Rầm.
“Mày làm cái trò gì vậy hả?”
Khả Hân đạp cửa xông vào, không cần biết đầu đuôi thế nào đã muốn nhảy vào đánh cho Hà Trang một trận.
“Đứng yên đấy, tao cắt đứng cuống họng nó đấy!” Hà Trang cong môi dọa dẫm.
Ngay sau đó Kỳ Tuấn, Minh Khải và Vũ Hoàng cũng chạy tới.
Hà Trang vừa thấy anh thì hai mắt nó sáng bừng, nét vui mừng thể hiện rõ ở mặt.
Nhưng khi vừa nghĩ đến việc anh đã biết “chuyện đó” nó đã buồn bã cụp xuống.
Chắc anh thất vọng lắm.
Cô ta cắn chặt môi, thù hằn nhìn Lam Linh đang run như cày sấy.
Ngoài việc bám chặt lấy bức tường để giữ lấy mạng sống ra thì cô không biết mình nên làm gì nữa.
Mỗi lần gió thổi qua, mái tóc của Hà Trang lại bay lên, vài sợi tóc bám vào gương mặt, đôi mắt trừng lên khiến người ta không thể không thôi sợ hãi.
Cô ta hiện tại đang ở thế mạnh, mọi người không ai dám làm gì chỉ dè chừng đứng vây xung quanh, giữ một khoảng cách nhất định với họ.
Kỳ Tuấn có chút hối hận, nếu khi nãy anh chạy theo hai người luôn thì có lẽ mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.
“Mày muốn làm gì, bỏ kéo xuống!” Khả Hân hai tay cuộn tròn hình nắm đấm, mặt tối đen lại.
Tính Hân khá nóng nên chẳng biết có nhịu được lâu hay không.
Hà Trang mới đầu chỉ định dọa Lam Linh một chút, nào ngờ lại có nhiều người đến thế này.
Vì sao chứ? Sao ai cũng đối xử tốt với nó như vậy? Mày xứng đáng sao?
Càng nghĩ ruột gan nó càng trỗi dậy những đợt cào cấu khó chịu.
Cô ta ngửa cổ cười một hơi thật dài, thật lớn, tiếng cười man rợn vô cùng.
“Ha ha… mấy người bị lừa hết rồi đúng không? Nó không tốt như mấy người nghĩ đâu.
Nó là thứ giả tạo!”
Lam Linh lúc này chỉ biết tròn mắt nhìn dáng vẻ điên rồ của bạn.
Cô vẫn chưa thể tin và thích ứng được với điều này.
Chẳng phải Hà Trang của trước đây vẫn rất dịu dàng và hiền lành sao?
“Ăn bậy được chứ đừng nói bậy!” Đôi mắt anh híp lại, gương mặt vô cùng khó coi hướng về phía Hà Trang.
“Em không nói bậy, nó không thích anh đâu! Em mới yêu anh thật lòng này!”
“Còn mày, mày là đứa phá đám!” Hà Trang trừng mắt quát thẳng vào mặt cô.
Cô ta nghiến chặt răng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
“Đang ở trong trường học, tốt nhất đừng làm lớn chuyện!” Vũ Hoàng không muốn dài dòng với mấy chuyện nhảm nhí, anh hằn giọng.
“Rốt cuộc mày muốn gì? Lại muốn tiền à?” Khả Hân hỏi.
“Không, tao muốn anh Hoàng!” Nó ấm ức chỉ tay về phía Vũ Hoàng.
“Anh nói anh yêu em đi, anh yêu em thì em sẽ không làm hại Lam Linh nữa!”
Vũ Hoàng nâng mắt nhìn cô ta giống như nhìn một thứ vô cùng nhỏ bé.
Coi thường, chán ghét.
“Cô bớt hành động ngông cuồng đi.
Cô đang thể