Thời Vũ đang nghiên cứu kịch bản cho buổi thử vai của bộ phim “She Killed”, cô cẩn thận nghiên cứu những cảnh mà cô sẽ quay, thuận lợi giành được vai nữ chính.
Đạo diễn rất hài lòng với diễn xuất của Thời Vũ, mặc dù diễn xuất của Thời Vũ vẫn còn một số chi tiết có vấn đề nhưng rất có khí chất, người ta có câu “tì vết không che được ánh ngọc”, huống chi, nữ chính lại là nghệ sĩ dương cầm, cô chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vai diễn này.
Không lâu sau, Thời Vũ đã vào đoàn phim. Người đóng cùng cô là một người có thể gọi là tài tử trong giới giải trí, tên là Lương Dạ. Anh ta mang trên mình khí chất cao quý của một vị thiếu gia, nhưng lần này anh ta lại đóng vai một tội phạm đang chạy trốn.
Vì để ngoại hình khớp với hình tượng nhân vật, trước khi vào đoàn phim Lương Dạ đã phơi nắng hơn một tháng cho da đen đi, lúc vào đoạn phim lại để mình đói bụng đến gầy trơ cả xương.
Thời Vũ luôn coi trọng những người nghiêm túc với vai diễn của mình như thế này, trước khi diễn cùng Lương Dạ, cô còn cố ý cùng anh làm quen, trao đổi thêm về cảnh quay. Không ngờ Lương Dạ lại vô cùng khiêm tốn, anh nói với Thời Vũ rất nhiều, còn giúp cô đưa ra lời khuyên cải thiện diễn xuất.
Thời Vũ vừa gật đầu vừa cùng anh thảo luận, trong lòng cô dần dần sinh ra cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Lúc trước cô vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh Giang Khắc, cô gần như quên mất niềm vui, giá trị mang lại khi cô tập trung làm việc.
Thời Vũ quay ngoại cảnh hết cả buổi sáng, mặc dù đang tháng tư, ngoài trời vẫn có gió mát, nhưng lúc quay phim cô phải mặc trang phục mùa đông, nhiệt độ tăng lên, cô có chút choáng váng, trên chóp mũi còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Vừa đến giờ, đạo diễn kết thúc công việc, nhân viên đoàn phim phát cơm trưa cho mọi người. Thời Vũ nhìn hộp cơm hôm nay, là cơm đùi gà, bên cạnh là chén canh gà vàng chóe.
Không biết có phải là do kỳ kinh nguyệt của cô đến sớm không, hôm nay Thời Vũ nhìn thấy cơm trưa hôm nay xong thì buồn nôn, cô không ăn, trực tiếp lên xe bảo mẫu nghỉ ngơi.
Trợ lý ân cần hỏi cô: “Chị Thời, sao chị không ăn? Buổi chiều chị còn phải quay phim nữa đó.”
Thời Vũ dựa vào ghế, cụp mắt xuống: “Chị không muốn ăn, dầu mỡ quá.”
Trợ lý đang đang trả lời tin nhắn trên điện thoại, trả lời xong cô bỏ điện thoại vào túi, quan tâm nói: “Vậy chị muốn ăn gì, em nhờ người mua về cho chị.”
Thời Vũ suy nghĩ một chút, cô nói: “Chị muốn ăn ở Vân Chi, thức ăn khá là thanh đạm, nhưng quán bọn họ không có giao hàng, phiền phức chết đi được, thôi khỏi đi, chị cũng không đói lắm.”
“Chị nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Thời Vũ lấy đồ bịt mắt cùng cái gối hình chữ U chuẩn bị nghỉ trưa.
Thấy cô định nghỉ ngơi, trợ lý xuống xe không làm phiền cô nữa.
Thời Vũ ngồi trong xe sắp chìm vào giấc ngủ thì có người gõ cửa kính xe, cô gái nhỏ xoa xoa mặt, cô vãn chưa tỉnh hẳn, từ từ mở cửa xe.
Một người mặc đồng phục giao hàng mang theo một cái thùng giữ nhiệt, lấy một phần từ bên trong ra đưa cho cô: “Tiểu thư, đây là đơn của cô, mời cô ký nhận”.
Thời Vũ liếc nhìn logo in trên túi giấy kraft, cô sững sờ,???. Từ khi nào mà Vân Chi giao hàng tận nơi vậy?
Mặc dù vậy, Thời Vũ cũng không muốn làm khó nhân viên giao hàng nên đã ký nhận.
Thời Vũ lên xe, thức ăn bên cạnh vẫn để nguyên, cô không thèm lấy ra. Thời Vũ đoán rằng người đặt đơn này hẳn là Giang Khắc.
Có phảianh đặt hay không, kiếm tra một chút là biết ngay ấy mà.
Một lúc sau, cô trợ lý nhỏ hào hứng chạy tới hỏi: “Chị ơi, chị ăn chưa?”
Thời Vũ nhướng mi: “Chưa ăn.”
“Hả, sao vậy chị?” Trợ lý nhíu mày.
Thời Vũ cau mày suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Đột nhiên chị lại muốn ăn món Hồ Nam ở đường Quốc Kim.”
Không lâu sau, vài món ăn Hồ Nam nóng hổi được giao đến cho Thời Vũ. Kết quả, Yhời Vũ lại nói: “Muốn ăn salad trái cây, nhất định phải có sốt Nhật Định Nguyên, độ ngọt vừa phải.”
“Thời tiết hơi nóng nhỉ, muốn uống một ly latte hoa lan không đường.”
“Chị không muốn uống cái đó nữa, chị muốn uống Iced Americano.”
Mặc kệ Thời Vũ muốn gì, có dày vò người khác thế nào đi nữa, những món này cũng lần lượt xuất hiện trước mặt cô. Cuối cùng, Thời Vũ nhìn đống đồ ăn trước mặt, cô trầm mặc không nói.
Trợ lý nhỏ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến chuyện cuối cùng chị Vũ cũng chịu ăn rồi. Ai ngờ cô chỉ liếc mắt nhìn rồi lại nói: “Mấy cái này đem phát cho nhân viên đoàn phim đi.”
Nói xong, Thời Vũ cầm kịch bản lên đọc.
“Hả?” Trợ lý đứng tạo chỗ khóc không ra nước mắt.
Trợ lý nhìn cuộc trò chuyện với Giang tổng trên giao diện WeChat, hỏi Thời Vũ đã ăn cơm chưa, nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào. Do dự một hồi lâu, cô chọn cách thẳng thắn nhất nói với anh.
Tiến độ theo đuổi người khác của Giang tổng sao có thể tệ như vậy chứ. Trợ lý thở dài trong lòng.
Giang Khắc chưa kịp nghỉ trưa thì nhận được tin nhắn WeChat từ trợ lý của Thời Vũ, chỉ một câu “Chị Vũ Mao không chịu ăn, chị ấy phát hết thức ăn cho nhân viên đoàn phim rồi” đã khiến lồng ngực anh thắt lại.
Mà bên này Tiền Đông Lâm liên tục thúc giục: “Anh ơi, chúng ta đi được chưa? Em sắp chết đói rồi.”
Giang Khắc lạnh lùng liếc anh: “Cậu là quỷ đói đầu thai à?”
… Tiền Đông Lâm chưa thấy ai mà tiêu chuẩn kép như anh hết.
Hai giờ chiều, ánh mặt trời rực rỡ, Thời Vũ đứng ở bên ngoài quay phim, hai má cô đỏ bừng vì nóng, cô cảm thấy bụng dưới đau quặn, một luồng nhiệt trào dâng.
Thời Vũ cũng không tiện bảo ngừng quay, Lương Dạ nhìn thấy sắc mặt cô không tốt lắm, anh nói đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi. Thời Vũ vội vàng đi vào nhà vệ sinh thay một miếng lót, sau khi nghỉ ngơi được một lúc,cô lên tinh thần tập trung quay cảnh tiếp theo.
Nhưng càng về sau, trạng thái của Thời Vũ càng trở nên tồi tệ, sắc mặt cô tái nhợt, vô thức đè tay lên bụng. Một cảnh thôi mà quay mãi mới qua. Cứ như vậy, cũng gây trở ngại đến các diễn viên khác.
Thời Vũ thầm hối hận vì tháng này đã ăn quá nhiều kem.
Đạo diễn đang ngồi trước máy quay, nhìn thấy Thời Vũ không có trạng thái như vậy, ông tức muốn chết, lên tiếng mắng: “Cô làm sao vậy? Một nhóm người vẫn đang chờ đây!”
“Vừa rồi cô cười rất tự nhiên trước ống kính. Bây giờ làm sao vậy? Cười còn khó coi hơn khóc.”
“Đúng là không được đào tạo chính nên khó dẫn dắt mà.”
Vị đạo diễn mặt lạnh lúc này hoàn toàn khác với người hết lời khen ngợi Thời Vũ lúc thử vai. Nhưng mà cũng không trách đạo diễn Trương được, ông ấy nổi tiếng nghiêm khắc, chỉ lấy chất lượng phim làm trọng.
Khi đạo diễn đang định mắng cô tiếp, điện thoại bên thắt lưng rung lên, ông mở máy trả lời, không biết đầu dây bên kia nói gì, vẻ mặt ông trở nên cung kính.
Ông liên tục
đáp lại người ở đầu dây bên kia, liếc nhìn Thời Vũ đang đứng cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt, ông lẩm bẩm “Sao không nói sớm” rồi cúp điện thoại.
“Thời Vũ, đừng quay phim, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai quay bù lại là được.” Đạo diễn cầm bộ đàm nói.
Thời Vũ sửng sốt một chút, sau đó cô mới phản ứng lại, khàn giọng nói: “Cảm ơn đạo diễn.”
Thời Vũ đi ra khỏi trường quay, cô bước đi một cách yếu ớt, ôm bụng bằng tay phải đi về phía xe bảo mẫu. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên trán xuống lông mi, Thời Vũ đưa tay lên lau, cảm thấy đầu óc choáng váng, bụng đau đến mức cô cảm thấy khoảng cách từ đây đến xe bảo mẫu thật là xa xôi.
Thời Vũ cảm thấy choáng váng, nhất thời không nhịn được, cô thấy mình sắp ngã về phía trước mất rồi, bỗng một cánh tay mạnh mẽ duỗi ra vững vàng đỡ lấy cô.
Mùi tuyết tùng lạnh lẽo bay đến trước mặt cô, Thời Vũ yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy khuôn hàm sắc bén, đôi lông mày lạnh lùng quen thuộc của người đàn ông kia.
Giang Khắc khẽ nhíu mày, anh khom người xuống, khoác một tay cô vòng lên bả vai anh, tay còn lại đỡ lấy hông cô, không nói lời nào bế cô lên.
“Anh làm gì vậy?” Thời Vũ hỏi anh.
Thời Vũ giãy dụa một hồi cũng không còn sức nữa, đành phải lấy hai tay túm lấy quần áo anh, gò má ấm áp chạm vào ngực anh lúc nào không hay.
Trái tim Giang Khắc lệch một nhịp, có thứ gì đó nhảy lên khiến cổ họng anh trở nên khô khốc. Đôi gò má mềm mại, vóc người nhỏ nhắn, lúc anh ôm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, hình có đồ vật gì đang treo lơ lửng rơi xuống, người đàn ông cảm thấy cuối cùng con mèo nhỏ này cũng thuộc về anh rồi.
Giang Khắc trực tiếp lái xe đưa Thời Vũ về nhà, vì dì cả đến thăm mà cô đau đến mức không thể chống cự, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Khắc ôm cô đi vào trong nhà.
Người đàn ông ôm cô đặt lên giường, cẩn thận nhét chăn bông cho cô rồi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa. Thời Vũ nằm trên giường, trên chăn lộ ra đôi mắt đen nhánh, giọng nói yếu ớt: “Cảm ơn, anh có thể đi rồi.”
Giang Khắc đi ra ngoài gọi điện thoại làm như không nghe thấy. Mười lăm phút sau, trợ lý cầm một túi đồ lớn xuất hiện trước cửa nhà cô.
Thời Vũ vốn dĩ đang nhắm mắt lại, nhưng khi cô cảm nhận được có người đang đến gần, cô lập tức cảnh giác mở mắt ra. Ánh mắc cô liếc Giang Khắc làm anh cảm thấy khó chịu.
Giang Khắc ngồi ở trước giường, anh vén chăn lên, vừa định vén quần áo của Thời Vũ, cô gái nhỏ quay đầu lại phía sau hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Nếu anh muốn làm gì, bây giờ chắc em không còn sức để mà hét lên nữa đâu.” Giang Khắc nói.
Khuôn mặt Thời Vũ đỏ bừng, Giang Khắc nhân cơ hội ôm cô, vén quần áo lên, dán cho cô một miếng Noãn Bảo Bảo*.
(*) Tên của một loại miếng dán giữ nhiệt.
Giang Khắc bận rộn xong, anh lại bưng một phần canh táo đỏ quế viên đi vào, ánh mắt anh lạnh lùng, lúc anh đút canh cho cô, anh còn thổi nhẹ vào thìa.
Thời Bũ ngồi ở trên giường, cô không chịu mở miệng, cô chỉ muốn anh rời đi. Giang Khắc nhướng mày: “Không muốn ăn à?”
“Muốn anh đút cho em bằng miệng sao?” Giang Khắc trầm giọng nói.
Trong lòng Thời Vũ lo lắng, cô sợ anh thật sự sẽ làm như vậy, cô buồn bực nói: “Tôi tự ăn được.”
Sau đó, dưới sự giám sát của Giang Khắc, cô đã ăn sạch phần canh ngọt lịm này.
“Ngủ một giấc đi.” Giang Khắc vỗ đầu cô.
Thời Vũ không còn sức lực để tranh luận với anh nữa, hơn nữa di cả đến thăm thật sự rất mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, bối rối nói: “Lúc đi nhớ đóng cửa.”
Thật đáng tiếc, Giang Khắc không hề rời đi. Anh ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ đang dần chìm vào giấc ngủ, anh suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn là không nỡ.
Khi cô gái nhỏ ngủ say, đôi mi dài rũ xuống, nhìn rất ngoan ngoãn. Giang Khắc cúi xuống, chạm nhẹ vào đôi môi hồng ẩm ướt của cô, in lên đó.
Thời Vũ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, khi tỉnh lại thì trời đã tối, trước cửa sổ có một ngọn đèn nhỏ ấm áp. Thời Vũ dụi mắt, cô đứng dậy đi ra phòng khách tìm nước uống.
Kết quả cô phát hiện Giang Khắc vẫn chưa đi, anh đeo kính ngồi trên sofa, ngón tay đang gõ phím trả lời email.
“Giang tổng, có phải anh ở nhà tôi lâu quá rồi không?” Thời Vũ nói.
Cũng không biết tại sao khi nghe Thời Vũ gọi anh là Giang tổng, cảm thấy cô vừa khách sáo vừa xa cách, Giang Khắc khó chịu ra mặt, anh nheo mắt: “Em gọi anh là gì?”
“Giang Khắc.” Thời Vũ cảm thấy lúng túng, cô chọn cách gọi an toàn nhất.
Giang Khắc tháo kính xuống, đóng máy tính “bụp” một cái, bình tĩnh nói: “Anh định ăn cơm ở đây rồi mới đi.”
???? Còn có người không biết xấu hổ như vậy sao? Đuổi thế nào cũng không đi.
Ban đầu vẻ mặt Thời Vũ có chút ủ rũ, sau đó bình tĩnh trở lại: “Sao cũng được, dù sao tôi cũng không cản anh được.”
“Tôi muốn ăn cháo tôm tươi ở tầng dưới, còn có đậu hũ.” Thời Vũ đột nhiên nói.
Giang Khắc gật đầu: “Anh mua cho em.”
Giang Khắc vừa bước tới cửa, Thời Vũ đứng dậy đi theo anh, cô dựa vào khung cửa nói: “Em muốn đậu hũ ngọt.”
“Được, ngoan ngoãn đợi anh.” Giang Khắc cười.
Thời Vũ nhìn anh nở một nụ cười rạng rỡ, rồi nhanh như chớp đóng cửa lại. Thời Vũ đóng cửa rất mạnh, Giang Khắc đứng ngoài cửa cảm thấy trên mặt anh bám đầy bụi.
Sau đó, anh nghe được tiếng cô gái nhỏ đang khóa cửa ở bên trong.
Giang Khắc bị đuổi ra ngoài, hai tay trống trơn, cả điện thoại và chìa khóa đều còn ở bên trong.