Tết Dương lịch rơi vào cuối tuần, do COVID-19 không tiện việc đi lại nên họ hàng người thân chỉ có thể gửi biểu tượng cảm xúc trên group WeChat rồi hẹn nhau dịp khác sẽ về tụ tập.
Năm mới bắt đầu bằng bữa cơm tân niên, gia đình Hồ Lại cũng không ngoại lệ.
Hôm qua bên nhà mẹ của Vương Phương Viên làm hai mâm, hôm nay đến lượt nhà Hồ Dược đãi hai mâm, Tết Dương lịch mà hoành tráng như Tết Nguyên đán vậy.
Dạo này Hồ Lại bị cuốn vào vòng xoáy yêu hận dai dẳng với Thẩm Chứng Ảnh, công việc cũng bù đầu hơn nên ít về nhà hẳn.
Vương Phương Viên và Hồ Dược nói thầm với nhau, cả hai đều lo con gái vẫn còn giận vụ xem mắt.
Vương Phương Viên sẵng giọng, "Xem mắt từ tận đời nào mà con gái ông vẫn còn ghim tôi, bây giờ nó trưởng thành, cứng cáp đôi cánh rồi, giỏi giang quá nên đâu cần người mẹ này nữa, giận dỗi tôi cũng phải thôi".
Hồ Dược vừa an ủi vợ vừa tranh thủ từng chút để nói đỡ cho Hồ Lại: "Phương Cầm cũng bảo dạo này Lai Lai bận còn gì.
Cuối năm công việc lúc nào mà chẳng nhiều, chưa kể con bé còn tập trung cho sự nghiệp nữa, tuy tôi cũng rầu lắm nhưng phải chấp nhận một sự thật là con gái mình trưởng thành rồi.
Riêng cái chuyện lần trước, nể mặt bà Lai Lai mới miễn cưỡng đi.
Không phải tôi nói chứ thằng nhóc kia kém quá.
Đàn ông gì mà tồ, không có điểm nào nổi trội đặc sắc, đừng nói là đi lạc, giả vờ nhét thằng ấy vào chỗ nào đông đúc một tí là đảm bảo khỏi tìm ra nó.
Lại thêm bà mẹ như con gà hấp hèm, ai mà chịu cho nổi".
"Thì tôi có bảo tôi ưng nhà bên đấy đâu".
"Con cái lớn rồi, nó có chính kiến riêng của nó, lần trước bà cũng nghe rồi đấy, có vẻ như con gái mình không định có con, thế thì kết hôn cũng không có ý nghĩa gì.
Không phải con gái tôi mà tôi khen đâu, nhưng Lai Lai nhà mình muốn lấy chồng lúc nào, ở đâu mà chẳng được.
Bây giờ khác xưa nhiều rồi, con gái có sự nghiệp nó đâu thèm đi tìm người yêu nữa, con trai làm gì được cái quyền đấy".
"Biết rồi biết rồi".
Không biết Hồ Lại đổ bùa mê thuốc lú gì cho Hồ Dược mà từ lúc đi xem mắt tới giờ, ngày nào ông cũng nhai đi nhai lại bên tai vợ, Vương Phương Viên đến phát phiền với đức ông chồng.
"Nghĩ cho con gái quá nhỉ, tôi còn không nghĩ được tới mức như ông, thế này thì cha mới là người sinh ra nó".
"Đâu có đâu có.
Bà sinh chứ, bà sinh chứ".
Hồ Dược cười ha hả, "Tôi làm gì có bản lĩnh lớn cỡ vậy".
Mỗi lần họ hàng tề tựu về ăn cơm, đa phần câu chuyện chỉ xoay quanh chủ đề chính trị, chuyện làm ăn, lập gia đình hoặc nuôi dạy con cái, nhân tiện so sánh rồi tâng bốc lẫn nhau chứ ít khi nào có ngoại lệ.
Giống như nhiều người trẻ đồng trang lứa khác, Hồ Lại không có hứng thú với bất cứ đề tài nào.
So với nhiều nhà có thói quen đem con cái ra so sánh, Hồ Lại vẫn còn may mắn chán.
Hồ Dược và Vương Phương Viên không ham khoe lố, cũng không phóng đại khuyết điểm của con ra chê bai trước mặt mọi người, cùng lắm chỉ bảo dạo này con bé quá bận chứ không trách cứ gì thêm.
Nếu muốn phàn nàn cũng không cần phải phàn nàn trước mặt mọi người.
Hồ Dược và Vương Phương Viên giữ quan hệ không xa không gần với họ hàng, mấy đứa cháu ít khi ghé nhà chơi, Hồ Lại cũng không mấy thân với anh chị em họ, chỉ cần thi thoảng nói đùa vài câu, ăn uống bấm điện thoại là xem như hoàn thành vai trò quần chúng lướt qua sân khấu.
Những suy nghĩ hoang đường và thực tế của họ hàng cứ văng vẳng bên tai.
Ngồi bên trái là ông anh họ đang muốn vợ sinh thêm đứa thứ hai nhưng vợ không chịu, thế là anh này vận động cô dì và cả mấy cô em gái họ khuyên vợ mình.
Uống xong hai ly rượu, mặt mũi anh ta đỏ gay, điểm danh từng người phát biểu ý kiến, hỏi qua một lượt thì người đồng ý người bảo thôi.
Đến lượt mình, Hồ Lại nói: "Chuyện vợ chồng nên để vợ chồng bàn bạc với nhau, không ai có quyền xen mồm vào".
Nhưng mà anh này vẫn khăng khăng, "Hôm nay anh cho em cái quyền ấy".
Trông tư thế hùng dũng như thể muốn cho Hồ Lại một triệu tiền mặt vậy.
Trong bụng Hồ Lại hơi bực, cô nở một nụ cười nhạt nhẽo rồi liếc sang người chị dâu họ cũng đang cau mày tỏ ý không vui đằng kia, nói: "Anh uống nhiều rồi, ăn chút gì đi đã".
"Mới nốc có hai ly thôi.
Lai Lai, em nói đi, anh muốn nghe em nói xem rốt cuộc mấy cô trẻ trẻ thời nay nghĩ gì trong đầu".
"Anh muốn em nói thật à?"
"Đúng vậy, anh muốn nghe em nói".
"Là anh muốn em nói nhé, nghe xong lỡ có mất hứng cũng không được trách em đâu đấy".
Hồ Lại vờ vào vai cô em út nhõng nhẽo, nói, "Không được, chúng ta ngoéo tay trước, kẻo không đến lúc đó anh lại mách mẹ để cho bà mắng em".
Em họ làm nũng, anh họ cười khà khà, "Nam tử hán đại trượng phu không nói hai lời".
Hồ Lại chửi thầm trong bụng, mở miệng nói một tràng: "Mấy cô trẻ trẻ bọn em thấy chuyện đi xem mắt, cặp bồ với đàn ông thời buổi này nguy hiểm không khác gì vuốt râu hùm, còn việc lấy chồng cũng ngang với việc muốn chui đầu vào chỗ chết, vấn đề sinh con càng khỏi phải nói, chỉ những ai cảm thấy thần chết đến chậm quá mới dám sinh con thôi.
Đừng nói là đứa thứ hai, bảo em đẻ một đứa em cũng không đẻ.
Công việc không đủ thú vị, kiếm tiền không đủ vui, chán game hay do thiếu thốn idol xinh trai đẹp gái mà lại đâm đầu kết hôn sinh con làm gì? Xui thì vác mặt lên bản tin, may thì lên hot search ngồi, nhân phẩm tốt thì còn ly hôn được chứ nếu không chỉ biết chờ đến kiếp sau.
Anh nói xem, mỗi người đều có một cuộc đời, chán việc thì nhảy, chán đời thì tìm thú vui mới, biết rằng những thứ khác đều là giả dối nhưng chí ít mình cũng nắm được tiền lương trong tay, nắm được hạnh phúc trong tay.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của mấy cô trẻ trẻ bọn em.
Đối với em mà nói, về vấn đề sinh con ấy; người nào góp sức, người nào hy sinh, người nào mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới là người có quyền lên tiếng.
Thế còn anh, anh thấy thế nào ạ?"
Hồ Lại vừa dứt lời, hai bàn tiệc đồng loạt quay về phía cô, vài người chỉ biết cười sượng đơ, cười không được mà không cười cũng không xong.
Hồ Dược và Vương Phương Viên khẽ liếc nhau, nghĩ thầm: Thánh thần thiên địa ơi, tin được không, tin được không, bé ngoan nhà tôi muốn đại náo thiên cung đây mà.
Vương Phương Viên thấy thằng nhóc cứ gặng hỏi con mình đúng là đồ ngớ ngẩn, nó này lại còn mượn rượu giả điên ép Hồ Lại trả lời khiến bà hơi bực, nhưng bữa cơm hôm nay là do bên Hồ Dược đứng ra tổ chức nên bà không tiện tỏ thái độ, vì thế bà hí hửng ngồi một bên nhìn Hồ Lại phát huy sở trường.
Dù gì cũng do thằng ngớ ngẩn ấy tự mình nạp mạng.
Về phần Hồ Dược – một người cha phát cuồng vì con gái – vừa nghe xong ông đã thấy việc con gái mình không về nhà chính là di chứng từ buổi xem mắt, mới đầu thì ông thấy có vẻ con mình quá cực đoan, nhưng nghĩ kỹ lại thấy có lý, thế nên ông cũng không nói gì.
Không có ai đứng ra hoà giải, vẻ mặt của ông anh họ trông rất khó coi.
Anh ta gượng cười, nói: "Lai Lai, em bi quan quá rồi, phải nhìn vào mặt tích cực chứ".
Hồ Lại khẽ mỉm cười, "Anh đừng trách em nhé, ai bảo anh cứ ép em nói làm gì.
Thôi, anh uống tiếp đi, em vào WC chút".
Do phải giữ mặt mũi cho cha mẹ, chứ nếu không Hồ Lại đã chấp cả nhà ông anh họ não tàn nhào vô solo chửi thề.
Vừa bước