41
Mặt trời đã ló núi ấy thế mà con cừu ham ngủ vẫn vùi mặt trong chăn chưa muốn dậy.
Chuông báo thức đổ liên tục lần thứ năm nhưng cô vẫn vờ như không nghe thấy và tiếp tục ngủ.
Lạch cạch!
Tiếng cửa phòng được mở ra, mẹ Thảo Mai bất lực nhìn con, đây là lần thứ ba bà lên đây gọi cô rồi.
Vũ Hoàng đang đợi dưới kia mà Lam Linh cứ ngủ thế này bà xót ruột lắm.
Thảo Mai nhanh chóng mở rèm cửa, lật chăn Lam Linh lên.
“Dậy đi, mấy giờ rồi còn ngủ chảy dãi thế hả? Hoàng nó đang ngồi đợi dưới nhà kìa.”
Nghe đến tên anh, hai mắt Lam Linh tự động bừng sáng lên cố mở to nhất có thể.
Cơ thể không muốn hoạt động thì cũng bị não làm cho tự động đứng dậy.
Cô vội vàng chạy vào phòng tắm rồi đánh răng rửa mặt nhanh nhất có thể.
Cộc cộc.
“Dậy chưa?”
Giọng nói của anh phát ra từ bên ngoài phòng, cô khự lại một chút vuốt vuột lại tóc rồi mới mở cửa.
Vũ Hoàng thấy cô đã gọn gàng hơn thì khẽ nở nụ cười hài lòng thầm khen ngợi.
Sau đó anh nhanh chóng sắp xếp lại sách vở và đồ dùng học tập cho Lam Linh trong lúc cô thay quần áo.
Bộ đồ ngủ khi nãy đã được đổi thành bộ đồng phục chỉnh tề.
Lam Linh đứng thất thần trước gương ngắm nhìn mình mãi rồi mới chỉnh sửa lại quần áo.
Động tác của cô vô cùng lề mề và chậm chạp, Vũ Hoàng nheo mắt nhìn cô cài từng cái cúc áo mà tưởng trừng như cả tiếng đã trôi qua.
Anh mệt mỏi đi đến kéo Lam Linh ngồi xuống đùi mình.
“Ngẩng cái cổ lên, lâu chết được.”
Vừa trách móc vừa giúp cô thắt lại chiếc nơ nhỏ ở trước ngược, bẻ lại cổ áo.
Sau đấy anh còn ngồi tết tóc cho Lam Linh, gài thêm một cái nơ nhỏ để tạo điểm nhấn cho mái tóc.
Chờ Lam Linh ăn xong thì lại đưa cô tới trường.
Vừa xuống xe là cô đã co cẳng chạy một mạch về lớp.
Nhưng chưa kịp bước vào cửa thì đã bị Vũ Hoàng túm lấy quại cặp kéo ngược lại.
Anh vốn định xoa đầu dỗ ngọt cô vài câu, ai nhờ Lam Linh cứ liên tục chống cự.
Lực từ tay anh vào đầu cô có chút mạnh, giữ chặt đến khi cô chịu nhìn anh mới thôi.
“Vào lớp nhớ ngoan ngoãn học bài, không được ngủ gật trong lớp” Giọng nói mang dần hơi cảnh cáo “Nhớ chưa?”
Lam Linh bị ép nhìn vào đôi mắt đẹp long lanh kia thì đỏ bừng mặt.
Cô vừa ngại vừa lo sợ bị người khác nhìn thấy, liên tục đẩy tay Vũ Hoàng ra khỏi đầu mình.
“A biết rồi mà, nhắc mãi thôi.”
Vũ Hoàng thấy bé cừu mềm mại cứ chống cự thì cảm thấy rất đáng yêu, muốn trêu trọc thêm một chút.
Anh không buông cô ra mà đứng sát lại hơn, đưa tay xuống xoa xoa cặp má ửng hồng sau đấy trả thù lao bằng một viên kẹo ngọt.
“Ngoan ngoãn một chút về nhà sẽ có thêm quà.”
Định nựng cô thêm một chút nào ngờ bóp chưa đã tay thì cừu non đã chạy vào hang trốn mất rồi.
Lam Linh ôm gương mặt đỏ bừng chạy về chỗ ngồi, trái tim nhỏ không ngừng rung rinh trong lồng ngực.
Nhớ tới dáng vẻ yêu nghiệt khi nãy của anh mặt cô lại càng đỏ nóng hơn.
Hoàng thật xấu tính!
Mắng thầm anh vài câu, nụ cười trên môi từ từ nở.
Lam Linh nằm úp xuống bàn gối gương mặt mũm mĩm trên cánh tay.
Rồi tựa hồ cảm thấy không khí hôm nay thật tốt như được pha thêm chút vị ngọt.
Ngọt giống viên kẹo đang cầm trong tay.
…
“Lam Linh.”
“Lam Linh!”
Vừa mới ra chơi cô còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút thì đã nghe thấy tiếng gọi tên mình, theo bản năng Lam Linh đưa mắt nhìn quanh để tìm âm thanh đây.
Thấy Hà Trang thập thò