Không đến nửa giờ sau khi phòng quan hệ công chúng bắt tay vào việc, tin tức tiêu cực về Thời Vũ bị đẩy xuống hoàn toàn, những tin tức về cô và Chu Trạch Dã không còn tìm thấy nữa.
Thời Vũ thờ ơ nhìn điện thoại, không chút nghĩ ngợi, cái phong cách mạnh mẽ độc đoán này còn ai vào đây nữa? Anh muốn làm gì là việc riêng của anh, dù sao cô cũng không can thiệp được.
Thời Vũ đang chuẩn bị tắt điện thoại nghỉ ngơi, bỗng nhiên Chu Trạch Dã gửi đến một tin nhắn. Trước khi công ty tung tin tức ra ngoài, Thời Vũ đã gửi WeChat chào hỏi Chu Trạch Dã, nhưng vì anh đang ở nước ngoài, tín hiệu có chút kém, cô vẫn không nhận được câu trả lời.
Thời Vũ hỏi như thế này: 【Làm thế này có làm chậm trễ việc cậu tìm một nửa không?】
Chu Trạch Dã:【?】
Ngay sau đó, anh gửi một tin nhắn khác: 【Đã làm chậm trễ rồi.】
Ngón tay Thời Vũ di chuyển nhanh trên màn hình, gửi đi một tin nhắn: 【Tôi sai rồi, khóc đây.】
Chu Trạch Dã: 【? Tém tém lại đi.】
【Bữa cơm nên mời thì không được thiếu đâu đấy.】
Thời Vũ trả lời OK, trong lòng thầm mắng Chu Trạch Dã đúng là một tên thẳng nam, còn thay anh lo lắng việc tìm nửa kia. Giống hệt với Giang Khắc, mặc dùng tính tình lạnh lùng nhưng chỉ cần cô làm nũng một chút, bọn họ đều đi vào vết xe đổ đấy thôi.
Giây tiếp theo, Thời Vũ hoàn hồn lại, sau đó đuổi người đàn ông đó ra khỏi tâm trí của mình.
Trong lúc Thời Vũ còn đang bàng hoàng, người đại diện đã đẩy cửa phòng nghỉ đi vào, ngồi xuống đối diện cô, còn huơ huơ đống văn kiện đang cầm trong tay, mở miệng: “Người đẹp, cơ hội của em đến rồi.”
“Không phải lúc trước chị bảo khi nào có kịch bản hay mới nhận phim mới cho em sao?” Người đưa kịch bản cho cô, hắt cằm nói, “Em xem một chút đi, rồi quyết định có nhận hay không.”
Thời Vũ cầm kịch bản lên xem, nhanh chóng chìm đắm vào câu chuyện trong kịch bản. 《 She killed 》 dựa trên một cuốn tiểu thuyết trinh thám, kể về câu chuyện của một cặp vợ chồng vô tình chết trong trận lở đất trên đỉnh đồi. Những manh mối mà cảnh sát điều tra được có liên quan đến một nữ nghệ sĩ mỗi ngày đều chơi dương cầm chơi ở Nhà hát Lớn.
Thời Vũ xem một mạch hơn nửa giờ, cô quyết định nhận bộ phim này.
Người đại diện gật đầu: “Được rồi, hai ngày nữa em đến chỗ dạo diễn thử vai, sẵn tiện đến trường quay xem qua một chút.”
Thời Vũ bị kịch bản này cuốn hút, cô căn bản không chú ý tới dưới góc phải có dòng tên của công ty đầu tư, Truyền thông điện ảnh Ánh Thanh trùng hợp xuất hiện ở đây, công ty này là của nhà họ Tiền.
Màn đêm vừa buông xuống, Giang Khắc cùng mấy người anh em đến club uống rượu, những người khác thì vẫn bình thường, chỉ có Từ Chu Diễn, anh thỉnh thoảng móc điện thoại ra xem, khóe miệng nhếch lên rõ ràng, rõ ràng là đang trò chuyện vui vẻ.
“Nguyễn Sơ Kinh à?” Giọng Giang Khắc nhàn nhạt.
“Ôi, ” Từ Chu Diễn vươn tay gạt gạt tàn, nhìn như một chàng lãng tử tình trường lãng, “Cậu đoán xem tôi mất mấy ngày để hạ gục cô ấy?”
Giang Khắc hừ một tiếng không trả lời. Những người phóng hỏa cuối cùng cũng sẽ tự thiêu mình, không ai ngoại lệ.
Tiền Đông Lâm xách một chai rượu vang đỏ đến, cười nói: ” Anh, gần đây em có đầu tư một bộ phim, anh đoán xem em đã nhìn thấy ai trong danh sách diễn viên?”
“Ai?” Giang Khắc nâng ly uống một hớp rượu.
“Tiểu Vũ Mao đó! Trùng hợp quá đi mất.” Tiền Đông Lâm thở dài nói.
Đôi mắt vốn đang bình ticnh của Giang Khắc cuối cùng cũng có chút dao động, anh đút tay phải vào túi quần, ngón tay vuốt ve những viên ngọc trai tròn nhỏ đính trên chiếc kẹp tóc.
“Buổi tối gửi cho anh một bản thư mời chiêu thương.” Giang Khắc lên tiếng.
“À?” Tiền Đông Lâm không phản ứng gì, nhưng sau đó anh đã nhận ra, “Mẹ kiếp, anh muốn đầu tư hả.”
Mọi người đều biết, mấy người anh em của Giang Khắc sẽ đầu tư vào mọi thứ để kiếm tiền, là một nhà tư bản, thứ bọn họ theo đuổi là lợi nhuận, ngoại trừ Giang Khắc, anh ấy hiếm khi tham gia vào giới giải trí, vẫn luôn dành hết sự chú ý vào truyền thông xã hội và công nghệ thông tin.
Lần này anh lại chủ động đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh truyền hình?
Điếu thuốc ở đầu ngón tay Giang Khắc vẫn đang cháy, anh đứng dậy ném điếu thuốc vào ly rượu, trả lời: “Ừ.”
–
Thời Vũ không biết đến chuyện này, cô yên tâm ở nhà đọc kịch bản. Đang đọc giữa chừng, Nguyễn Sơ Kinh gửi tin nhắn đến hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
【Bảo bối, tối mai cậu có rảnh không? Tới mời cậu ăn tối, tớ có chuyện muốn nói với cậu.】
Thời Vũ nhìn lịch trình của mình xong, cô trả lời: 【Rảnh chứ, đi ăn thôi!】, còn tiện tay gửi thêm một cái nhãn dán Pikachu đang ôm đùi.
【Được, vậy thì tám giờ tối mai gặp nhé.】 Nguyễn Sơ Kinh trả lời.
Nguyễn Sơ Kinh hẹn cô ở một nhà hàng Quảng Đông, Nguyễn Sơ Kinh cầm thực đơn lên gọi vài món, nào là bào ngư hầm sâm, cháo gà đĩnh tử, cà tím hầm, tổ yến hầm đường phèn. băng đường hầm tổ yến… Một bàn lớn toàn là thức ăn.
Thời Vũ vội vàng rút thực đơn từ tay Nguyễn Sơ Kinh, cô nói: “Đủ rồi, tớ còn muốn đóng phim, cậu đây là nghỉ việc hay là vừa được thăng chức tăng lương?”
Nguyễn Sơ Kinh nháy mắt với cô, một hồi nữa nói sau.”
Các món ăn được dọn lên, hai người vừa trò chuyện vừa ăn cơm, lâu lâu lại phát ra những tràng cười giòn giã. Hai người đẹp ngồi cùng nhau, đương nhiên không ít người chú ý đến, những người ngồi gần đều quay lại nhìn.
Một thương nhân giàu có ngồi trong phòng riêng xuyên qua tấm màn che nhìn thấy Thời Vũ. Thấy cô ấy sinh ra đã tươi tắn, da dẻ mềm mại như trứng gà bóc, còn tưởng cô là sinh viên đại học nên bảo thư ký hỏi đến hỏi thông tin liên lạc của cô.
Một lúc sau, cô thư ký bối rối quay lại.
Thời Vũ đang nói chuyện với Nguyễn Sơ Kinh thì đột nhiên cô cảm thấy ai đó đè lên bả vai cô. Thời Vũ vừa quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông trung niên.
“Cô gái, chúng ta có thể làm bạn với nhau được không? Tên cô là gì?”
Đang nói chuyện mà bị cắt ngang vài lần, Thời Vũ rất không vui. Cô lấy trong túi xách ra một gói khăn ướt, ngay trước mặt ông ta, cô cẩn thận lau phần bả vai mà ông ta vừa chạm vào.
Thời Vũ ném khăn giấy vào trong thùng rác, nghiêng đầu cười: “Tôi tên mẹ ông.”
Người đàn ông trung niên bị cô làm cho bẽ mặt, ông tức giận nắm lấy
cánh tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô—”
Nguyễn Sơ Kinh lập tức đứng lên, cô cau mày: “Ông muốn làm gì?”
Bắc Kinh lớn như vậy, vậy mà Giang Khắc cùng Từ Chu Diễn lại đang ở nhà hàng này bàn chuyện làm ăn, bọn họ không biết chuyện đang xảy ra ở ngoài đại sảnh, quản lý bước vào ghé tai báo lại chuyện này với Từ Chu Diễn.
Quản lý vừa nói xong, Từ Chu Diễn còn chưa kịp lên tiếng, Giang Khắc đã đi ra ngoài, anh chậm rãi đuổi theo sau.
Trong đại sảnh đang xảy ra tranh chấp, mặt mũi của người đàn ông trung niên cũng khá lớn, không ai dám ngăn ông ta lại, tay ông tay vừa đưa lên đã có dùng lực người giữ lại.
Giang Khắc kéo vai ném ông ta ngã xuống, người đàn ông trung niên ngã trên mặt đất, đầu đập vào chân bàn, bình trà trên bàn đổ xuống, chảy xuống đùi người đàn ông trung niên, khiến ông ta gào lên như bị chọc tiết heo.
Những người đi cùng người đàn ông trung niên vội vã chạy ra,quản lý vội vàng tiến lên giải vây. Người đàn ông nằm trên mặt đất mắng chửi: “Mày là thằng nào?”
Giang Khắc không trả lời, anh lấy từ trong túi quần ra một tấm danh thiếp, ném xuống đất, ánh mắt trịch thượng nhìn ông ta: “Gọi cảnh sát hoặc kiện tôi, tùy ông.”
Mọi người liên tục vây xem, nhân viên bước ra giải tán hiện trường. Thời Vũ không muốn cùng Giang Khắc tiếp xúc quá nhiều, cô nói nhỏ: “Tớ đi vệ sinh đây.”
Mọi người dần dần tản đi, Từ Chu Diễn dẫn Nguyễn Sơ Kinh đến một phòng bao ở tầng hai. Từ Chu Diễn ngồi đối diện Nguyễn Sơ Kinh, chủ động rót trà cho cô, trên mặt mang theo ý cười: “Hôm nay thật trùng hợp.”
Nguyễn Sơ Kinh chưa kịp lên tiếng, một giọng nói nũng nịu vang lên: “Từ Chu Diễn!”
Tên của anh được phụ nữ gọi cả ngàn lần rồi, Từ Chu Diễn quay đầu lại, thấy một cô gái xinh đẹp phong tình vạn chủng đang đi về phía mình.
“Tuần trước, không phải anh xin số của người ta, còn nói sẽ đến gặp tôi sao?” Cô ta quở trách, sau đó nhìn Nguyễn Sơ Kinh, giọng điệu vô cùng trà xanh, “Đây là bạn của anh sao?”
Cục diện trước mắt làm cho Từ Chu Diễn hoảng hồn, trong lòng anh thầm mắng một câu, cmn sao cô ta đuổi đến đây rồi, hơn nữa cô gái này, anh một chút ấn tượng cũng không có.
Hình như là lần trước chơi Poker, Từ Chu Diễn thua nên anh chọn đại mạo hiểm. Lúc ấy Từ Chu Diễn cũng không xem trọng trò chơi này lắm, anh dùng chiêu trò dễ dàng lấy được số điện thoại của cô gái kia.
Không nghĩ tới hôm nay cô ta đã tìm tới cửa.
Từ Chu Diễn cảm thấy hơi nóng, anh giơ tay cởi cúc áo ở cổ tay, ánh mắt anh híp lại nhìn Nguyễn Sơ Kinh, đang định lên tiếng giải thích. Nguyễn Sơ Kinh lại lên tiếng trước, nở một nụ cười: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn bè, nhưng tôi là ai không quan trọng, nếu hai người có việc cần nói, vậy tôi đi trước.”
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Nguyễn Sơ Kinh, trong lòng Từ Chu Diễn lại có chụt phiền não, anh vừa định gọi cô lại, nhưng Nguyễn Sơ Kinh đã đi xuống lầu, không hề quay đầu lại.
Thật ra, kiểu công tử đào hoa giống như Từ Chu Diễn, Nguyễn Sơ Kinh chưa bao giờ cảm thấy đau lòng khi gặp phải loại người này, nhưng trái tim cô như nhói lên, nói đúng ra là thất vọng.
Thời Vũ dặm xong lớp trang điểm bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô cầm điện thoại vừa nhìn vừa đi ra ngoài, Nguyễn Sơ Kinh đang đợi cô ở bãi đậu xe, ban ăn vừa rồi Giang Khắc đã thanh toán cho bọn họ.
Thời Vũ trả lời “Được rồi”, cô cất điện thoại đi về phía trước, vừa ngước mắt lên cô đã nhìn thấy một người đứng ở góc hành lang. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang đứng dựa vào tường, đôi mắt đen nhánh uể oải, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng cấm dục.
Anh đang nghịch chiếc bật lửa bằng bạc, anh bật lên rồi lại đóng lại, ngọn lửa vụt tắt. Ánh mắt Thời Vũ dừng lại trên người anh, sau đó nhanh chóng thu hồi, ánh mắt cô lướt qua anh.
Không ngờ, người đàn ông đứng dậy kéo cô vào lòng, đất trời xoay chuyển, Thời Vũ bị Giang Khắc đẩy vào tường. Giang Khắc ôm chặt cô vào lòng, mặc cho cô nhéo, đánh, cô có giãy giụa thế nào, anh vẫn như bức tường sắt, chắn trước mặt cô.
Giang Khắc vùi đầu lên da thịt mềm mại trên cổ cô, thấp giọng nói: “Em để anh ôm hai phút.”
Giọng Thời Vũ không lạnh không nhạt: “Sơ Kinh nói lúc nãy anh đã thanh toán bữa cơm, anh gửi số tài khoản cho tôi, tôi chuyển khoản lại cho anh.”
“Vậy thì kết bạn WeChat đi.” Giang Khắc nói. Anh gửi lời mời kết bạn đến Thời Vũ rất nhiều lần, lần nào cũng bị cô từ chối.
Chỉ một lần thôi mà trái tim anh như bị nghẹn lại, anh không thể tưởng tượng nổi cô gái nhỏ đã ôm tâm trạng như thế nào mà không ngại phiền phức chờ đợi bên cạnh anh.
“Thôi, tôi có WeChat trợ lý của anh, tôi chuyển cho anh ấy cũng được.” Thời Vũ trả lời.
Một lúc sau, Thời Vũ đẩy Giang Khắc ra, cô nhắc nhở: “Hết hai phút rồi.”
Nói xong, Thời Vũ bước đi không hề ngoảnh lại, tương đối dứt khoát. Trong không khí vẫn còn có mùi hương nhàn nhạt, Giang Khắc dựa người vào tường, cười tự giễu.
Sau nhiều ngày không gặp, Thời Vũ cũng chỉ cho anh ôm hai phút.
Cô gái của anh quyết tâm không ngoảnh đầu lại rồi.