Đối phương livestream được một lúc thì tắt, dư luận gào thét, Thời Vũ vội vàng theo dõi tài khoản, cô gửi tin nhắn riêng cho anh: 【Hi ~】
Tin nhắn được gửi đi xong, chưa kịp đợi đối phương trả lời, ngược lại cô nhận được thông báo nhắc nhở từ hệ thống: 【Bạn và bên kia chưa phải là bạn bè, để bảo vệ quyền riêng tư của người dùng, bạn chỉ có thể gửi tối đa ba tin nhắn.
】
Với lời nhắc nhở này, Thời Vũ không dám nữa tùy tiện gửi tin nhắn nữa.
Sau khi kết thúc công việc, Thời Vũ về đến nhà, nằm ở trên giường lật tới lật lui cũng không ngủ được, người livestream vừa rồi có phải là Giang Khắc không? Nếu đúng là như vậy, chẳng phải cô có thể ở trên mạng lấy thân phận khác lén gặp anh sao? Chẳng qua là Thời Vũ cũng không thể hoàn toàn chắc chắn rằng người này là anh.
Đột nhiên, Thời Vũ nhớ tới mấy giây anh lộ mặt trong lúc livestream, phía sau tai anh có một nối ruồi nhỏ màu đỏ.
Giang Khắc mấy năm nay đều ở nước ngoài, cơ hội hai người gặp mặt thực sự là rất ít, hơn nữa Thời Vũ cũng không có chú ý lắm, cô cũng không rõ sau tai Giang Khắc có nốt ruồi này hay không.
Thời Vũ cầm điện thoại để trên bàn ở cạnh giường, tìm WeChat của Giang Khắc, gõ một dòng vào ô trống rồi xóa liên tục, qua vài lần như vậy, cuối cùng ngón tay cô vô tình chạm vào nút gửi, chỉ gửi một chữ Anh đi.
Giang Khắc trả lời:【?】
Giang Khắc hiếm khi trả lời tin nhắn của cô, trong lòng Thời Vũ có chút khẩn trương, nhanh trí trả lời lại: 【Anh sao mà đẹp trai như vậy chứ.】
Giang Khắc:【...】
Thời Vũ trả lời tin nhắn kèm theo biểu tượng xấu hổ:【 Ngủ ngon.】
Sau khi gửi xong, Thời Vũ không nhận được bất kỳ hồi âm nào, cô đã quen với việc này, tắt điện thoại của mình, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, thích hợp quay ngoại cảnh, Thời Vũ cả ngày mặc một bộ trang phục thời nhà Thanh, lúc nghỉ ngơi,cô không quên chuyện Giang Khắc có nốt ruồi sau tai hay không, Thời Vũ định tìm một cơ hội hẹn anh ra ngoài tự mình kiểm tra một chút.
Tiểu Vũ Mao: 【Anh có ở đó không?】
Khoảng 10 phút sau, Giang Khắc nhàn nhạt trả lời: 【Ừm.】
Thời Vũ ở bên kia sắp xếp từ ngữ, gõ vào hộp thoại:【 Park Hyatt vừa mới mở một nhà hàng, nghe nói nhà hàng bọn họ có món Lưu Tâm Túy Giải mùi vị một rất ngon, em muốn đi ăn lâu rồi, tối nay anh có rảnh không? (^^)】
Cái này Thời Vũ nói thật, cô muốn đến nhà hàng đó ăn lâu rồi, một lát sau, Giang Khắc mới thờ ơ trả lời: 【Có chuyện.】
Thời Vũ thất vọng, trả lời lại bằng một dòng chữ: 【Được rồi.】
Sau đó, cô gửi một biểu tượng cảm xúc xoa mặt, nói thêm: 【Vậy thì chờ anh rảnh, chúng ta lại đi.】
Giang Khắc vừa mới kết thúc cuộc họp, ngồi trên sô pha vẻ mặt mệt mỏi, lấy từ trong hộp ra một điếu thuốc, vừa đưa điếu thuốc vào miệng, vô tình cúi đầu quét màn hình, cách một cái màn hình anh cũng có thể cảm nhận được sự mất mác của cô.
Giang Khắc quả thật không rảnh, tối nay Lương Túng Bắc về nước, Từ Châu Diễn và những người khác đã đặt phòng bao mở tiệc tẩy trần cho Lương Túng Bắc.
Bảy giờ tối, Thời Vũ vừa mới tẩy trang xong chuẩn bị rời đi, người đại diện của cô đã đứng ở cửa khoanh tay nhìn cô, giọng điệu nghiêm nghị: "Nếu tối nay cô chuồn mấtcô tự nghĩ đến hậu quả đi."
"Làm sao có thể chứ? Em còn không thể chờ đợi được muốn đến đó." Thời Vũ nhân cơ hội lập tức nắm lấy cánh tay người đại diện của cô.
"Em tốt nhất là như vậy," người đại diện tức giận nói, "Buổi tối lúc ăn cơm có Ngưu tổng, ông ta gần đây đầu tư một bộ phim, diễn viên vẫn chưa xác định, em kính ông ta hai ly rượu, xem có thể nắm bắt cơ hội tốt này hay không."
"Em biết rồi." Thời Vũ luôn miệng đáp lại.
Tám giờ tối, Thời Vũ bị ép đến câu lạc bộ Tư Lương dự tiệc.
Thời Vũ vừa đẩy cửa ra,đã nhìn thấy mọi người ngồi một bàn ở bên trong, âm thanh cụng ly trêu chọc phát ra liên tục.
Lộ Vũ Hân nhướng mày, giả vờ cười nói: "Ồ, đây không phải là Thời Vũ sao? Mau đến đây, ngồi bên cạnh Ngưu tổng."
Nói xong, Lộ Vũ Hân còn cố ý nghiêng đầu, nũng nịu nói với người đàn ông bên cạnh: "Ngưu tổng, đây là diễn viên trong đoàn của chúng tôi.
Cô ấy rất ngưỡng mộ anh."
"Phải không? Đến đây ngồi." Người đàn ông nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Thời Vũ, khuôn mặt mập mạp cười trên rung ba cái.
Chết tiệt, Thời Vũ cũng không nghĩ tới Lộ bạch liên này lại đào một cái hố đẩy cô xuống.
Thời Vũ cười nhạo hai tiếng, lướt qua đám đông đang nhìn cô soi mói ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, cái vị Ngưu tổng béo ục ịch này coi như vẫn có phong độ, nói năng cũng không vượt rquá giới hạn, nhưng càng về sau, bản chất thật của ông ta càng lộ rõ, càng dựa vào gần cô, đôi mắt nheo lại khuyên cô uống rượu.
Ngưu tổng nhìn Thời Vũ như nhìn phải một miếng đậu hũ, nhìn tướng mạo xinh đẹp của Thời Vũ, nổi lên ý đồ xấu, cười nói: "Thời tiểu thư, tôi kính cô, tôi nhìn ra cô rất hợp làm diễn viên."
Rượu đã được đưa đến bàn, Thời Vũ không thể không uống, cô càng lui về sau, Ngưu tổng càng tiến lại gần, Thời Vũ cố gắng chống cự không đá ông ta ra.
Một màn này vừa vặn bị Tiền Đông Lâm vừa bước ra từ nhà vệ sinh nhìn thấy, anh vội vã trở về phòng bao, ngồi ở bên cạnh Giang Khắc, đặt tay lên vai Giang Khắc, định nói.
Giang Khắc cắt đứt lời anh, liếc anh một cái: "Rửa tay chưa?"
"Mẹ nó, em rửa rồi! Anh xem tay em vẫn còn ướt, sao anh chê em mãi vậy!" Tiền Đông Lâm mặt đầy ủy khuất.
"Vậy rửa tay xong sao không dùng máy sấy?" Giang Khắc chán ghét nói.
Từ Chu Diễn dùng đầu ngón tay gạt tàn thuốc, cười đến nỗi bả vai cũng đang run, người ở bên trong phòng bao cũng phát ra tiếng cười liên tục.
"Được rồi, nói chuyện chính, anh, vừa rồi em mới thấy Tiểu Vũ Mao ở phòng bao số 14, chận, bị một tên nhà giàu mới nổi ép uống rượu, hình như cũng ra tay rồi," Tiền Đông Lâm nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nói, "Anh có muốn đưa cô ấy qua đây không."
Giang Khắc đang định rót một ly rượu, nghe được lời này liền hất tay, trên bàn có mấy giọt nước bắn tung tóe.
Anh cầm ly lên nhấp một ngụm, thái độ thờ ơ nói: "Không cần để ý."
"Nhưng ——" Tiền Đông Lâm vừa muốn mở miệng, nhưng đụng phải ánh mắt của Giang Khắc, không biết làm gì hơn là im miệng.
Tối nay là vì Lương Túng Bắc mà mở tiệc tẩy trần, cả nhóm đang uống rượu đánh bài.
Giang Khắc ngồi trên sô pha, hơi nghiêng người, chống khuỷu tay lên đầu gối, có chút thất thần.
" Anh, đến lượt anh." Tiền Đông Lâm lên tiếng.
Giang Khắc thu hồi suy nghĩ, tùy tiện ném ra một lá bài, sau đó châm một điếu thuốc.
Tiền Đông Lâm thấy lá bài Giang Khắc vừa đưa ra, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa bất tỉnh tại chỗ.
Đưa ra mấy lá bài ngốc như vậy, lẽ ra từ đầu nên chọn Giang Khắc làm đối thủ.
"Ông chủ Giang đây là đang biểu diễn tặng một chiếc Bentley có phải không." Từ Chu Diễn ngậm một điếu thuốc trong miệng, cười trên sự đau khổ của người khác.
Sau khi thua cuộc, Giang Khắc đến chân mày cũng không thèm nhíu một cái, trực tiếp ném chìa khóa xe cho Từ Chu Diễn.
Từ Chu Diễn rất hiểu Giang Khắc.
Nếu anh có việc muốn người khác làm thay, anh sẽ cho bọn họ lợi ích để đổi lấy.
Thời trung học, Giang Khắc không muốn tham gia thi đấu bóng rổ, vì vậy lần đầu tiên Giang Khắc đã giúp anh viết mười bài kiểm tra, còn trực tiếp giúp anh thông quan trò chơi.
Sau đó, người tham gia cuộc thi này chính là Từ Chu Diễn.
Từ Chu Diễn nhận lấy xe, trầm ngâm liếc nhìn Giang Khắc, lắc lắc chìa khóa đi ra ngoài gọi điện thoại.
- -
Trong phòng bao bên kia, bàn tay mập mạp của Ngưu tổng chạm vào Thời Vũ, Thời Vũ lui về sau một chút, cười rạng rỡ, mở miệng ông ta: "Chu tổng, uây, không đúng, Mã tổng —— đúng rồi, ngài là Ngưu tổng."
"Ngài có biết có một câu gọi là trâu già gặm cỏ non, trâu ở đây chính là ngài sao?" Thời Vũ giọng vô tội.
Người ở chỗ này đều phát ra cười vang, Ngưu tổng không kìm được sắc mặt, thẹn quá hóa giận, vỗ bàn nói: "Cô đừng có mà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Nhìn thấy Ngưu tổng này đang định ném ly rượu vào người Thời, một tiếng rầm vang lên, cửa mở ra, có người bước vào, ghé vào tai Ngưu tổng nói nhỏ vài câu.
Mặt Ngưu tổng biến sắc, nhìn về phía Thời Vũ, có chút kinh hãi.
Bên kia nhìn về phía Thời Vũ, giọng cung kính: "Thời tiểu thư, bên ngoài có người chờ cô."
Màn hình điện thoại của Thời Vũ sáng lên, cô nhìn thấy tin nhắn của Từ Chu Diễn, sau đó ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lộ Vũ Hân, người vẫn luôn chú ý đến cô, cố ý hất tóc, cô nói: "Tôi biết Tiểu Khắc Khắc nhớ tôi rồi."
Quả nhiên, sắc mặt Lộ Vũ Hân thay đổi, thiếu chút nữa thì tức chết, Thời Vũ kiêu ngạo như khổng tước bước ra ngoài.
- -
Giang Khắc ngồi ở trên sô pha, cúi người dập tàn thuốc, đốm lửa tắt