23
Ngay sau tiếng run rẩy của Lam Linh, Vũ Hoàng đáp lại một câu xanh rờn đến mức cô muốn bật khóc.
[ Kệ mẹ mày, tao ngủ đây!]
Tút tút
Lam Linh hoang mang nhìn vào giao diện điện thoại.
Cúp máy rồi.
Lạch cạch!
Mấy tiếng động lạ đấy lại lũ lượt vang lên dọa nạt cô.
Bên dưới nhà cũng phát ra tiếng chuông cửa, sau đó là tiếng đập cửa bình bình dữ dội, Lam Linh sợ hãi quỳ hai gối xuống nệm bắt đầu khấn vái cầu xin.
Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật.
Cái này là do trước đây thấy bà nội của cô hay niệm khi cúng nên cô cũng bắt trước theo thôi, chứ thật chất thì có biết gì đâu.
Đang run rẩy niệm thì chuông điện thoại bất ngờ kêu lên làm Lam Linh giật mình đến suýt nữa tim bay ra ngoài.
Vừa bắt máy thì giọng nói tức giận của Vũ Hoàng vang lên.
[ Con mẹ nó, ra mở cửa cho tao mau lên] Giọng nói có chút mếu máo [ Tao sợ maa..!]
“Ơ ơ…! Nhưng mà tao cũng sợ mà… hu hu” Lam Linh khóc không ra nước mắt, liền đùn đẩy lại cho Vũ Hoàng: “Hay là mày tự…!”
Chưa kịp nói xong thì Vũ Hoàng lại cúp máy đột ngột.
Cô kéo chăn lên trùm kín lấy người.
Ngoài trời chắc lạnh lắm, tối lắm, sợ lắm.
Tội Hoàng thật đấy nhưng cô sợ không dám đi xuống nhà mở cửa.
Lạch cạch.
Nữa hả?
Tiếng kêu chết tiệt ấy lại lần nữa vang lên, nhưng lần này không phải ở hướng tủ quần áo nữa, mà là hướng cửa sổ.
Rệt..!
Cửa sổ được kéo bung ra một cách thô bạo, bóng người cao gầy nhanh chân trèo vào trong phòng.
Anh thở mạnh vì mệt, chán nản rọi đèn điện thoại vào giường nhìn ai kia đang run cầm cập từng cơn.
Lam Linh bắt được ánh sáng liên hé chăn ra nhìn, thấy anh thì cô mừng đến muốn khóc oà lên.
Chẳng để Lam Linh xuống giường, Hoàng tự giác trèo lên ngồi cạnh cô.
Anh nhăn nhó trách móc.
“Sao lúc trời chưa tối mày không đến nhà tao đi?”
“Tại ngủ quên!”
Bà mẹ nó nữa con lợn!
Vũ Hoàng thầm trách, biết thế lúc nhìn thấy cô Mai đi ra khỏi nhà thì sang chơi với nó cho rồi.
Cứ nghĩ rằng mẹ cô đi một tí rồi về ai ngờ lại đi cả đêm.
Báo hại anh 3 giờ sáng đang ngủ ngon lành phải trèo hai lần cửa để vào với con lợn này.
Vũ Hoàng dùng điện thoại rọi cũng quanh phòng: “Tao có thấy cái gì đâu mà mày bảo sợ?”
Lam Linh lúc này mới nhớ ra, cô nhích người lại gần với anh hơn.
“Không biết, trong phòng với ngoài nhà có tiếng gì lạ lắm!”
Vũ Hoàng đứng lên cầm điện định đi tìm công tắc điện để bật lên.
Chưa kịp đi thì bị Lam Linh ôm lấy eo giữ lại, giãy đành đạch gào khóc.
“Hu hu, mày không được để tao một mình!”
Tiếng của cô át cả giọng nói của anh khiến anh có nói to đến mức nào cô cũng không nghe thấy.
Vũ Hoàng cố gỡ tay Lam Linh ra nhưng không được, ngược lại còn bị siết chặt hơn.
Bực mình anh quay nửa người bế xốc cô lên.
“Mày quậy vừa thôi! Ôm lấy cổ không lại ngã!”
Lam Linh nghe xong vội vàng gạt nước mắt ôm chặt lấy cổ Vũ Hoàng hai chân cũng quấn chặt lấy khoang hông anh.
Vùi mặt vào hòn cổ ai kia mà sụt sịt.
Vũ Hoàng đi tìm công tắc rồi bật đèn lên, anh hỏi: “Tiếng đó phát ra ở đâu!”
Giọng nói lí nhí kế bên tai anh: “Trong… trong góc tủ quần áo!”
Vũ Hoàng đi về phía tủ quần áo rồi dùng sức kéo mạnh nó ra.
Vì vướng cô nên kéo mãi mới nhích được một tí.
Rọi đèn vào thì chỉ thấy một ổ chuột nhắt nhỏ, chuộn mẹ chắc sợ quá nên bỏ chạy rồi.
Vũ Hoàng híp mắt nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt đầy răn đe, dạy dỗ: “Mày cứ ăn uống trong phòng rồi vứt lung tung