24
Do tối qua thức khuya nên mãi 9 giờ sáng hôm sau Vũ Hoàng mới thức dậy.
Cả đêm qua Lam Linh không biết mơ thấy gì nhưng ngủ rất hỗn, toàn đạp với gác chân lên mặt Hoàng.
Cả người bị cô đè lên đến bây giờ vẫn còn đau nhức.
Trên ngực cũng có vết hằn đỏ ửng vì bị đè lên.
Giọng nói thì thào vì mệt.
“Dậy đi! Sắp đến trưa rồi!”
Anh đưa tay lên xoa nhẹ tấm lưng trắng nõn càng làm Lam Linh thấy dễ chịu.
Cô chẹp miệng rụi rụi đầu vào cổ anh nhắm mắt ngủ tiếp.
Vũ Hoàng cười bất lực đưa tay lên nhào nặn má của Lam Linh, trêu đến khi nào cô chịu dậy.
Đoạn, anh khẽ đưa mắt xuống nhìn con lợn đang nằm phè phỡn trên người anh, trời xui trời khiến thế nào lại va trúng cặp bạch thỏ bóng bẩy.
Vũ Hoàng nghẹn ngào nuốt ngụm nước bọt, hai tai đã sớm đỏ bừng lên.
Cũng dễ dãi quá rồi, đi ngủ thôi có cần mặc đồ mát mẻ vậy không?
Nhưng không hiểu sao lỡ nhìn vào rồi lại không muốn rời mắt đi.
Hình như ai kia đã lớn hơn một chút, cơ thể cũng cảm thấy đầy đặn hơn, mềm hơn.
Buổi sáng là lúc khó kiềm chế được tâm tình nhất.
Đôi mắt của anh cũng dần trở nên mờ đục và mê muội.
Tâm trí như đều bị hút bởi người con gái trước mắt.
Anh không khống chế được bản thân nữa rồi.
Các ngón tay từ lưng bỗng nhẹ nhàng trườn xuống bụng rồi len lỏi vào trong lớp áo mỏng.
Làn da trắng hồng mơn mởn như một mồi ngon đang khiêu kích anh.
Mọi hành động của anh đều rất nhẹ nhàng, rất tỉ mỉ.
Bởi lẽ anh rất sợ hành động xấu xa của mình bị phát hiện.
Bàn tay cẩn thân xoa nhẹ vòng eo của cô, sau đó chậm dãi trườn dọc lên theo sườn của cơ thể.
Mặt anh càng ngày càng đỏ lên, yết hầu đều đều lên xuống.
Cảm thấy rất tội lỗi nhưng lại muốn được nhiều hơn.
Đến khi ngón tay chạm đến đồi bông mềm mại thì anh mới khẽ giật mình.
Ái…! Con nhóc chết tiệt này nữa, đến áo ngực cũng không mặc.
Làm sao đây, muốn sờ thử quá!
Bấy giờ, chỉ cần một hành động hoặc tiếng động nhỏ của Lam Linh thôi cũng khiến anh giật mình đến ngất xỉu.
Chạm đến đây rồi mà không hưởng thụ thì quá phung phí.
Nhân lúc cô còn ngủ…!
Vũ Hoàng đánh liều nhắm chặt mắt trườn tay lên một chút bao trọn lấy một bên bạch thỏ.
Dây thần kinh súc giác như muốn sắp đứt đến nơi, lần đầu tiên anh dám làm chuyện này.
Cảm giác mềm mại lần tỏa khắp đại não.
Hoàng run cầm cập nhưng không muốn buông tay ra, nhẹ nhàng xoa nắn mới cảm nhận được sự mềm mại.
Thì ra nó lại mềm đến thế, còn đã hơn cả sờ lông mèo nữa.
Thế này cả ngày thì có chết cũng mãn nguyện.
Aaa..! Biến thái quá rồi, mày là một thằng khốn nạn.
Nó mà biết thì nó vặt trụi tóc mất thôi.
Cuối cùng anh vẫn phải luyến tiếc rút tay ra rồi ôm ngang bụng cô.
Mặt đỏ đến sắp bốc khói tới nơi.
Nhịn, ôm cây đợi thỏ.
Bố mày đợi mày một năm nữa thôi đấy conchó ạ!
Mãi nửa tiếng sau thì Lam Linh mới ngáp ngắn ngáp dài.
Cô choàng tay lên cổ anh, giọng