Các bậc phụ huynh dường như có rất nhiều chủ đề nói chuyện.
Nếu hết chuyện ngoài sẽ xoay qua việc học hành, yêu đương của đám con.
Mà mỗi lần như thế cô đều bị đưa vào tình trạng “tiến thoái lưỡng nan” nên ăn no liền bỏ lên phòng là tốt nhất, dù sao vẫn còn đồ trong vali chưa dọn ra.Dọn dẹp xong cũng hơn ba mươi phút, cô vừa đặt lưng định nằm nghỉ thì tiếng gõ cửa lộc cộc vang lên.“Linh ơi, anh vào được không khi nãy thấy em mới ra ngoài chắc chưa ngủ đâu nhỉ!”1Lam Linh mím chặt môi rõ ràng là biết rõ thế nhưng vẫn hỏi lại.
Cô chỉ ước mình đã thật sự ngủ và không nghe thấy tiếng của con người ngoài kia.“Anh có thể… vào trong không?”Vừa thấy cửa mở Vũ Hoàng đã miệng nói tay làm chưa cần biết cô có đồng ý hay không nhưng chân đã muốn đạp cửa để xông vào trong rồi.“Em cần nghỉ ngơi!” Cô chặn lại.Vũ Hoàng cười khì khì hướng màn hình điện thoại đã mở sẵn giao diện bàn phím ra.“Vậy số điện thoại thì sao?”“Mất rồi!”Nói xong những gì cần nói Ninh Ngọc Lam Linh tàn nhẫn đóng cửa lại.
Cô bực lắm không muốn nhìn thấy con người này nữa, vậy mà hắn còn mặt dày đòi số điện thoại.
Rõ ràng là đặt điều.“Không vào cũng được nhưng em nghe anh nói chuyện được không? Ngày hôm nay em chưa nói chuyện với anh câu nào mà”Đợi mãi nhưng không thấy câu trả lời Vũ Hoàng với tay xoay khoá cửa phát hiện cửa đã bị khoá trái.
Anh ngậm ngùi nhét lại điện thoại vào túi.“Vậy em nghỉ sớm đi, bát đũa để anh rửa cho!”Ở nhà được ba hôm thì quản lý quán gọi điện cho Lam Linh báo rằng bác ấy bị tai nạn xe không thể đến quán được, muốn nhờ Lam Linh về lại để chông nom quán hộ.Ngay sáng thứ năm cô đã đặt vé, soạn đồ để quay lại Giang Châu.
Hôm cô đi Thảo Mai cũng làm bữa cơm nhỏ gọi gia đình nhà cô Hiền chú Huy qua chơi.Nguyễn Hiền thấy cô đi thì thôi rồi khỏi phải nói.“Con gái ơi mới về có mấy ngày mà, cô còn chưa thấy Hoàng sang đây ngủ bữa nào nữa!”Bà cứ một hai câu nào cũng công kích Lam Linh khiến cơm nuốt vào chỉ muốn phun hết ra ngoài.
Trong lúc cô phải gồng lên đối đáp với Nguyễn Hiền thì Vũ Hoàng lại rung đùi ngồi xem kịch hay.“Chỗ làm thêm có việc nên con phải về!”Dù có ở lại thì con cô cũng đừng hòng được ngủ với con!“Ừ, làm thì cũng giữ sức nha con.
Nếu thấy cuộc sống xô bồ quá thì về đây cô nuôi, nhà cô đầy tiền.”“…”Nghĩ đến cảnh sắp phải đi taxi ra sân bay cổ họng Lam Linh lại bắt đầu nhờn nhợn.
Đang ngán ngẩm với cảnh phải bắt xe đi thì lại thấy Hoàng chạy xe máy đến.Đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ đi xe của Hoàng thật có chút không quen mắt, vì là xe tay ga của mẹ nên cảm thấy khối người của anh to hơn chiếc xe rất nhiều, như người khổng lồ ấy.Anh dừng xe trước mặt cô.“Em có thể chọn đi với anh hoặc gọi taxi!”Lam Linh mím chặt môi nhìn Doãn Vũ Hoàng bằng ánh mắt không ưng ý.
Cô quay vào nhìn ông bố đang vội vã đi làm rồi thầm thở dài một hơi.
Thật sự là chỉ có hai lựa chọn, một là đi với hắn hai là tự gọi taxi.“Em sợ anh à? Không dám?”“Ai nói…!”Sự do dự của Lam Linh lập tức biến mất ngay sau khi giọng điệu khiêu khích của Vũ Hoàng vang lên.
Tên này thật biết cách khích bác người khác.Ninh Ngọc Lam Linh giật lấy nón trên tay anh ngoan ngoãn trèo lên xe.Vũ Hoàng chết cười với phong cách giận