cẩu Lương vui vẻ mở miệng, nhanh chóng ngâm nga: "Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa được nửa đường đã băng hà, nay thiên hạ chia ba, Ích Châu suy yếu, sự nguy cấp tồn vong ở ngay trước mắt. Cho nên kẻ bầy tôi chầu chực không thể lười nhác...... thực hiện di chiếu của Tiên đế. Thần không ngừng chịu ơn cảm kϊƈɦ. Nay thân ở nơi xa xôi, chỉ dâng biểu mà rơi nước mắt, không thể nói hết lời."
*Xuất sư biểu là tên gọi hai bài biểu, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện...Phần Cẩu Lương đọc chỉ là phần Tiền xuất sư biểu thôi. Mọi người có thể lên GG tìm hiểu thêm.
Khi cậu dừng lại vẻ mặt giáo viên Ngữ Văn và hầu hết các bạn học đều ngây ra.
"Thưa thầy?"
Thời Vũ thấy cậu đang háo hức chờ giáo viên Ngữ Văn cho phép, không đợi được phản hồi, cậu tự lừa dối mình mà lấy ra một miếng bánh su kem trong hộc bàn nhanh chóng nhét vào miệng. Tuy rằng cậu vẫn đứng thẳng nhưng miệng phồng lên vừa nhai vừa hạnh phúc nheo mắt lại, bộ dáng kia quả thực......
"Thật là đáng yêu a a a."
Bạn học nữ ngồi trước bàn nắm tay dậm chân, tự cho là nhỏ giọng mà thét chói tai.
Giáo viên Ngữ Văn rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần, vừa thấy thời gian cũng gần đến giờ tan học, mở miệng nói: "Em Thích Trình ngồi xuống đi, tan học tới văn phòng tôi một lát."
"Các em, bài học hôm nay sẽ dừng lại ở đây, chúng ta tranh thủ chút thời gian cuối cùng để nói về việc sắp xếp kỳ thi tháng này. Bài kiểm tra Ngữ văn vẫn theo quy định cũ, sẽ vào tiết đầu buổi sáng thứ năm. Còn hai lần thi tháng nữa các em sẽ phải tiến vào giai đoạn phân khối Xã hội - Tự nhiên, mỗi một kỳ kiểm tra bây giờ đều trở thành căn cứ cho các em tham khảo lựa chọn, cơ hội không nhiều lắm, vừa tiến hành vừa quý trọng......"
Cẩu Lương tiếp tục ăn, cắn một miếng su kem, hưởng thụ cực kỳ.
Thấy Thời Vũ nhìn mình không rõ ràng, Cẩu Lương bảo vệ đồ ăn nói: "Chính cậu cũng có." Vừa nói vừa dùng ánh mắt chỉ hộc bàn hắn, cảnh cáo hắn đừng thèm muốn đồ ăn của mình.
Thời Vũ bật cười, quả thực lấy trong đó một phần pudding ra ăn.
Nó tan chảy trong miệng và hương vị tuyệt vời đến không ngờ.
Thời Vũ nhướng mày, đang muốn nói gì đó thì thấy cô gái nhỏ trước bàn cất giọng hỏi Cẩu Lương: "Bạn học Thích Trình, bánh su kem này cậu mua ở đâu thế có thể nói cho mình không, trông chúng rất ngon á."
Cẩu Lương hơi hơi nhăn mặt, giãy giụa một chút mới nói: "Cái này chỉ có một nhà làm, không còn chi nhánh. Cậu muốn ăn cứ nói...... Cái này cho cậu, không còn nhiều nữa." Cẩu Lương miễn cưỡng từ bỏ những món yêu thích của mình và nhấn mạnh đây là một phần cuối cùng, sau đó ném cho bạn cùng bàn của cô một ánh mắt ghét bỏ, "Ngoài ra, không được cho người ngồi cạnh cậu ăn."
Lý Lâm Linh hưng phấn tiếp nhận, liên tục nói lời cảm ơn.
Người bị chỉ tên không được ăn là người đã từng đánh Cẩu Lương một đấm, Trần Lý Bạch: "......"
Thời Vũ nhìn trong hộc bàn chất đầy đồ ăn:"......"
Lý Lâm Linh ăn uống vui vẻ, Cẩu Lương cũng mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền.
—— 10 hồn tệ kiếm được vào tay, linh hồn tham ăn chính là hào phóng như vậy! ≡‿≡✧
【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu hiện tại: -5. ( in đậm màu đỏ tươi) 】
【 Cẩu Lương:...... 】
Thời gian thể ɖu͙ƈ giữa giờ, sau nghi thức kéo cờ và đọc diễn văn dưới quốc kỳ vào thứ hai hằng tuần, Hiệu trưởng quả nhiên công bố hình phạt vụ đánh nhau. Mỗi lần ông đọc danh sách xử phạt đình chỉ học, học sinh lớp 11-3 lại nhìn về phía Cẩu Lương đứng ở hàng thứ hai, suy đoán cậu đã chịu loại xử phạt gì, cũng tò mò vì sao mặt cậu vẫn không đổi sắc như đi vào cõi thần tiên xa xôi.
Cẩu Lương đang ngâm nga một bài hát nhỏ trong lòng, mỗi lần Hiệu trưởng nói một cái tên, tài khoản cá nhân của cậu sẽ nhận được